Tô Thính Ngôn vào cửa hỏi Lâm Nhứ “Tôi có mắng chửi bọn họ có hơi thô tục quá không?”

“Không đâu, tôi cảm thấy em mắng họ rất đúng đáy.”

Tô Thính Ngôn thấy vẻ mặt cười dịu dàng kia trong lòng liền hiểu rõ, anh cầm lấy tiền của cô thì nhất định phải nói những lời khiến cô vui vẻ, không bao giờ phản đối cô cả, đó chính là đạo đức nghề nghiệp Nhưng khi Lâm Nhứ nói chuyện, lộ ra một cổ hương vị khiến cô cảm thấy an tâm, tuy rằng những lời này đều là giả dối, cô cũng cảm thấy rất vui.

Lâm Nhứ ôm cô đặt lên ghế salon, cởi giày ra cho cô, thuận tay lấy thay luôn dép lê đi trong nhà cho cô.

Tô Thính Ngôn nhìn phía trước, “Tôi không thể tin nổi mẹ tôi lại dễ dàng tha thứ suốt đời cho họ. Ngay từ đầu, tôi đã hy vọng là hai người sẽ ly hôn, ba tôi là người hay ngoại tình, ở ngoài nhiều phụ nữ như nước chảy vậy, nhưng mẹ của tôi vẫn không ly hôn, mẹ nói là vì muốn tốt cho tôi, mẹ không muốn tôi không có ba….. Mà anh thấy đấy, có người cha như vậy, có cũng như không có thôi.”

Lâm Nhứ ôm cô, để cô tựa vào trong lồng ngực mình.

Tô Thính Ngôn tựa vào nó, thở dài, “Tôi biết mọi người hay nói không nên để người ngoài biết chuyện xấu ở trong nhà, cho nên bọn họ cảm thấy tôi làm không đúng, cho mẹ và tôi đi theo rất mắt mặt, nhưng mà, mặt mũi thật sự quan trọng đến vậy sao?”

“Không quan trọng.”

Lâm Nhứ nhẹ nhàng sờ đầu cô.

Suy nghĩ một lúc xong anh lại nhìn cô, “Ba cô ở ngoài nhiều phụ nữ như vậy cô không thích, nhưng nghề nghiệp của tôi, phụ nữ…”

“Của anh không giống.” Tô Thính Ngôn ngắng đầu nhìn anh, “Đây là nghề nghiệp của anh mà, anh làm đâu có phạm pháp đâu, hơn nữa một là anh không lừa gạt, hai là không ăn trộm.

Giao dịch là giao dịch, trong giao dịch anh chỉ làm những việc nên làm, khác hoàn toàn với người ba khốn nạn kia, tuyệt đối khác biệt, anh yên tâm, chỉ cần anh làm đúng theo giao dịch, anh nghe lời tôi, thì tôi sẽ không bao giờ trách anh.”

Được tồi.

Mạch não của người phụ nữ này vẫn còn hoạt động bình thường.

Tô Thính Ngôn cười cười, nói hết tất cả với anh xong, cô cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều rồi.

Cô dựa vào vai hắn đứng lên, “Tôi đi WC một chút, bụng có chút hơi đau. Anh thu dọn chuẩn bị ” trả bài ” đi, hihi.”

Người phụ nữ này thật sự…

Không thể chờ đợi nỗi….

Nhưng khi Tô Thính Ngôn vừa bước vào nhà vệ sinh liền hét lên một tiếng.

Lâm Nhứ vội vàng đi tới.

“Sao vậy? Đã xảy ra việc gì?”

Đợi một lúc lâu xong bên trong vẫn im lặng, lông mày Lâm Nhứ nhăn lại, chuẩn bị đá văng cánh cửa.

Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.

Tô Thính Ngôn lộ ra cái đầu, mặt mũi đầy tiếc nuối mà nói với Lâm Nhứ.

“Dì cả của tôi đến rồi.”

“Cả? Cái gì cả cơ?”

Lâm Nhứ nhướng mày, mặt mũi đầy nghỉ vấn hỏi.

“Này, đừng nói dì cả là cái gì mà anh cũng không biết nha….

Anh hầu hạ qua biết bao nhiêu người phụ nữ rồi, mà hầu hạ chả ra gì….”

Lâm Nhứ muốn trả lời rằng anh không hề có….

Lúc này, Tô Thính Ngôn càng ngày giảm giọng xuống nói, “Kinh nguyệt… Kỳ sinh lý…”

Lâm Nhứ ngắng người ra, xong liền hiểu rõ.

Thì ra là cái này.

Lâm Nhứ nói, “Vậy bao giờ…”

Tô Thính Ngôn nắm chặt tay, “Vấn đề tại sao tôi và anh chăm chỉ cả thời gian dài mà vẫn không có con thì nói sau, điều quan trọng là hiện tại anh có thể giúp tôi đi mua băng vệ sinh không…”

Chỉ trong chốc lát.

Chu Định thấy Lâm Nhứ tự mình xuống chung cư đi vào cái siêu thị kế bên.

Cậu ta liền vội vàng đi theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play