Edit: Nại Nại


(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)


___


Mưa to không bao lâu, tiếng đánh ngoài cửa đột nhiên dừng lại.


Giọt mưa đánh vào cửa sổ ban công nghe rất lớn, Khâu Sơ Hạ không có nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Diệp Trạch Thu lúc nãy chuyên chú nghe ngóng âm thanh ngoài cửa, cho nên bây giờ nhận ra ngoài cửa không có âm thanh nào nữa.


Đi vài bước đến cạnh cửa, quỳ gối trên sô pha nhìn ra mắt mèo, trong phạm vi mắt mèo không có con zombie nào cả: "Lúc nãy có zombie tông cửa sao?" Diệp Trạch Thu quay đầu hỏi Khâu Sơ Hạ đang nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, chẳng lẽ anh ảo giác?


Khâu Sơ Hạ gật gật đầu, đi đến bên người anh, nói chuyện Tần Nhạc Nhạc làm một lần cho anh biết.


Cẩn thận lắng nghe, nhận ra ngoài cửa thật sự không có âm thanh, nhíu nhíu mày: "Tại sao zombie lại đột nhiên rời đi?"


Cô cúi đầu nhìn quần áo ở kẹt cửa dính vết máu kia, có mùi máu tươi mà zombie lại rời đi? Vì sao?


"Trời mưa sao?" Diệp Trạch Thu cũng nghe thấy tiếng mưa rơi, không nghĩ ra vì sao zombie lại rời đi, cũng không thèm nghĩ.


Khâu Sơ Hạ khẽ gật đầu, đứng dậy đi đến bên ban công nhìn xuống, vừa thấy cảnh tượng phía dưới hơi hơi ngơ ngẩn.


Diệp Trạch Thu thấy cô dừng lại, đoán được cô nhìn thấy gì đó: "Làm sao vậy?"


"Cảnh tượng rất thần kỳ." Khâu Sơ Hạ nhìn đường phố, những con zombie mới ban đầu còn đi tới đi lui đột nhiên đều đứng tại chỗ.


Không có bất cứ động tác gì, ngược lại đều hơi hơi ngửa đầu, thoáng như trời giáng mưa to như là lễ rửa tội vậy.


Khâu Sơ Hạ theo bản năng cảm thấy có chỗ không đúng, trường hợp này nhìn giống như bọn zombie hấp thu tinh hoa trời đất vậy.


Diệp Trạch Thu đi đến bên người cô, cũng nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc cẩn thận thăm dò nhìn nhìn: "Tất cả đều bất động?"


Khâu Sơ Hạ quay người nhìn Diệp Trạch Thu, cẩn thận đánh giá một phen: "Anh có phải có dị năng tốc độ không?"


"Anh không xác định." Diệp Trạch Thu giơ đôi tay của mình lên nhìn nhìn: "Không chỉ là chân mà hình như tốc độ của tay cũng nhanh nữa, là dị năng?"


"Anh chạy một vòng thử xem?" Khâu Sơ Hạ chỉ chỉ phòng khách, chỉ kém ném cái trái banh để anh đi nhặt.


Diệp Trạch Thu không nói hai lời, chân dài mượt mà dùng tốc độ vừa rồi chạy đến nhà cô kia, tốc độ cực nhanh, thiếu chút nữa đụng vào sô pha cạnh cửa: "Hình như thật sự nhanh hơn không ít."


Khâu Sơ Hạ sáng mắt, tốc độ nhanh như vậy, xem ra thật sự có cái gọi là dị năng gì đó, thì ra thật sự giống như truyện hay phim mạt thế viết sao?


Zombie xuất hiện, vì cân bằng sinh thái, để loài người sinh tồn, cũng sẽ xuất hiện dị năng giả?


Nghĩ đến đây, cô có chút buồn bực rũ mắt, vì sao mình lại không có dị năng gì cả? Chẳng lẽ nhân phẩm không tốt sao?


Cô lặng lẽ xem xét vẻ mặt hưng phấn của Diệp Trạch Thu, đang quay cuồng thử nghiệm tốc độ chìa khóa trên tay mình kia, nhân phẩm của anh còn tốt hơn so với mình sao?


"Hiện tại anh có dị năng rồi! Chúng ta có thể rời đi, không phải em muốn tìm người nhà sao?" Chìa khóa trong tay Diệp Trạch Thu càng quay cuồng càng nhanh, ném lên trên rồi lưu loát bắt lấy, trên mặt mang theo vui sướng nhìn về phía Khâu Sơ Hạ.


"Sao anh biết tôi muốn tìm người nhà?" Khâu Sơ Hạ có chút nghi hoặc nhìn anh, mình từng nói với anh sao?


Diệp Trạch Thu hơi mỉm cười với cô, khiến cho khuôn mặt tuấn tú kia càng thêm cảnh đẹp ý vui: "Anh cũng không ngốc, em vẫn luôn gọi điện thoại, vẻ mặt nôn nóng, còn muốn lái xe đến thành phố xa như vậy. Khẳng định là người nhà."


"Đúng vậy, người nhà. Cha mẹ mà tôi yêu nhất, tôi cần phải tìm được bọn họ, bảo đảm bọn họ an toàn." Khâu Sơ Hạ quay đầu nhìn zombie không nhúc nhích ngoài cửa sổ, nhớ đến cha mẹ, lại có chút nôn nóng.


Chỉ cần có thể tìm thấy một chiếc xe, hiện tại là thời gian thích hợp nhất để rời đi.


"Chúng ta chuẩn bị dọn đồ rời đi thôi." Diệp Trạch Thu nhớ đến Tần Nhạc Nhạc bụng dạ khó lường còn ở cùng tầng, lập tức hy vọng rời khỏi nơi này thật nhanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play