Tô Thính Ngôn nghe vậy lắc đầu, sao cô có thể quen một ngôi sao lớn như người này được.
Lâm Nhứ nhìn Tống Tinh Thần một lần nữa, Tống Tinh Thần nói thẳng, “Sao vậy, cô ấy không phải là nhà họ Tô sao? Mình cũng là một người thường xuyên theo dõi tin tức nha.”
Tô Thính Ngôn không biết mình có nên cảm thấy vinh dự hay không. Một ngôi sao lớn như Tống Tinh Thần cũng biết tên cô.
Một người đàn ông khác ở phía sau cũng tò mò nhìn vào trong.
Tô Thính Ngôn nhìn thấy, chẳng phải là … chẳng phải là Có Nam Đình tiêu hơn 8 triệu vào hộp đêm, thường xuyên được lên báo sao.
Họ là những người bạn của Lâm Nhứ?
Tô Thính Ngôn lặng lẽ đứng bên cạnh Lâm Nhứ, mái tóc như gắm, mềm mại rũ qua vai, dưới ánh đèn càng toát lên vẻ mị hoặc, trên khuôn mặt trắng như tuyết có một đôi mắt mèo mờ ảo, khiến người ta không thể rời mắt. Hốc mắt màu sáng có một sức quyến rũ vô hình.
Trong mắt Có Nam Đình hiện lên sự kinh ngạc.
“Tại sao mấy người đều ra đây?” Lâm Nhứ nói.
Tại sao bọn họ đi ra?
Đương nhiên, bởi vì không tin Lâm Nhứ sẽ mang theo phụ nữ đến, bọn họ vội vàng ra xác nhận.
Nhưng vừa gặp, họ càng sốc hơn nữa.
Người phụ nữ mà cậu ấy đưa đến là Tô Thính Ngôn đang rất nỗi tiếng?
Tại sao cậu ấy biết Tô Thính Ngôn? Điều này làm tam quan của họ bị phá vỡ.
Họ không ngờ hai người này có liên quan đến nhau?
Tô Thính Ngôn tuy đẹp như hoa hậu, nhưng danh tiếng thì quá…
Họ không khỏi cảm thấy, không thể tin, không thể tin được.
Nhiều năm qua Lâm Nhứ không có cảm giác gì với phụ nữ, tất cả đều cảm thấy tầm nhìn của cậu ấy quá cao, ngay cả khi có một người phụ nữ như Cố Giao ở bên cạnh theo đuổi cậu ấy bao nhiêu năm, cậu ấy vẫn không động lòng.
Bỗng nhiên có bạn gái, người này lại là Tô Thính Ngôn.
“Đi thôi, tụi tôi đang chơi bóng.”
Câu lạc bộ này có mọi thứ để chơi, bơi lội, bida, bowling và bóng rỗ.
Tô Thính Ngôn tò mò quan sát suốt quãng đường.
Lâm Nhứ ở bên cạnh giải thích cho cô.
*Ở đẳng kia chơi bi-a, em có biết chơi không?”
“Không giỏi lắm.”
“Không sao đâu, lát nữa anh sẽ dạy cho em.”
Anh cười hiền hậu, nhìn cô đang tò mò quan sát, không cẩn thận đụng vào người anh, lập tức sửng sót, hai mắt mù sương, dường như sắp khóc, dáng vẻ ủy khuất làm người ta rung động.
Đáng tiếc đang ở đây không làm gì cô được.
Anh ôm eo cô.
“Cần thận.”
Cố Giao nghiền răng nghiền lợi nhìn chằm chằm hai người phía trước đang dính vào nhau, vẻ mặt Tô Thính Ngôn thì mê mắn.
Phía sau, Có Nam Đình kéo tay Tống Tinh Thần.
Tống Tinh Thần cũng đã phát hiện.
Trong quá khứ ai mà đụng vào Lâm Nhứ cũng bị ánh mắt cậu ấy làm đóng băng, hôm nay với Tô Thính Ngôn thì lại trở nên dịu dàng như vậy.
Toàn bộ hành trình đều quan tâm chăm sóc cô ấy, và trong những lời nói của cậu ấy đều toát lên sự yêu thương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT