Rất nhanh Lâm Triệt trở về.
Nhìn Trần Vũ Thịnh đã biến mất, kỳ quái nói: "Trần bác sĩ đi rồi?".
Lại thấy Cố Tĩnh Trạch nhìn chăm chú vào mình, ánh mắt sâu thẳm, giống như trên người cô có chỗ gì đặc biệt, nhìn đến trong lòng Lâm Triệt phát lo.
“Làm sao vậy? Em làm sai cái gì sao?".
Cố Tĩnh Trạch nhìn thứ cô cầm trong tay, nói: "Được rồi, người hầu trong nhà có rất nhiều, em không có việc gì à sao cứ làm những chuyện này?".
Lâm Triệt sờ sờ đầu: "Em cũng không có chuyện gì có thể làm, thấy Trần bác sĩ chạy tới chạy lui, em cũng giúp không giúp được cái gì, chỉ có thể làm chút việc vặt vãnh".
Cố Tĩnh Trạch nhíu mày: "Được rồi, buông xuống, những cái này không cần em làm".
“Không sao, em muốn làm".
Cố nói.
“Này, anh bảo em buông".
Cố Tĩnh Trạch lôi kéo khay cô đang cầm, mày nhíu chặt nhìn cô.
Lâm Triệt dừng một chút, nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch cau mày, cướp đồ vật đi, cô bèn đặt qua một bên, sau đó, anh giữ cánh tay cô lại: "Tới đây".
Lâm Triệt ngồi xuống giường, nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch ấn cô trên giường, bắt cô nằm xuống.
“Làm gì, ban ngày ban mặt……”
“Ngủ đi".
“Nhưng mà……”
“Ngủ với anh".
“Không được…… Em……”
Cố Tĩnh Trạch không khỏi phân trần, trực tiếp dùng cánh tay khoanh thân thể của cô lại, hoàn toàn ấn đầu cô xuống, sau đó, cánh tay cũng đè xuống dưới theo, Lâm Triệt còn muốn động, anh căng mặt thật chặt, mang theo cảnh cáo, nhìn cô, không cho cô cử động.
Lâm Triệt chỉ có thể ngừng ở nơi đó: "Em không muốn ngủ, bệnh của anh……”
“Anh nói em ngủ thì ngủ".
Cố Tĩnh Trạch gắt ấn mạnh cô lên giường, thấy Lâm Triệt vẻ mặt không tình nguyện, thấp hèn gật đầu, nhìn Lâm Triệt nói: “Như thế nào?".
“Chỉ là em không mệt, vì sao nhất định phải ngủ?".
“Vậy bằng không anh tìm biện pháp giúp em mệt nhé?".
Nói xong, Cố Tĩnh Trạch liền muốn bò lên trên người cô.
Lâm Triệt vội ngăn cản: "Em sai rồi em sai rồi, không cần, không cần, em ngủ, em ngủ không được sao".
Lâm Triệt nhanh kéo chăn đắp lên người, Cố Tĩnh Trạch mới lẳng lặng nhìn nhìn cô, lại lần nữa nằm trở về.
Kỳ thật Lâm Triệt cũng xác thật rất mệt nhọc, chỉ là lo lắng anh bệnh không ai trông, cho nên tinh thần vẫn luôn rất phấn chấn, không có cảm giác muốn ngủ.
Lúc này đầu với dính gối, mỏi mệt ngày hôm qua mới lập tức tập ùa tới, cô nằm ở nơi đó, không bao lâu đã ngủ rồi.
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô, kêu không mệt, lại rất nhanh đã ngủ say, lắc lắc đầu.
Lúc Lâm Triệt tỉnh lại, Cố Tĩnh Trạch đã không ở đây nữa.
Cô nhanh bò dậy, chạy ra ngoài, tìm một vòng, cũng không thấy được Cố Tĩnh Trạch.
Nhưng lại gặp được Trần Vũ Thịnh ở ngay cửa, thấy Trần Vũ Thịnh còn ở đây, cô cũng thả lỏng chút, vội lôi kéo anh hỏi: "Cố Tĩnh Trạch đâu? Anh ấy hết bệnh rồi sao?".
Trần Vũ Thịnh nói: "Khá hơn nhiều, đã không còn sốt cao, nhưng mà thân thể vẫn rất yếu".
“Nhưng mà sao không thấy anh ấy đâu?".
“Cậu ta cậy mạnh, khỏe hơn một chút đã bắt đầu làm việc".
“A, như vậy sao được?".
Lâm Triệt đi nhanh đến thư phòng tìm Cố Tĩnh Trạch, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch đang ở thư phòng xem văn kiện.
Lâm Triệt vội nói: "Này, anh bị bệnh vẫn chưa khỏi, nếu làm việc nữa, vạn nhất lại bị bệnh làm sao bây giờ?".
Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu lên: "Anh đã khỏe, còn có một ít công tác muốn xử lý, em ở bên cạnh đợi chút, trong chốc lát mang em đi ăn cơm".
“Không được, hiện tại sao anh có thể công tác?".
Lâm Triệt đi qua nói: "Viêm phổi phải tĩnh dưỡng mấy ngày mới được, làm lụng quá vất vả, anh vẫn sẽ phát sốt".
“Thân thể anh anh biết, sau khi hết sốt thì không thành vấn đề".
Cố Tĩnh Trạch nói: "Ngoan, qua một bên đọc sách được không?".
Anh duỗi tay, ngón tay búng cái trán của cô một chút.
m thanh kia, tuy bởi vì bị bệnh nên mang theo khàn khàn, nhưng nghe vào càng làm cho người cảm thấy trong lòng khẽ rung động.
Người đàn ông này, lúc nào cũng gợi cảm như vậy……