Lúc này, một bảo vệ bên trong chạy ra nói.

“Bà chủ, chúng ta đã thông báo tiên sinh, tiên sinh nói có thể dẫn bọn họ đi vào ngồi chờ, tiên sinh rất nhanh sẽ trở về".

Bọn họ đã được Cố Tĩnh Trạch phân phó, nếu Lâm Triệt có vấn đề gì, lập tức thông báo cho anh.

Cho nên, nhìn thấy Lâm Triệt đã trở lại, ở chỗ này nói chuyện nên bọn họ vội bẩm báo cho Cố Tĩnh Trạch.

Vừa nghe những người này kêu Lâm Triệt là bà chủ, Lâm Hướng Thiên còn nghĩ, xem ra địa vị của Lâm Triệt ở Cố gia cũng không tệ lắm.

Mà Lâm Dư ở kia hừ suy nghĩ, thật là không biết xấu hổ, mới ở đã hầu hạ như bà chủ, khẳng định là chính cô bắt người ta gọi mình là bà chủ.

Nhưng mà, nhìn những nhân viên bảo vệ này, trong lòng cô ta lại không khỏi nghĩ, không hổ là bảo vệ Cố gia, trông thật chuyên nghiệp, nhìn thôi cũng cảm thấy cao lớn.

Lâm Triệt vừa nghe, Cố Tĩnh Trạch thế nhưng đã biết chuyện này, chỉ có thể nhìn cha mình, quay đầu lại nói: "Vậy cùng con vào đó chờ".

Lâm Hướng Thiên đương nhiên thật cao hứng, lập tức vô cùng vui vẻ nói với Lâm Triệt: "Con gái ngoan, lát nữa nhớ nói với Cố Tĩnh Trạch".

Quãng đường đi vào bên trong, nhìn những trang trí hoa lệ của Cố gia, Lâm Hướng Thiên và Lâm Dư vẫn luôn kinh ngạc cảm thán.

Không hổ là nhà Cố Tĩnh Trạch, nhìn thôi đã thấy cao quý, nhưng mà một chút cũng không phù hoa, trang trí đặc biệt có hương vị.

Phòng ở đây còn lớn như vậy, ước chừng có thể chứa mấy cá Lâm gia.

Lâm Triệt thế nhưng ở nơi này.

Lâm Dư không khỏi có chút hâm mộ ghen ghét, oán hận nghĩ, sao Lâm Triệt có vận khí tốt như vậy, thế nhưng có thể được Cố Tĩnh Trạch nhìn trúng.

Nếu cô ta cũng có thể ở chỗ này một chút, thật là tốt biết bao.

Lâm Dư còn muốn chụp tấm ảnh để đi khoe khoang với người ta.

Bị bên cạnh An Bảo phát hiện, lập tức lấy di động của cô ta đi.

Lâm Dư tức giận kêu lên: "Anh muốn gì?".

Lâm Triệt lại trả lời.

“Này, nơi này không thể chụp ảnh".

“Vậy sao mày có thể, tao thấy mày khoe khoang trong vòng bạn bè không ít".

Lâm Triệt nhìn bảo vệ, bảo vệ ở bên cạnh nói: "Bà chủ có thể tùy ý, nhưng mà, người ngoài không thể bảo đảm, không thể chụp ảnh, xin lỗi, di động của ngài, tôi giữ giúp ngài".

“Cái gì?".

Lâm Dư tức muốn dậm chân.

Lâm Triệt nhìn Lâm Dư một cái, nói: "Thôi mau vào đi thôi".

Lâm Dư đi theo Lâm Triệt, không cam lòng kêu lên: "Mày cứ như vậy để cho chúng nó mang điện thoại tao đi? Tao là chị mày, chụp tấm ảnh thì có sao".

“Đó là công việc của bọn họ, tôi mặc kệ bọn họ".

“Này, xem ra mày ở Cố gia cứ như vậy sao, ngay cả bảo vệ cũng có thể leo lên đầu mày ị phân".

Lâm Dư cố ý chọc giận cô.

Lâm Triệt nói: "Chúng ta đã phân công, có cái gì hay mà dẫm lên đầu tôi.

Bọn họ quản nghiêm khắc, chúng ta cũng an toàn hơn, tôi cảm thấy rất tốt".

“Mày……”
Lâm Dư nghĩ, ở nhà này không phân lượng, ngay cả người hầu cũng quản không được, còn không biết xấu hổ tìm cớ.

Rất nhanh đã tới phòng khách, nhìn phòng khách thật lớn m, người hầu tới tới lui lui, rất nhanh bày biện hoa quả nước trà điểm tâm xong xuôi, trong lòng càng tán thưởng, nơi này thật nhiều người hầu , đều hầu hạ Lâm Triệt? Lâm Triệt cũng quá thoải mái.

Mấy người mới ngồi xuống không bao lâu, liền nghe thấy cửa phòng bên ngoài mở ra.

Cố Tĩnh Trạch đã trở lại.

Anh rảo bước tiến tới, còn mặc đồ ở công ty, tây trang phẳng phiu, đôi mắt bình tĩnh, trông thật cao cao tại thượng, giống như trên người viết người sống chớ lại gần, hơi thở nguy hiểm như vậy, lại làm người chú mục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play