Lâm Triệt cười lạnh nhìn Hàn Thái Anh:
- Bác gái, bác yên tâm, người ngoài không có ai biết tôi là người Lâm gia, cho nên, cho dù mất thể diện, cũng là tôi mất thể diện, bác thích nghĩ như thế nào thì nghĩ, tôi đã nói rồi tôi không làm, nếu như không có việc gì, tránh ra, tôi muốn đi ra ngoài.

Tần Khanh không vui ngẩng đầu lên, nhìn hai mẹ con, mới tiến lại kéo Lâm Triệt đi.

Lúc này mới phát hiện, Lâm Triệt gầy yếu như vậy, cánh tay, tay nắm một cái, giống như có thể chặt đứt.

Anh đỡ cô đứng lên, Lâm Triệt đứng lên có chút khó khăn, không biết có phải không là ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy trên người cực kỳ lạnh, lúc đứng lên hai chân đều run lẩy bẩy.

Hàn Thái Anh vừa thấy, Tần Khanh lại đứng về phía Lâm Triệt, cả khuôn mặt đều biến hình, bà không để Lâm Lỵ động, để tránh Lâm Lỵ khiến Tần Khanh mất hứng, nhưng mà người làm mẹ như bà cũng không thể không quản.

Bà đi lên kéo tay Tần Khanh qua, nhìn Lâm Triệt nói:
- Lâm Triệt, mày có ý tứ gì, mày hiện tại nghĩ đến mày cũng là một tiểu minh tinh, có thể bám lấy Tần Khanh sao? Mày thật đúng là giỏi, Tam công tử của Tần gia, không là người mày có thể với tới.

Bà nhìn Tần Khanh:
- Tần Khanh, cô ta căn bản không có ý tốt, từ lúc vừa mới bắt đầu, đã ngấp nghé con, hiện tại đều là cô ta cố ý, con sao lại không nhìn ra, còn giúp cô ta, con thật sự khiến Lâm Lỵ nhà chúng ta thất vọng đau khổ!
Tần Khanh cắn răng, nhìn Hàn Thái Anh, may mắn Lâm Lỵ không giống nhau mẹ cô.

Tần Khanh đỡ Lâm Triệt đi ra ngoài, không muốn nghe Hàn Thái Anh nói nữa, nghiêng ngả chao đảo đi ra ngoài, Lâm Triệt cảm thấy cả người mình đều mơ mơ màng màng, gót chân đều như nhũn ra.

Hàn Thái Anh thấy Tần Khanh căn bản không để ý đến mình, tức giận tiến về phía trước lôi kéo Lâm Triệt, kéo Lâm Triệt, bàn tay bốp một cái, liền đánh vào trên mặt Lâm Triệt.

Lúc này!

Bên ngoài, mấy chiếc xe dừng ở cạnh cửa.

Bên trong, quan lớn cục cảnh sát không biết nơi nào nghe được tin tức, đoàn người vội ra đón, khó khăn đi tới ngưỡng cửa.

Lâm Lỵ cùng Hàn Thái Anh nhất thời định ở nơi đó, có chút kinh ngạc nhìn một loạt chiếc xe màu đen ở cửa.

Trong đó một chiếc Bentley màu đen dừng ở chính giữa.

Sau khi cửa mở ra, giày da cao cấp làm thủ công, từ bên trong ung dung bước xuống.

Sau đó, thân hình cao to bước xuống đất, Cố Tĩnh Trạch mặc áo màu xám, quần màu xanh đậm, thẳng tắp đứng ở trên thềm đá, hai tròng mắt giống như hai viên đá đen sáng, thâm thúy mà mê người, bao phủ cả mặt hoàn mỹ không tì vết của Cố Tĩnh Trạch, anh mang theo khí thế bức người, bước xuống xe, ánh mắt dừng ở bàn tay Tần Khanh đang nắm chặt tay Lâm Triệt, trên mặt vẫn luôn không nổi gợn sóng, mang ra một tia sắc bén hung ác tàn bạo, tuy rằng thoáng chốc, lại vẫn làm cho người ta cảm thấy từng trận gió lạnh.

Đoàn người phía sau nhanh chóng phân ra hai bên, vệ sĩ cao lớn đứng ở hai bên bên tai mang theo tai nghe nhỏ, Tần Hạo yên lặng đi ở phía sau, trận địa này khiến Lâm Lỵ cùng Hàn Thái Anh bỗng chốc đều choáng váng.

Mà vài người quan lớn của cục cảnh sát, vội cười nghênh đón, không dám đến gần, chỉ có thể ở bên cạnh thấp giọng nói:
- Cố tiên sinh, không nghĩ tới ngài lại đến, không thể tiếp đón từ xa, không thể tiếp đón từ xa!

Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch lại thẳng tắp dừng ở trên gương mặt trắng bệch của Lâm Triệt, sau đó, trực tiếp di chuyển chân dài, vài bước liền đi tới.

Nhìn thân hình cao lớn của Cố Tĩnh Trạch tới gần, tay Tần Khanh, không khỏi càng nắm chặt thêm vài phần.

Theo bản năng, Tần Khanh cảm thấy có chút khẩn trương, nhưng mà, lại không nghĩ buông Lâm Triệt ra, tay không cam lòng cầm lấy Lâm Triệt.

Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch lạnh lùng, cảm giác mạnh mẽ áp bách càng đập vào mặt.

Lâm Triệt ngẩng đầu lên, kiên trì không muốn bản thân ở trước mặt Cố Tĩnh Trạch biểu hiện quá mức nhu nhược, nhưng mà, loại biểu cảm ra vẻ kiên cường, lại càng khiến người ta dễ dàng sinh ra thương tiếc.

Cố Tĩnh Trạch nắm lấy Lâm Triệt cánh tay, ánh mắt dừng ở trên tay Tần Khanh.

Tần Khanh cắn răng, còn muốn kiên trì, nhưng mà, tay của anh lại ở dưới khí thế áp bách, không tự chủ được chậm rãi buông ra.

Mà Cố Tĩnh Trạch chỉ nhẹ nhàng khoát tay một cái, liền đem Lâm Triệt trực tiếp ôm ngang trong ngực.

Lúc này Lâm Triệt mới cảm thấy tủi thân, tham luyến hương vị hô hấp trên người anh, cảm thấy bị anh ôm lên nháy mắt, có một tia cảm giác an toàn khó có được.

Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch giống như thú ngủ đông, quét nhìn Tần Khanh một cái, thân hình cao lớn trực tiếp lướt qua vài người.

- Cố Tĩnh Trạch, tôi!

Cánh tay mảnh khảnh Lâm Triệt vòng qua cổ của anh, vừa muốn nói chuyện, lại bị Cố Tĩnh Trạch lạnh lùng quát:
- Câm miệng.

Lâm Triệt sửng sốt, cắn môi nhìn anh, lời nói sắp ra khỏi miệng lại nuốt vào trong cổ họng.

Tâm tình Cố Tĩnh Trạch rõ ràng không tốt, hung hăng lườm cô một cái.

Không có khí lực liền thành thật nghỉ ngơi đi, nói cái gì.

Người cục cảnh sát bỗng chốc cảm thấy rét lạnh, nhìn Cố Tĩnh Trạch lạnh mặt ôm Lâm Triệt, không khỏi hết nhìn đông lại nhìn tây nhìn, đến cùng là ai bắt cô gái này vào, chẳng lẽ vì vậy đắc tội với Cố Tĩnh Trạch, cho nên nhân tài Cố gia bỗng nhiên gọi một cú điện thoại tới, để bọn họ chuẩn bị thả người.

Cảnh sát vừa mới thẩm vấn đã sớm bị dọa lui lại không dám đi qua, vừa mới khinh bỉ lúc này một tia cũng nhìn không thấy, đều bị sợ hãi thay thế.

Mà Lâm Lỵ cùng Hàn Thái Anh, gắt gao trừng mắt nhìn một màn này.

Ở trong lòng Lâm Lỵ không khỏi tức giận nghĩ, Lâm Triệt thật là đáng chết, làm sao có thể được người đàn ông như vậy che chở.

Nhìn Cố Tĩnh Trạch cao lớn uy mãnh, mị lực phi phàm ôm Lâm Triệt giống như ôm con cừu nhỏ, bộ dáng, thật sự là làm cho người ta mơ ước, khiến người ta nhìn cũng cảm thấy hâm mộ.

Người phụ nữ nào không muốn được người đàn ông có mị lực như vậy ôm, nhìn thật sự là vô cùng gợi cảm.

Lâm Lỵ ở phía sau thầm mắng, Lâm Triệt này, làm sao có thể có vận khí tốt như vậy.

Tần Khanh nhìn một màn này, trong lòng lại càng cảm thấy không thoải mái, vừa định theo sau, một hàng vệ sĩ mặc đồ đen, nhanh chóng khép lại, kín không kẽ hở ngăn cản Cố Tĩnh Trạch và bọn họ, khiến đám người Tần Khanh một bước cũng không có thể đến gần.

Tần Khanh nhất thời mới cảm thấy căm hận, thật sự giận mình quả thật so với Cố Tĩnh Trạch một ở trên trời, một ở dưới đất, cho nên thậm chí ngay cả năng lực đến gần cũng không có.

Nhìn người đi rồi, một đám quan viên chính phủ ngày thường cao cao tại thượng nhanh chóng cúi đầu khom lưng đi theo, Hàn Thái Anh tức giận nói:
- Cái này là đang chơi đùa, tới nơi này lấy chúng tôi ra đùa giỡn để lập uy phong sao?
Lâm Lỵ oán hận liếc mắt nhìn bên kia một cái, cũng lẩm bẩm:
- Cố Tĩnh Trạch thực sự lợi hại như vậy.

Nhưng mà không thể phủ nhận, lợi hại hay không lợi hại, quả thật đã có thể nhìn ra.

Tần Khanh hít một hơi thật sâu:
- Cố gia vốn là gia tộc mà một nước không cách nào sánh được, một người ở giới chính trị diễu võ dương oai, một người ở thương trường một tay che trời.

Lâm Lỵ nghe xong, trên mặt càng nhiễm thêm vài phần phẫn hận làm hai má ửng đỏ hơn, Lâm Triệt đáng chết! cô ta dựa vào cái gì có vận khí tốt như vậy.

Lâm Triệt bị Cố Tĩnh Trạch nhét vào trong xe.

Sau đó Cố Tĩnh Trạch cũng vào, Lâm Triệt bỗng chốc ngã vào trong lòng Cố Tĩnh Trạch.

Cố Tĩnh Trạch cúi đầu nhìn bộ dáng suy yếu của Lâm Triệt, ánh mắt anh lạnh như băng nhìn về phía trước, nhìn vào mặt Tần Hạo nói:
- Tôi cần có người chịu trách nhiệm về chuyện này.

Tần Hạo gật đầu:
- Vâng, tiên sinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play