"Cô! " Hàn Thái Anh bị cô chọc tức muốn nổ phổi, thấy Lâm Triệt muốn đi ra ngoài, liền kéo bả vai cô lại lần nữa, đẩy cô ngã xuống đất: “Cô không nhìn lại xem mình là thứ gì, nhà tôi nuôi cô lớn bằng từng này, đã là lòng dạ Bồ tát, không để cho cô và mẹ cô chết ở bên ngoài, bây giờ cô lại còn dám mạnh miệng cãi lại tôi, tôi đánh cô thì sao?"
Nhưng mà, những dấu vết rõ ràng trên cổ Lâm Triệt kia, xuất hiện ngay trước mắt lần nữa, rõ ràng đến độ khiến cho người ta cảm thấy gai mắt.
Hàn Thái Anh làm như phát hiện ra chuyện gì rất to tát vậy, kêu lên như kẻ điên: “Được lắm, Lâm Triệt, tôi cũng biết cô ở Lâm gia chúng tôi chính là không an phận, cũng giống như mẹ của cô, đi dụ dỗ đàn ông khắp mọi nơi, muốn dụ dỗ thì cô đi nơi khác mà làm, đừng có về nhà làm cả cái nhà này xấu hổ mất mặt, Tần Khanh là người thừa kế Tần gia, loại người đê tiện như cô có thể xứng sao, cậu ta cũng sẽ không thèm nhìn cô một cái đâu.
"
Lâm Triệt không hề cảm thấy một chút đau lòng nào khi bị bà ta đánh, nhưng mà, lại bởi vì những lời này của bà ta, mà không kìm được nỗi đau đớn trong lòng.
Nhưng Lâm Triệt lại cười lên, hừ một tiếng, chỉnh lại quần áo của mình, che bả vai lại, không để ý chút nào, chỉ vỗ vỗ quần áo trên người: “Nếu bà cảm thấy tôi không xứng, anh ta sẽ không thèm nhìn tôi một cái, vậy bà khẩn trương cái gì?"
Hàn Thái Anh nghe thấy tiếng động bên ngoài, Tần Khanh đang nói chuyện với Lâm Lị, tiếng cười nói của hai người, khiến cho bà có chút khẩn trương, lo lắng bị phát hiện, Hàn Thái Anh hạ thấp giọng nói, đến gần Lâm Triệt, hung hăng uy hiếp nói: “Đừng có giở trò trước mặt tôi.
" Bà ta suy nghĩ một chút, lại nói: “Một lát nữa người Hứa gia sẽ đến, dẫn theo cả người con thứ hai của bọn họ là Hứa Thiên Trình, đừng nói bác gái không nghĩ cho cô, cô cẩn thận gặp mặt cậu ta, ở nước C chúng ta thì Hứa gia cũng là người có mặt mũi, cô gả sang bên đó, có thể hưởng cả đời không hết phúc đâu.
"
Đôi mắt Lâm Triệt khẽ chuyển động một cái.
Làm sao mà cô không biết con thứ hai Hứa gia là ai.
"Bác gái, bác để tôi gả cho một người ngu?" Còn nói là vì cô? Lâm Triệt không thể tưởng tượng nổi cao giọng hơn.
"Thế nào, không vui?"
"Phải gả thì bác đi mà gả, tôi không phải đồ chơi cho các người lợi dụng!" Lâm Triệt nhanh chóng kéo cửa phòng ra.
Hàn Thái Anh nhìn thấy thế, liều mạng kéo cô lại.
Giờ khắc này cái gì Lâm Triệt cũng không thèm lo, quay đầu đẩy Hàn Thái Anh ra.
"Lâm Triệt, cô dám đi, tôi sẽ để cho cha cô ném tro cốt mẹ cô ra ngoài.
" Hàn Thái Anh chật vật té xuống đất, thở hổn hển kêu lên.
Lâm Triệt không để ý tất cả chạy một mạch đi.
Mà lúc này.
Cố Tĩnh Trạch nhanh chóng bị gọi về đại trạch Cố gia.
Chuyện này, quả nhiên đã được báo cáo cho mọi người ở Cố gia rồi, ông nội của anh, Cố Tiên Đức.
Cố Tĩnh Trạch giữ vững ý kiến của mình như cũ, nhìn Cố Tiên Đức trước mặt: “Ông nội, căn bản mẹ cũng không hề biết, cháu và cô gái kia cũng không phải là đôi bên tự nguyện, chẳng qua là một lần không may mà thôi.
"
"Tĩnh Trạch, sao cháu lại cố chấp như vậy, cháu suy nghĩ một chút, chẳng lẽ kết hôn với con bé lại khó chịu nổi như vậy sao, cháu còn vừa mới xảy ra quan hệ với người ta, chẳng lẽ cháu không hề nhớ đến cảm giác đó sao?"
"Không nhớ!" Cố Tĩnh Trạch nói.
"Tĩnh Trạch, ông thật sự rất thất vọng về cháu.
" Cố Tiên Đức trầm tĩnh, kiên định và lạnh lùng nhìn Cố Tĩnh Trạch, tinh thần sa sút.
Cố Tĩnh Trạch trừng mắt liếc về phía Mộ Vãn Tình một cái.
Nhưng vẻ mặt Mộ Vãn Tình lại thể hiện đây là chuyện đương nhiên.
"Cố gia chúng ta không phải là gia đình ăn rồi không chịu trách nhiệm, huống chi, cô bé không chỉ là mấu chốt để cháu có một cuộc sống hôn nhân bình thường, mà còn là mấu chốt có thể chữa khỏi bệnh của cháu, cháu hẳn là nên lý trí một chút, hơn nữa, quả thật cháu đã động vào con gái người ta, cháu không thể ăn xong lại quên luôn như thế được.
" Cố Tiên Đức nói.
Cố Tĩnh Trạch nhìn ông nội tuổi đã cao của mình: “Nhưng cháu căn bản không hề biết cô ta, ông nội, ông để cho cháu kết hôn với một người không quen biết, làm sao cháu có thể đồng ý được.
"