Buổi tối, Cố Tĩnh Trạch vẫn sốt cao như cũ.
Lâm Triệt cho anh uống thuốc, nhưng mà hình như vẫn không thấy tốt.
Nhìn sắc mặt Cố Tĩnh Trạch càng không tốt lên, Lâm Triệt cũng rất lo lắng.
Chỉ có thể ngồi ở mép giường, sau khi Cố Tĩnh Trạch uống thuốc ngủ cũng không yên ổn, làm cô cũng không dám ngủ.
Nghe thấy anh phát ra tiếng kêu, Lâm Triệt vội cúi người kéo tay anh: “Cố Tĩnh Trạch, anh làm sao vậy?".
Cố Tĩnh Trạch hừ một tiếng: "Lâm Triệt……”
“Vâng, em ở đây".
“Lâm Triệt?".
“Ở đây ở đây, em ở đây".
Lâm Triệt vội nắm chặt tay anh, cảm thấy trong lòng bàn tay anh đều là mồ hôi, vội cầm lấy điện thoại, muốn gọi điện thoại, lại cảm thấy Cố Tĩnh Trạch vẫn lôi kéo cô, cau mày, bộ dáng xem ra rất thống khổ.
Lâm Triệt bất đắc dĩ chỉ có thể ở chỗ này gọi điện thoại cho Trần Vũ Thịnh: "Trần bác sĩ, Cố Tĩnh Trạch sốt cao không lùi, anh tới đây xem đi?".
“Ồ, bao nhiêu độ?".
“Ba mươi tám độ bảy".
“Vậy không sao, đến ba mươi chín độ lại tìm tôi".
“Anh……”
“Thật sự, vốn dĩ thuốc cậu ta dùng dễ dàng sốt cao lên, bốn mươi mốt độ cũng trải qua, ba tám độ với cậu ta mà nói chẳng là cái gì".
“Nào có như vậy……”
“He he, cô quá lo lắng …… Có thể vận động với cậu ta một chút, ra mồ hôi, có lẽ sẽ tốt hơn".
“Anh ấy mơ mơ màng màng vận động cái gì mà vận động".
“Vận động trên giường đó!".
“Anh……”
Trần Vũ Thịnh trực tiếp cúp điện thoại, Lâm Triệt không có biện pháp, nhìn Cố Tĩnh Trạch, đau lòng vuốt trán anh.
“Cố Tĩnh Trạch, anh mau khỏe nhé!".
“Cố Tĩnh Trạch, anh thế nào rồi?".
Cảm thấy bỗng nhiên miệng Cố Tĩnh Trạch giật giật, trong miệng giống như đang kêu, lạnh, lạnh.
Lâm Triệt vừa thấy, luống cuống tay chân, đắp chăn cho anh, nhưng mà vẫn là không được.
Lâm Triệt sốt ruột, tự mình dứt khoát xốc chăn lên, chui vào.
Nhìn Cố Tĩnh Trạch, ôm chặt anh, cảm thấy anh chạm đến cô, giống như cũng rất tự giác dán lên, cảm giác kia, mạc danh làm nhân tâm ấm áp, cô dán lên gương mặt anh, nhàn nhạt nói: "Thật là, không có việc gì bơi lội lâu như vậy làm gì chứ".
Anh mơ mơ màng màng tỉnh lại, giống như thấy được cô gái ở bên cạnh, cánh môi mềm mại, nhìn anh, khinh thanh tế ngữ oán trách, bộ dáng lo lắng bộc lộ ra ngoài.
“Cố Tĩnh Trạch, anh đã tỉnh sao? Thật tốt quá.
Làm em sợ muốn chết".
Lâm Triệt ôm anh, thân thể cọ cọ vào thân thể anh, xúc cảm mềm mại, làm nhân tâm phát ngứa.
Anh cúi đầu thấy Lâm Triệt như vậy, híp mắt, nghiêng người một cái, bỗng nhiên ôm lấy Lâm Triệt.
“A…… Anh……” Bạn muốn đọc full liên hệ : [email protected]
com
Lâm Triệt kêu sợ hãi, lại cảm thấy, Cố Tĩnh Trạch mặt nhẹ nhàng dùng môi hôn môi cô, nói: "Đừng đi, đừng đi…… Đừng đi được không?".
m thanh kia, gần như làm tâm Lâm Triệt hòa tan.
Sao có thể đi được chứ?
“Không đi…… Em không đi".
Cô trấn an, ngón tay xen vào sợi tóc anh.
m thanh mềm mại kia, làm biểu tình anh vốn căng thẳng, bỗng nhiên, tay anh dùng sức khoanh thân thể của cô lại.
Chế trụ đầu cô, gia tăng nụ hôn này.
Dùng sức, đầu lưỡi nóng bỏng của anh, chen vào trong đôi môi của cô