Bên ngoài cũng hưởng ứng không giống bình thường, có người bởi vì Cố Tĩnh Dư vẫn phủ nhận tình yêu, chê cười Lâm Triệt, có người lại cảm thấy, tuy rằng người ta nói không phải yêu, nhưng mà cũng nói, Lâm Triệt là bạn anh, dĩ vãng nếu ai mượn Cố Tĩnh Dư lăng xê tai tiếng, khẳng định sẽ bị Cố Tĩnh Dư không chút lưu tình vả vào mặt, lúc này Cố Tĩnh Dư lại vô cùng bình thản, một chút cũng không có muốn vả mặt.

Diễn vẫn chưa xong, Lâm Triệt về đến nhà, nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch ngồi ở chỗ kia, thẳng tắp nhìn máy tính.

Hình như Cố Tĩnh Trạch là người đàn ông mặc kệ khi nào, đều có thể làm người nhìn vào anh.

Nhưng là, lại bởi vì như vậy, ngược lại có vẻ hắn cực kỳ gắng gượng, thân hình cũng đẹp muốn chết.

Lâm Triệt vừa tiến đến, liền ngừng ở nơi đó, nhìn ngón tay mảnh khảnh của Cố Tĩnh Trạch, thoạt nhìn rất thích hợp vũ đạo trên dương cầm, hành tẩu ở trên bàn phím, bộ dáng duyên dáng giống như múa ba lê cao quý.

Nhìn không khỏi có chút ngây người, đều nói khi người đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất, huống chi, Cố Tĩnh Trạch vốn dĩ đã đẹp không chịu nổi.

Thẳng đến Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Triệt đứng ở cửa, mới đột nhiên kêu một tiếng: "Em choáng váng sao Lâm Triệt".

Đứng ở cửa không biết nghĩ cái gì, phát ngốc thế nhưng tự mình bật cười lên.

Cố Tĩnh Trạch nghĩ, thật chưa thấy người ngốc như cô.

Nhưng mà nhìn nhìn trên máy tính, xem trang web tung tin là, Cố Tĩnh Dư đã phủ nhận tình yêu, khóe môi không tự chủ được cong lên vài phần, nhìn Lâm Triệt, cũng thuận mắt hơn nhiều.

Cho nên mỉm cười, anh vẫy tay nói: "Đừng đứng ngốc nữa, vào đi".

Anh đóng trang web lại nói.

Lâm Triệt ngượng ngùng mỉm cười, không nghĩ tới mình thế nhưng xem một người đàn ông đến ngây dại, lỗ tai nóng lên, cô có chút không dám nhìn đôi mắt thâm thúy gợi cảm của Cố Tĩnh Trạch, nhanh nói: "Ừm, em có chút không thoải mái, đi vào nghỉ ngơi trước”.

“Không thoải mái?” Cố Tĩnh Trạch lập tức nhíu mày lại, vốn dĩ nụ cười trên mặt cũng cứng đờ theo.

Thấy Lâm Triệt đi vào, cũng nhanh đuổi theo: "Làm sao vậy, Lâm Triệt, nơi nào không thoải mái sao?”
Lâm Triệt thấy Cố Tĩnh Trạch đi tới, luống cuống một chút, lung tung nói: "Không có gì, chỉ là…… Khả năng quá mệt mỏi".

Cố Tĩnh Trạch đi theo cô vào luôn phòng ngủ, nhìn Lâm Triệt nói: "Có phải vết thương trên đùi vẫn chưa tốt?”
Tuy rằng qua một thời gian, nhưng mà gần đây công tác cô cũng rất nỗ lực, mỗi ngày đi ra ngoài đóng phim, thức đêm đến khuya mới có thể trở về, miệng vết thương tuy rằng không lớn, nhưng mà cũng là vị trí quan trọng.

“Cởi quần anh nhìn xem, có phải miệng vết thương có vấn đề không?” Không khỏi phân trần, Cố Tĩnh Trạch ngồi xổm xuống, muốn cởi quần Lâm Triệt đang mặc.

Lâm Triệt trừ bỏ tham gia hoạt động và mặc diễn phục, ngày thường ra cửa, đều thích mặc cái quần jean đơn giản và giày thể thao, lúc này quần jean dán ở trên người, căn bản nhìn không ra tới trên đùi rốt cuộc khác với bình thường chỗ nào.

Cố Tĩnh Trạch cũng không nghĩ khác, chỉ là sốt ruột, nói cô cởi quần.

Nhưng mà, mặt Lâm Triệt lập tức hồng tới cổ.

Cái gì mà cởi quần chứ…… Anh là một đại nam nhân……
Mà thấy Lâm Triệt chậm chạp bất động, Cố Tĩnh Trạch dứt khoát sốt ruột bắt đầu cởi cho cô.

“Mau cởi anh xem".

Anh nói, bàn tay to bắt đi lên, nắm quyền jean thít chặt vào quần cô, muốn kéo xuống.

Lâm Triệt lập tức nóng nảy.

Đè tay anh lại, cô đỏ mặt kêu lên: "Cố Tĩnh Trạch, anh có tật xấu, anh…… Em đang bình thường cởi quần chi?”
Cố Tĩnh Trạch nói: "Không xem sao được, nếu em khó chịu thì nói, nơi đó động mạch chủ, cũng không phải nói giỡn".

Nhưng mà, ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt Lâm Triệt hồng hoàn toàn.

Mặt thon nhỏ, lúc này thoạt nhìn giống như cà chua chín, nhéo là có thể chảy nước.

Cố Tĩnh Trạch lúc này mới phát hiện, tay mình bị đè lại, đang nắm lấy quần cô.

Giật mình, trên mặt anh cũng lộ ra một chút xấu hổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play