Vốn là Chu Đỉnh nghe thấy tên mình được gọi, chạy vào nhanh như làn khói, rồi lại nghe thấy Tô Thính Ngôn kéo Lâm Nhứ nói một câu như vậy.
Chu Đỉnh buồn bực nghĩ, Tô Thính Ngôn có thể dẫn ngài ấy đi ăn cái gì ăn ngon được chứ.
Lái xe, Tô Thính Ngôn dẫn bọn họ đến địa chỉ vừa nói.
Chu Đỉnh vừa nhìn thấy cái chỗ này, tức giận quay đầu lại nói, “Sao nhìn chỗ này bản thế.”
“Đồ ăn đường phố bình dân đều thế này.” Vẻ mặt Tô Thính Ngôn như không có vấn đề gì, nhìn Lâm Nhứ nói “Anh đừng thấy ở đây bản, nhưng đồ ăn rất ngon, so với mấy khách sạn lớn chỉ bán một kiểu mà giá còn đắt kia thì tốt hơn nhiều, không tin thì anh theo tôi vào nếm thử.”
Tô Thính Ngôn nghĩ, cô phải dùng kiểu giáo dục tẫy não, đưa Lâm Nhứ đi ăn nhiều những thứ bình dân thế này, hy vọng sau này anh có thể không xa xỉ lãng phí như thế nữa.
“Không phải… Ở đây không sạch sẽ mà…”
Chu Đỉnh cầm tay lái ở phía trước, quay qua Lâm Nhứ kháng nghị, “Thưa ngài, ngài…”
Lâm Nhứ lại nhìn phía dưới, bỏ qua lời khuyên của Chu Đỉnh, theo Tô Thính Ngôn xuống xe.
Chiếc Rolls Royce xa hoa đậu ở đây, khiến nơi này có vẻ nhỏ hẹp hơn rất nhiều.
Người bên cạnh nhận ra chiếc xe sang trọng này, đều không nhịn được đứng lên chỉ trỏ, cũng cực kỳ chú ý tới ba người đi từ chiếc xe xuống.
Tô Thính Ngôn quay đầu lại nhìn một chút, cái xe này, thực sự là quá phô trương rồi, đặc biệt là còn chạy đến nơi như thê này.
Cô nhanh chóng kéo Lâm Nhứ vào trong.
Chu Đỉnh cẩn thận đi theo ở phía sau, ghét bỏ bước từng bước.
“Thưa ngài, ngài nhìn con đường này đi, ngài xem cái tiệm này, không biết có giấy chứng nhận không…”
Tô Thính Ngôn quay đầu lại nhìn cái tên ồn ào này, “Cấp trên nhà cậu còn chưa ngại, cậu ghét bỏ cái gì.”
“Cô…”
Chu Đỉnh lại nhìn Lâm Nhứ, vẻ mặt anh rất nghe lời, nhìn người trái phải đi qua đi lại hai bên, trên mặt vẫn duy trì vẻ cười nhẹ kiên nhẫn.
Chu Đỉnh bỗng vừa tức vừa gấp, tiếc là quý ngài nhà bọn họ hoàn toàn chẳng thèm nhìn anh ta.
Mãi cho đến khi tới một quán ăn nhỏ yên tĩnh, Tô Thính Ngôn nhìn một bàn đồ ăn bình dân, nói với Lâm Nhứ, “Nhìn xem, nhiều như vậy mà chỉ tốn 50 đồng, rất có lợi đúng không!”
Chu Đỉnh không nhịn được mà trợn trắng mắt.
Quý ngài nhà bọn họ sẽ quan tâm chút tiền ấy sao?
Ăn xong 50 đồng rồi ngộ nhỡ mà mắc bệnh, ai gánh nỗi?
Nhưng mà, Lâm Nhứ lại rất hợp tác mà gật đầu, cười nói, “Không sai.”
Lâm Nhứ bình tĩnh cầm chiếc đũa duy nhát lên.
Tô Thính Ngôn thấy anh cầm lấy chiếc đũa chủ động ăn đồ ăn trên bàn, hài lòng mỉm cười gật đầu, không tôi, trẻ nhỏ dễ dạy.
Tô Thính Ngôn tuân thủ cách nghĩ dạy người thế nào mình làm như vậy, cũng bắt đầu từng ngụm từng ngụm mà ăn.
Đồ tuy rẻ, thế nhưng thực sự rất ngon, Tô Thính Ngôn ăn rất vui vẻ, chỉ là lúc ngắng đầu lên, thấy Lâm Nhứ đang bình tĩnh ăn từng miếng từng miếng.
Rõ ràng là ăn cùng một loại đồ với anh, nhưng mà Lâm Nhứ ăn rất tao nhã tự nhiên, giống như đồ trên bàn không phải là đồ ăn bình dân giá 50 đồng, mà là đồ Tây cao cấp giá năm vạn.
Lúc giơ tay nhấc chân, cũng không ngăn nổi vẻ cao quý, khiến người ta thực thán phục.
Tô Thính Ngôn chống đầu nhìn hắn, không nhịn được mà nghĩ, người đàn ông này, chỉ ăn cái gì đó thôi cũng có thể làm cho người ta ngắm hàng giờ cũng không ngán.
Mà hiển nhiên là, không ít người có cách nghĩ giống như cô.
Từ lúc bọn họ vào quán này, đã có thể thấy rất nhiều người bên cạnh đang lén lút nhìn qua.
Tô Thính Ngôn nhìn ánh mắt tham lam của những người phụ nữ kia, chỉ hận không thể đi qua che lại gương mặt của người đàn ông này.
Tô Thính Ngôn suy nghĩ một chút, trực tiếp đổi vị trí, ngồi xuống bên cạnh Lâm Nhứ, cười hì hì nói, “Chồng, ăn có ngon không?”
Lâm Nhứ bỗng nhiên nhìn sát vào Tô Thính Ngôn.
“Ừm, ngon.”
“Trước đây anh chưa từng ăn qua những thứ này sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT