Chàng Rể Vạn Người Mê

Chương 68: Anh nghĩ gặp được tôi thì còn trốn được không


2 năm

trướctiếp

“Cô gái à, cô ngốc nghếch thật đấy, ông đây đang sầu không biết thoát thân thế nào mà cô lại tự dâng mình lên tận cửa rồi!” Đỗ Cường tước súng của Lý Tiểu Thiên rồi cười ranh mãnh. Khoảnh khắc nhìn thấy cảnh sát anh ta đã biết mình không chạy được nữa, nhưng nếu có con tin trong tay thì sẽ có thêm cơ hội mong manh để trốn chạy.

“Các người không trốn được đâu, tôi khuyên các người tốt nhất hãy ngoan ngoãn đầu hàng, nếu thế thì có còn có hội được giảm hình phạt!” Ba kẻ thuộc hạ của Đỗ Cường chĩa súng vào Lý Tiểu Thiên, cô đứng im, tim đập thình thịch như vẫn cứng rắn lên tiếng.

“Giảm hình phạt ư? Ha ha, cô lừa ai đấy? Tội ông đây phạm phải đủ chém mười cái đầu rồi, thôi đừng lấy mấy lời vớ vẩn này dọa tao làm gì!” Sắc mặt Đỗ Cường đanh lại, trong lòng không hề sợ hãi.

Lúc này bỗng có còi cảnh sát truyền tới, có vô vàn xe cảnh sát vây lại đỉnh núi.

Trương Chính Nghĩa và Cố Bách Thiên tiên phong xuống xe trước, còn những người thi hành nhiệm vụ khác dùng cánh cửa xe làm lá chắn, nòng súng đều hướng hết về mấy người Đỗ Cường.

“Các người đã bị bao vây rồi, không được chống cự, nếu không chúng ta sẽ theo luật bắn chết các người!” Trương Chính Nghĩa hét vào loa.

“Nói linh tinh ít thôi!” Đỗ Cường gào lên, anh ta kéo Lý Tiểu Thiên lại rồi dùng tay kẹp lấy Cố cô đồng thời dí súng vào thái dương của cô rồi nói: “Lùi xuống năm mươi mét, chuẩn bị cho ông một con xe, không thì ông sẽ bắn chết con nhãi cảnh sát này!”

“Anh đừng có manh động!” Trương Chính Nghĩa vội vàng hét lên: “Mau thả con tim ra, như vậy anh có thể sẽ được xử lý khoan hồng!”

“Mày thích nói nhiều lời vô nghĩa có đúng không? Có tin là bây giờ ông bắn chết luôn con nhãi này không hả!” Lúc này Đỗ Cường đã mất đi lý trí, anh ta lập tức lên cò súng.

Sắc mặt Lý Tiểu Thiên trắng bềnh bệch.

Không xong rồi!



Hôm nay e là lành ít dữ nhiều, biết thế thì thà nghe lời tên khốn kiếp ấy chứ không nên một mình đuổi theo làm gì, giờ thì hay rồi, cuối cùng mình lại trở thành gánh nặng của mọi người.

Lý Tiểu Thiên vừa thấy áy náy vừa thấy sợ hãi, nhưng lúc này nói gì cũng đã quá muộn.

“Đỗ Cường, mau thả cô ấy ra, anh đã không còn cơ hội rồi, cho dù đưa xe cho anh thì anh nghĩ mình chạy được à?” Hơn nữa lúc này có một người thanh niên cao lớn bước từ trong đội ra, đó là Cố Bách Thiên. Ngay vừa nãy Trương Chính Nghĩa đã nhận được tin tức từ bên trên, đám buôn ma túy này là bọn buôn bán chất gây nghiện ở Miến Điện, Đỗ Cường là tên đầu sỏ của chúng. Ngoài ra bọn chúng còn có giao dịch lâu dài với Trương Hổ là ông chủ của công ty giải trí khu Lâm Hải mới, bọn chúng đã bị đại đội điều tra ma túy nhòm ngó lâu rồi, hôm nay coi như là đã bắt được bọn phạm tội này rồi!

“Thằng nhãi kia, mẹ kiếp mày quả nhiên là cảnh sát!” Đỗ Cường trợn tròn mắt lườm khao khát muốn băm Cố Bách Thiên ra từng mảnh, dù sao tại vì Cố Bách Thiên nên anh ta mới rơi vào bước đường này.

“Coi như là Đỗ Cường ông đây mù mắt rồi nên hôm nay rơi vào tay chúng mày, nhưng mà không sao, đợi ông chuồn được cả nhà già trẻ chúng mày không ai sống nổi đâu!” Ánh mắt Đỗ Cường hung ác, anh ta gào ầm lên: “Mau cho người chuẩn bị xe đi, không là bây giờ tao bắn chết con nhãi này!”

“Anh đừng kích động! Thả cô ấy ra tôi sẽ làm con tin cho anh!” Cố Bách Thiên vội nói.

Đỗ Cường nghe vậy thì ngẩn ra, cơ thể Lý Tiểu Thiên cũng run rẩy, ảnh mắt lộ lên vẻ không thể tin nổi.

“Cố Bách Thiên, anh giả vờ làm người tốt gì chứ! Tôi sống hay chết chẳng liên quan tới anh, anh tránh xa ra đi!” Lý Tiểu Thiên hoàn hồn hét lên. Cô không phải đang tức giận, mà bởi vì cô biết thân phận của Cố Bách Thiên, nếu anh gặp chuyện gì ở Lâm Hải thì e cả Lâm Hải sẽ náo loạn hết lên.

“Anh Cổ, anh đừng manh động, việc này quá nguy hiểm!” Trương Chính Nghĩa vội vàng khuyên nhủ, ông ta cũng biết thân phận khiến người ta hãi hùng của Cố Bách Thiên, nếu Cố Bách Thiên gặp phải chuyện gì thì Hà Phục Sinh chắc chắn sẽ chất vấn ông ta, thậm chí trách móc cả phân cục phân khu mới!

“Được lắm thằng nhãi ranh, thế thì đổi mày đi, bây giờ mày dùng hai tay ôm đầu rồi đi từng bước qua đây, dám giở mánh khỏe gì ông sẽ lập tức bắn chết nó!” Đỗ Cường do dự một lát rồi đồng ý với đề nghị của Cố Bách Thiên.

Có thể thấy anh ta hận Cố Bách Thiên thấu xương, cho dù phải mạo hiểm thì anh ta cũng muốn anh làm con tin. Thậm chí anh ta còn quyết định rằng một khi bị nguy hiểm đến tính mạng, anh ta sẽ nã thẳng súng bắn chết Cố Bách Thiên!

Đỗ Cường thả Lý Tiểu Thiên ra rồi đẩy cô ta đi, Lý Tiểu Thiên cắn môi đi từng bước ra ngoài, còn Cố Bách Thiên lại đi từng bước tiến tới, bên Đỗ Cường có vô số những cây súng đang giương có nên hai người cũng không dám manh động.



Nhưng lúc hai người đi qua nhau, Lý Tiểu Thiên dùng ánh mắt phức tạp nhìn Cố Bách Thiên rồi mấp máy môi, không biết nên nói gì nên cô ấy chỉ khẽ nói hai chữ: “Cẩn thận!”

Cố Bách Thiên gật đầu rồi để lộ một nụ cười trấn tĩnh.

“Thằng ranh con, lề mề quá đấy, mau đi qua đây nếu không ông sẽ bắn chết các người!” Đỗ Cường trợn mắt đanh giọng nói.

Một lúc sau cuối cùng Cố Bách Thiên cũng đi gần tới đó, Đỗ Cường mà mấy tên thuộc hạ ồ ạt chĩa súng vào đầu Cố Bách Thiên, đồng thời bên Trương Chính Nghĩa cũng đã chuẩn bị xe xong xuôi, một con Toyota huênh hoang được lái tới.

“Mày lên xe trước đi!” Đỗ Cường vừa chĩa súng vào Cố Bách Thiên, vừa hất đầu nói. Cố Bách Thiên chỉ đành chui vào trong xe, sau đó mấy người Đỗ Cường mới lần lượt lên xe, xe được lái bởi một tên thuộc hạ tóc vàng, một tốp người lái xe đi thẳng xuống núi. Đám xe cảnh sát chỉ đành nhường đường cho chúng, đợi sau khi xe đi rồi thì Trương Chính Nghĩa vội hộ người lên xe thong dong đuổi theo sau, cùng lúc đó anh ta gọi điện thoại thông báo cho đồng chí ở phân cục mau chóng phong tỏa các con đường ở khu vực này!

Ở một bên khác, bọn Đỗ Cường đang kẹp Cố Bách Thiên nhưng bọn chúng lại đi thẳng đến cửa cảng của tân khu. Đỗ Cường dấn thân vào nguy hiểm quanh năm nên đương nhiên anh ta cũng nghĩ đến mọi khả năng, anh ta đã chuẩn bị hết con đường thoát thân từ lâu, cửa càng là một trong những con đường ấy. Lúc này ở bến cảng số ba đã có một con du thuyền đang đợi bọn họ, chỉ vậy thôi đã đủ cho họ thoát khỏi phong tỏa của cảnh sát và thuận lợi trốn chạy!

“Gay rồi cục trưởng Trương ơi, đám người Đỗ Cường đi về cửa cảng, e là bọn chúng đã chuẩn bị thuyền từ lâu, giờ chúng ta phải làm sao đây?” Lý Tiểu Thiên lo lắng nói trong xe, dù sao Cố Bách Thiên vẫn đang trong tay bọn chúng, nếu như bọn chúng chạy thoát thì chẳng cần nghĩ cũng biết kết cục của Cố Bách Thiên.

Sắc mặt Trương Chính Nghĩa cũng vô cùng nghiêm trọng, anh ta

chapter content

chapter content

chapter content

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp