Edit: Nại Nại


(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)


___


Khâu Sơ Hạ thất thần nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, lung tung rối loạn nghĩ rất nhiều, có chút trầm mặc.


Diệp Trạch Thu vội vàng tránh né mấy con zombie đứng bất động trên đường, cũng không có thời gian khơi mào đề tài gì.


Xe vẫn luôn chạy, từ lúc bầu trời tối tăm do mưa to tạo thành đến lúc chạng vạng tối.


Khâu Sơ Hạ lấy điện thoại ra nhìn nhìn, bất giác đã hơn 6 giờ chiều.


Gần như đến hoàng hôn, thời gian gần đây luôn khẩn trương kích thích, trôi qua quá nhanh.


Xa chạy qua đường cao tốc, phía trước là một cánh đồng bát ngát, ngẫu nhiên có hai ba ngôi nhà.


Khâu Sơ Hạ không biết đây là đâu, nhưng cô biết Diệp Trạch Thu sẽ không hại mình.


Cô lại không ngốc, từ sau khi Diệp Trạch Thu biết mình là con gái, biểu hiện cả người đều rất khác.


Khâu Sơ Hạ nhạy cảm phát giác anh có hảo cảm với mình, nếu không có thì không thể nào mỗi lần đến gần, mặt anh liền đỏ.


Nhưng hiện tại thân thể này là người khác, có lẽ cô còn sẽ trở lại thân thể của mình thì sao?


Bỏ qua nghề nghiệp của Diệp Trạch Thu thì anh thật sự là một người không tồi.


Chỉ là ngoại hình sẽ chiếm 90% ánh mắt, đáng tiếc người anh thích không phải bản thân cô.


Ít nhất linh hồn của cô ở trong thân thể này, thì vĩnh viễn anh cũng không biết người mình thích đến tột cùng là ai, phần cảm tình này chú định không có kết quả.


"Sắp tới rồi, tuy cái trạm xăng kia không lớn nhưng có một cửa hàng tiện lợi. Chúng ta có thể vào lấy chút gì đó." Diệp Trạch Thu quay đầu nhìn Khâu Sơ Hạ vẫn không nói gì bên cạnh, cho rằng cô nóng lòng về nhà, tâm trạng không tốt.


"Em đừng lo lắng, ba mẹ em nhất định cát nhân thiên tướng, chắc chắn không sao. Chúng ta rất nhanh sẽ đến nhà em."


Diệp Trạch Thu vụng về an ủi làm Khâu Sơ Hạ chậm rãi bật cười, lắc lắc đầu: "Tôi không lo lắng cho bọn họ. Sức chiến đấu của bọn họ còn cao hơn tôi."


Nói tới đây, nụ cười trên khoé môi cô còn tươi hơn nữa, phảng phất như nghĩ đến chuyện buồn cười gì đó, cười một lát lại nhìn màn mưa ngoài cửa sổ: "Người ta nói tai họa để lại ngàn năm. Bọn họ còn có tai hoạ là tôi, chắc chắn phải sống ngàn năm."


Trong mắt Diệp Trạch Thu mang theo hâm mộ lại lo lắng nhìn sườn mặt Khâu Sơ Hạ, gật đầu thật mạnh: "Ừ, nhất định không có việc gì!"


Khâu Sơ Hạ nhìn ánh đèn cách đó không xa, ánh sáng trên bảng hiệu trạm xăng rõ ràng xuyên qua màn mưa: "Tôi nhìn thấy trạm xăng rồi. Anh đổ xăng được không?"


Vạn nhất người làm ở trạm xăng đều biến thành zombie rồi ai đổ xăng cho?


Ngay cả xe cô cũng không biết lái, chứ đừng nói đổ xăng.


"Bây giờ đều là trạm xăng tự động, tự đổ xăng thôi, có thẻ đổ xăng là được." Diệp Trạch Thu giẫm chân ga, tăng tốc đi đến trạm xăng.


Khâu Sơ Hạ nhíu nhíu mày, nhìn anh: "Anh có thẻ đổ xăng không?"


"Không có đồ gì tôi không lấy được, lát nữa em vào cửa hàng tiện lợi hoặc ở trong xe chờ anh là được." Diệp Trạch Thu nghĩ ở trạm xăng chắc sẽ có người trùng hợp đổ xăng, lúc đó mượn thẻ xăng của bọn họ dùng một tí là được.


Khâu Sơ Hạ biết Diệp Trạch Thu làm cách gì có thẻ đổ xăng, nhưng tiền đề là phải có người xui xẻo có thẻ đổ xăng mới được chứ.


Xe rất nhanh đã chạy đến trạm xăng, vận may của bọn họ không tồi, trước máy đổ xăng có đỗ một chiếc xe, một con zombie đang cầm dây đổ xăng, đang đứng ngốc ở phía trước "tắm mưa".


Cửa hàng tiện lợi nằm ở sâu bên trong trạm xăng, nhìn không lớn, bây giờ cửa cuốn đang kéo xuống, ở giữa khe hở ẩn ẩn lộ ra ánh đèn.


Bên ngoài cửa hàng tiện lợi có mấy con zombie đứng mấy chỗ khác nhau, đang ngửa đầu hưởng thụ mưa to, trong đó có hai con mặc đồng phục của nhân viên trạm xăng.


Diệp Trạch Thu nhìn con zombie yên lặng bất động, lại nhìn cửa cuốn khẽ nhíu mày, lái xe đến gần chiếc xe trước máy đổ xăng.


Khâu Sơ Hạ thấy anh mặc áo mưa vào chuẩn bị mở cửa xe, cũng mặc áo mưa vào, thấy anh quay đầu lại nhìn mình, cười cười: "Tôi giúp anh thủ xung quanh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play