“Viêm phổi khiến cho phát sốt, hôm qua ban ngày không phải chỉ bị nhẹ thôi sao, nhưng mà, sao buổi tối trở nên nghiêm trọng như vậy, rõ ràng tôi cho uống thuốc đúng lúng, sẽ không khiến cho phản ứng lớn như vậy".

Lâm Triệt bỗng nhiên nhớ tới một ít việc buổi tối, ngẩng đầu lên, nhìn Cố Tĩnh Trạch, liếc mắt nhìn trộm anh một cái, trên mặt liền đỏ lên.

Mà Cố Tĩnh Trạch, cũng nhất thời nghĩ tới một ít việc, không khỏi nhìn thoáng qua Lâm Triệt bên cạnh.

Những chuyện mờ ám này, tất nhiên không tránh được ánh mắt Trần Vũ Thịnh.

Anh ngước đôi mắt nhìn hai người, cười: "Không phải tôi nói, Cố tổng, thân thể cậu không tốt, thì không được cậy mạnh, có một số việc, khi nào làm không được chứ!".

“……”
Cố Tĩnh Trạch nói: "Cậu nói cái gì?".

Nhưng mà, anh vốn dĩ nghiêm túc không có một tia biểu tình, nhìn vào mặt Lâm Triệt hồng tới cổ, rốt cuộc không có lực thuyết phục.

Trần Vũ Thịnh liếc mắt một cái nhìn Lâm Triệt, ho khan một tiếng: "Vậy, uống thuốc trước, hẳn là không có gì trở ngại, nếu có vấn đề, tôi tùy thời ở chỗ này".

Trần Vũ Thịnh thu xếp thùng dụng cụ của mình, đi ra ngoài, vừa đi vừa quay đầu lại nói: "À, đúng rồi, hoạt động thể lực, đặc biệt hoạt động tốn thể lực nhất và tốn thời gian, tạm thời vẫn không được".

Cố Tĩnh Trạch cầm một quyển sách ném qua.

Trần Vũ Thịnh trước khi quyển sách rơi xuống, nhanh mở cửa chạy ra ngoài.

Trên mặt Lâm Triệt hồng không chịu được, đứng ở nơi đó, xoắn áo trong tay, tà áo đáy sắp bị cô xé rách cũng không biết.

Cố Tĩnh Trạch trầm mặc, ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Triệt.

Lâm Triệt đỏ mặt, đôi mắt không ngừng động.

Thật lâu sau, Cố Tĩnh Trạch mới nói: "Buổi tối không nghỉ ngơi tốt, em đi ngủ trước”
Lâm Triệt ngẩng đầu lên: "Không có, em vẫn ổn, không sao".

“Bảo em đi thì đi đi".

Cố Tĩnh Trạch nói.

Lâm Triệt: "Không cần, em ở chỗ này chăm sóc anh, rốt cuộc anh còn đang bị bệnh".

“Anh không bị bệnh đến không thể cử động".

“Nhưng mà……”
“Lâm Triệt!".

“Buổi tối anh còn té xỉu, em không thể đi".

Khi Lâm Triệt cố chấp, cũng rất cố chấp, ai nói cũng không nghe.

“Em……” Cố Tĩnh Trạch liếc mắt nhìn dấu vết trên người cô, nhất thời cúi đầu, vẫn cảm thấy, không thể trốn tránh thì không trốn tránh.

Có một số việc, đã xảy ra, xác thực đã xảy ra.

“Cái kia, đêm qua……” Cố Tĩnh Trạch cũng chưa từng xử lý chuyện như vậy.

Chuyện buổi tối, đại khái bởi vì bị bệnh, lực ý chí trong lòng chậm lại, cho nên mới có kết quả hiện tại.

Anh vừa muốn nói, chuyện buổi tối, anh sẽ không coi như không phát sinh.

Lại nghe Lâm Triệt ở một bên vội nói: "À, em minh bạch, anh không phải cố ý, em hiểu được, anh nhất định là sốt cao đến cả người mơ hồ, cho nên không biết đã xảy ra cái gì, mới có thể như vậy, em sẽ không để ý".

“……” Biểu tình trên mặt Cố Tĩnh Trạch trầm xuống, ánh mắt nhìn chăm chú vào trên mặt Lâm Triệt.

Lâm Triệt nói: "Chúng ta đều là người trưởng thành, loại chuyện này đã xảy ra, chúng ta phải dùng lý trí đối mặt, cho nên anh không cần lo lắng, em không có gì, hiện tại anh bị bệnh tương đối quan trọng, dưỡng bệnh trước rồi nói sau".

Cố Tĩnh Trạch dùng sức nhìn chằm chằm mặt Lâm Triệt như vậy, làm Lâm Triệt nhất thời cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Làm sao vậy, trên mặt em có cái gì sao?".

Bạn muốn đọc full liên hệ : [email protected]

com
“Không phải, chỉ là anh đã hiểu, rốt cuộc đầu em được cấu tạo từ gì!".

Vì sao trông như nhân loại bình thường, nhưng mà, ý tưởng lại luôn quái như vậy.

Lâm Triệt sờ sờ đầu mình: "Cái gì sao, chẳng lẽ em nói không đủ thâm minh đại nghĩa sao? Xem em suy nghĩ nhiều cho anh như vậy, anh không cảm động, còn dám nói em như vậy".

Cố Tĩnh Trạch chỉ nhìn Lâm Triệt, rốt cuộc là thâm minh đại nghĩa, hay là cũng không để ý.

Cô như vậy là vì không muốn có quan hệ phức tạp với anh sao?
“Được em không cần phải nói, anh hiểu được, Lâm Triệt".

Lâm Triệt hiện tại chỉ muốn đào tẩu, thật sự không dám nhìn đôi mắt anh, không biết nên ở chung như thế nào mới tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play