Tần Khanh nhìn Lâm Triệt nói: "Hiện tại em cần tiền sao?".
“Đương nhiên cần".
Lâm Triệt nói, cùng anh đi ra ngoài.
Tần Khanh nhớ tới chuyện ngày đó, nói với Lâm Triệt: "Mấy ngày hôm trước, người nhà em đến Cố gia đi tìm em?".
Lâm Triệt tưởng tượng cũng biết, bọn họ trở về, không biết bày vẽ cô như thế nào.
Lâm Triệt nhìn Tần Khanh: "Đúng vậy, bọn họ trở về náo loạn lắm sao?".
Tần Khanh nói: "Chị em là làm không đúng".
Lâm Triệt đáp: "Kỳ thật em cũng không muốn đối xử với chị ấy như vậy, chính chị cô ấy biết chị ấy làm cái gì, huống chi, em cũng chưa làm qua, chính bọn họ tìm đường chết, em cũng kéo không được, cho nên, hiện tại mặc kệ bọn họ nói em như thế nào, em cũng chỉ có thể nghe".
Lúc này, du động Lâm Triệt vang lên.
Lâm Triệt cúi đầu nhìn thấy, phía trên viết bốn chữ ông xã yêu dấu.
Xưng hô kia, làm Tần Khanh sửng sốt.
Trong lòng không biết như thế nào, lại cảm thấy không thoải mái.
Lâm Triệt cũng cảm thấy ngượng ngùng, nhưng thật ra cũng đã quen xưng hô này, chỉ là, bắt máy ở bên cạnh Tần Khanh, rốt cuộc vẫn có chút ngượng ngùng.
Cô bắt máy nói: "Chuyện gì thế?".
Cố Tĩnh Trạch đáp: "Em làm xong rồi sao? Xong rồi đi ra ngoài ăn cơm".
“À, đã chuẩn bị xong, em đang đi ra ngoài".
“Được, lát nữa cho người qua đi đón em".
“Biết rồi, quỷ dông dài".
“Không dông dài như vậy, anh sợ người có trí tuệ thiểu năng như em tìm không thấy".
“Cút!".
Lâm Triệt cúp điện thoại, ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt Tần Khanh đang nhìn mình, không khỏi ngượng ngùng dùng ngón tay kéo kéo sợi tóc bên tai: "Làm sao vậy, nói tiếp đi".
Tần Khanh nhìn di động của nàng, nghĩ, đó là Cố Tĩnh Trạch sao?
Ông xã yêu dấu kia, là Cố Tĩnh Trạch?
Nhưng mà, nghe giọng điệu bọn họ, những lời này, giống như hằng ngày, mỗi ngày đều nói với nhau như thế, rất tự nhiên.
Tần Khanh hỏi: "Em thật sự cùng Cố Tĩnh Trạch……”
“Làm sao vậy?".
Tần Khanh nói: "Không có gì, chỉ là, anh vẫn luôn cảm thấy, Cố Tĩnh Trạch không phải người chồng, ít nhất đối với phụ nữ mà nói, anh ta không phải là lựa chọn tốt nhất, kỳ thật em có người tốt hơn”.
Lâm Triệt mỉm cười, nhìn Tần Khanh: "Tốt nhất là có bộ dáng gì?".
“Thích hợp với em".
Tần Khanh đáp.
Lâm Triệt hỏi: "Vì sao em không thích hợp với Cố Tĩnh Trạch?".
Tần Khanh nói: "Loại người này, cuộc sống quá phức tạp".
Lâm Triệt: "Em biết anh muốn nói cái gì, bởi vì thân phận của em, bởi vì gia thế của em, bởi vì cuộc sống của em quá bất đồng với anh ấy, bởi vì em không xứng với anh ấy".
“Không phải……” Trong lòng Tần Khanh chỉ không muốn nhìn thấy bọn họ ở bên nhau, ý nghĩ như vậy, tuy rằng rất tà ác, nhưng mà, anh khống chế không được lại nghĩ như vậy: "Thật xin lỗi, anh không phải ý này, chỉ là cảm thấy, em ở bên anh ta, anh không thích lắm".
Lâm Triệt kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Sắc mặt Tần Khanh có chút mất tự nhiên, nhìn về phía bên ngoài.
“Lâm Triệt, chúng ta nhận thức nhiều năm như vậy".
“Đúng vậy".
“Từ vừa mới bắt đầu, anh và em chỉ là đồng học".
“Vâng……”
Tần Khanh nhìn Lâm Triệt: "Có khi nào em đã từng thích anh?".
Lâm Triệt kinh ngạc nhìn về phía Tần Khanh.