Lúc này đám người của Sáu Gà đã ngưng đập
phá, dù sao cậu chủ cũng đã gọi điện thoại muốn mua lại 4S, đã là tài
sản của mình thì không thể tiếp tục đập phá nữa.
Có điều tài sản
và trang trí trong cửa hàng đều bị hủy hoại không ít, hai chiếc BMW 5
đều bị đập nát, Từ Lạc đã quay lại toàn bộ quá trình đám du côn này ra
tay. Lúc đó Sáu Gà sải bước đến chỗ Từ Lạc, trực tiếp cướp chiếc điện
thoại trong tay cô.
"Trả cho tôi! Các người là đám lưu manh, đồ tội phạm...
"Con đàn bà khốn kiếp! Câm mồm lại cho tao!" Sáu Gà không thẳng tay tát vào mặt Từ Lạc không thương tiếc.
Quá ngầu, quá ngầu!
Lúc này, một chiếc xe cảnh sát dừng lại bên ngoài.
Một nữ công an tóc ngắn khí chất cứng cỏi cùng một người nữa đi vào, ánh
mắt sắc sảo đảo quanh một vòng, nghiêm nghị hỏi: "Ai vừa bảo án?"
"Đồng chí công an, là tôi, tôi báo án!" Từ Lạc lập cập chạy tới, điền cuồng
chỉ vào đám người Cố Bách Thiên nói: "Những người này tự dưng vào đây
hành hung, đập phá 4S, cô hãy mau mau bắt hết bọn chúng đi!"
Lý
Tiểu Thiên nhìn khắp hiện trường, vừa vặn một bóng dáng quen thuộc đập
vào mắt, sắc mặt nhất thời có chút suy nghĩ, "Hay thật, thế mà lại gặp
anh ở đây, Cổ Bách Thiên, lần này rốt cuộc anh cũng để tôi bắt được đuôi rồi!"
Lý Tiểu Thiên nghiêm nghị bước tới chỗ Cố Bách Thiên, lạnh lùng nói: "Cố Bách Thiên, anh ngang nhiên phá hoại tài sản của người
khác, bây giờ anh còn biện minh gì nữa không? Cho dù anh có thân phận
đặc thù đi nữa, cũng không được coi thường pháp luật một lần rồi lại
tiếp diễn lần hai, lần ba như vậy được!"
"Giơ hai tay ra!" Không
đợi Cố Bách Thiên trả lời, Lý Tiểu Thiên đã móc còng tay đeo bên hông
xuống, đôi mày lá liễu khẽ chau, lạnh giọng quát.
"Cô còn chưa
làm rõ tình hình trước mắt, đã muốn còng tay tôi lại?" Cố Bách Thiên
nhíu mày lắc đầu, cô con gái cấp dưới cũ này của hắn thật là, tính tình
cương trực không sợ cường quyền là đúng, nhưng làm việc lại có chút hồ
đồ.
"Đồng chí công an, hiện trường này đều do tên họ Cố đó cùng
mấy người kia ra tay, di động của tôi đã quay lại được chứng cứ phạm
tội, nhưng đã bị tên kia cướp lấy, không tin cô có thể đi xem." Từ Lạc
vội vàng chạy qua, chỉ vào mặt Sáu Gà tố cáo.
"Đưa điện thoại cho tôi!"
Lý Tiểu Thiên lập tức đi qua, đoạt lấy chiếc điện thoại trong tay Sáu Gà, liếc sơ một cái, thân thể không khỏi phát run.
"Thật quá ác ôn! Thật quá sức ác ôn!"
Lý Tiểu Thiên nhíu mày, vội vã cầm điện thoại hung hăng chìa ra trước mặt
Cổ Bách Thiên, cao giọng: "Giữa ban ngày ban mặt, ngang nhiên đập phá
cửa hàng nhà người ta, bây giờ anh còn gì để nói nữa không?"
Clip quay chất lượng cao vô cùng rõ nét, nhìn thấy không sót chút gì, Cố
Bách Thiên chính là chủ mưu, nhừng người khác là đồng lõa, những người
này đều không chạy đâu cho khỏi.
Lý Tiểu Thiên lắc đầu, giọng nói càng lạnh lẽo: "Còng hết tất cả lại cho tôi!"
"Khoan đã!" Cố Bách Thiên cuối cùng cũng mở miệng, đưa tay chỉ chung quanh,
sau đó nói với Lý Tiểu Thiên: "Tôi ở trong địa bàn của tôi, đập phá đồ
đạc của tôi thì sao, xin hỏi, đó cũng là phạm pháp à?"
Lý Tiểu
Thiên ngây người, nhưng ngay lập tức khôi phục thần sắc lạnh lùng, nói:
"Cổ Bách Thiên, anh nói nhăng nói cuội gì vậy, anh tưởng anh là ai? Anh
nói cửa hàng này của anh thì nó là của anh à? Tôi cho anh biết, tội
chiếm đoạt tài sản còn cao hơn tội đập phá tài sản một bậc đó! Tôi
khuyên anh tốt nhất nên ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói!! Nếu không để
đến cuối cùng, chúng ta xé rách mặt thì đều khó coi như nhau!"
Do e dè thân phận của Cổ Bách Thiên, Lý Tiểu Thiên không dám dùng biện
pháp mạnh, nhưng đó không có nghĩa là cô tin những lời nói những nói
cuội của Cổ Bách Thiên, dù sao đối phương phạm tội thì chính là phạm
tội, cô nhất định phải bắt hắn về sở công an cho bằng được.
"Tôi không nói nhăng nói cuội, mà mới vừa rồi tôi đã mua lại cửa hàng này!" Cổ Bách Thiên nhíu mày điềm nhiên nói.
"Ha ha ha! Còn ở đó chém gió à!" Trương Khải ôm bụng cười muốn tắt thở, hắn gào lên: "Ranh con, đã đến nước này rồi, còn giả vờ cứng mồm cho ai
coi? Mày tưởng mày ba hoa chém gió thì công an sẽ tha không dám bắt mày
sao? Lúc nãy thì hùng hổ đập phá như lang như sói, gặp công an thì sợ
như chó nhà có đám, tao đang nói mày đó, mày đúng là khiến người ta cười tưởng chết!"
Từ Lạc cũng cười đến đau cả hông phải gập người,
chỉ vào mặt Cổ Bách Thiêncao giọng mắng: "Cố Bách Thiên, mày bảo tao làm sao nói tốt cho mày được đây, mày đúng là vứt hết mặt mũi của Niệm
Huyềnrồi! Mày tưởng mày quen biết đám lưu manh dưới đáy xã hội này là có thể muốn gì được nấy hả? Nói cho mày biết, mày chỉ là một thằng phế
vật, không biết trời cao đất dày. So với sản nghiệp và thế lực của đại
gia Dương Minh Viễn, mày vĩnh viễn không bằng một cái móng chân, vĩnh
viễn không thể ngóc đầu lên nổi, đồ rác rưởi!"
Kétttt!
Ngay lúc đó, một chiếc Benley đột ngột dừng lại trước cửa, một người đàn ông trung niên cao gầy, dáng vẻ nghiêm nghị dẫn theo trợ lý bước vào bên
trong cửa hàng 4S.
"Giám... giám đốc Viễn, sao ông lại đến đây?"
Trương Khải nhất thời tắt lịm nụ cười, đó là Dương Minh Viễn, là ông chủ lớn của hắn! Cửa hàng này bất quá chỉ là một phần nhỏ xíu trong số sản
nghiệp của Dương Minh Viễn mà thôi, bởi vì bên trên hắn còn có giám đốc
của cả hệ thống 4S, nên bình thường hắn hoàn toàn không có tư cách nói
chuyện với Dương Minh Viễn.
Không ngờ hôm nay Dương Minh Viễn lại đích thân đến chi nhánh nhỏ nhoi ở khu bắc này!
Dương Minh Viễn không thèm đếm xỉa đến Trương Khải mà đi thẳng đến chỗ Cổ
Bách Thiên đứng, đồng thời cười ha hạ chủ động đưa tay ra làm động tác
mời bắt tay: "Chào ngài Cổ Bách Thiên, tôi ngưỡng mộ ngài đã lâu! Tôi là Dương Minh Viễn, ngài có nhã ý hợp tác cùng công ty chúng tôi là tốt
quá rồi, hà tất phải đích thân đến cửa hàng khu bắc nhỏ bé này!"
"Chào giám đốc Viễn!" Tuy chưa từng gặp mặt, Cổ Bách Thiên vẫn gật đầu chào.
Cảnh tượng hai người bắt tay nhau tựa hồ đứng trước camera, mơ hồ nghe tiếng flash flash chụp lại khoảnh khắc.
Mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu là chuyện gì xảy
ra. Dương Minh Viễn đến không phải hưng sư động chúng, khởi binh vấn
tội, mà là chủ động giơ tay ra bắt tay với Cố Bách Thiên?
"Giám
đốc Viễn, ông có nhận nhầm không, người này đã đập phá cửa hàng của ông
đó! Ông lại còn bắt tay với hắn?" Lý Tiểu Thiên càng nhìn càng không
hiểu nổi, lập tức nhắc nhở.
"Chào đồng chí công an, tôi nghĩ cô
hiểu lầm rồi, cửa hàng này đã được ngài đây mua lại, bây giờ nó không
còn là của tôi nữa!" Dương Minh Viễn khoát khoát tay, trợ lý đứng bên
cạnh liền lấy hợp đồng đưa qua.
Dương Minh Viễn cầm hợp đồng cười ha hả rồi đưa cho Cổ Bách Thiên, "Thưa ngài, đây là hợp đồng, chỉ cần
ngài ký tên, toàn bộ hệ thống BMW 4S ở thành phố Lâm Hải này đều thuộc
về ngài!"
Hả?!!!!
Hết thảy mọi người hít sâu một hơi khí lạnh.
Toàn bộ hệ thống BMW 4S? Đó là bao nhiêu tài sản?
ít nhất phải hàng triệu USD? Dương Minh Viễn đều muốn chuyển nhượng lại?
Thằng nhóc này lại có thể nuốt nổi sao?
"Ợ? Sao trên hợp đồng lại không ghi số tiền? Ông muốn cho không à?" Cổ Bách Thiên lật lật hợp đồng, không khỏi nhíu mày.
"Vâng! Chẳng qua là vài cửa hàng 4S mà thôi, tạm thời có chút gọi là quà gặp
mặt kết giao bằng hữu với cậu chủ!" Dương Minh Viễn cười sảng khoái. Lúc đến đây ông ta đã gọi điện thoại cho Hà Phục Sinh, bây giờ đã nắm được
thế lực của Cổ Bách Thiên. Giá trị con người của hắn là vô giá, trích ra vài triệu đô để kết giao bằng hữu với hắn, thực sự ông ta vẫn có lời!
"Vậy thì không được, mua bán phải rõ ràng, làm sao có thể như vậy, kết bạn
cũng không phải là như vậy, lát nữa tôi bảo Trương Miên chuyển tiền sang đầy đủ cho ông!' Cổ Bách Thiênkiên quyết.
Dương Minh Viễn sững sốt, lập tức gật đầu: "Vậy cứ nghe theo cậu chủ!"
"Giám đốc Viễn, có phải người này uy hiếp gì ông không?" Lý Tiểu Thiên rốt
cuộc nhịn không nổi nữa, bèn cắt ngang cuộc đối thoại của hai người, vẻ
mặt không cam lòng nói với Dương Minh Viễn: "Giám đốc Viễn, ông không
phải sợ, cảnh sát chúng tôi sẽ bảo vệ ông, ông không nên thỏa hiệp với
thể lực ác ôn!"
Dương Minh Viễn sững người một chút, rồi chợt lắc đầu cười xòa: "Cô bé ngốc, cô đang nói gì vậy? Với vị thế của Dương
Minh Viễn tôi đây, ở Lâm Hải có người uy hiếp được tôi sao? Chỉ là tôi
muốn biểu đạt thành ý muốn kết giao bằng hữu với cậu chủ mà thôi!"
Đúng vậy, với vị thế xã hội của Dương Minh Viễn, mạng lưới quan hệ còn quan
trọng hơn cả tiền tài, chẳng qua cô nàng cảnh sát này trải đời chưa
nhiều, ông ta cũng không muốn so đo nhiều.
"Giám đốc Viễn, ông
đừng bịa chuyện, hắn chỉ là một tên bộ đội, lấy đầu ra tiền mà mua công
ty của ông, nhất định là hắn dùng thủ đoạn để ép buộc ông đúng không?
Ông phải tin tưởng vào nhà nước và pháp luật, pháp luật không phải công
cụ để những người này mặc sức chà đạp, nếu như ông có điều gì khó nói,
chúng tôi nhất định sẽ làm chủ cho ông!" Lý Tiểu Thiên thần sắc nghiêm
nghị, một lần nữa cao giọng khẳng định.
"Tôi nói này bà cô của
tôi, tôi thấy cô tuổi còn trẻ nên không so đo với cô, sao cô hết lần này đến lần khác cố chấp như vậy?" Dương Minh Viễn có chút mất kiên nhẫn,
đưa tay về phía Cố Bách Thiên nói: "Cậu chủ Cố Bách Thiên đây có giá trị bản thân bao nhiêu các người biết không? Hàng triệu tỷ đó, cậu ấy muốn
mua một cửa hàng 4S còn con này cũng cần uy hiếp tôi à?"
Giá trị bản thân? Hàng triệu tỷ?
Vừa nghe xong, mọi người như bị sét đánh cứng đờ!
Nhất là Trương Khải, hắn ngã vật xuống đất, sợ đến vãi ra quần.
Không phải Từ Lạc nói hắn chỉ là một tên vô lại vô tích sự sao...
Từ Lạc cũng không khá hơn, hoàn toàn đứng tròng mắt, vẻ mặt bị đả kích nặng nề.
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
Cố Bách Thiên là tên chồng vô tích sự của cô bạn thân thiết của mình, giá trị bản thân hàng triệu tỷ ở đâu ra?
Nhưng người nói những lời đó là Dương Minh Viễn!
Người ta là đại phú gia, là ông chủ lớn, có thể nói bậy được sao?
Từ Lạc cắn môi đến tóe máu, biểu cảm như ăn phải ruồi nhặng giản hồi. Cô
không làm sao hiểu nổi, người chồng phế vật của bạn thân Lương Niệm
Huyên lại đột ngột chuyển mình trở thành ông chủ lớn giống như Dương
Minh Viễn?
"Cậu chủ, nếu hợp đồng đã ký xong, chi bằng ta bớt
chút thời gian cùng nhau ăn một bữa cơm?" Dương Minh Viễn cười nói, hẹn
Cổ Bách Thiênăn cơm, đương nhiên là muốn tăng cường quan hệ.
"Được, chiều nay đi!" Cố Bách Thiên nói, trước mắt hắn vẫn còn một số việc cần xử lý.
"Được được được, vậy tôi xin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT