Cố Tĩnh Trạch nói: "Được rồi, ngày mai anh sẽ cho người đi lấy".
“Vâng, được".
Mạc Huệ Linh tuy rằng cũng muốn tự anh tới lấy, nhưng mà, nghĩ mình tuyệt đối không thể dán thật chặt, liền cố nén lại.
Cô ta muốn vượt qua Lâm Triệt, cần phải nhẫn nại!
Mạc Huệ Linh nói vào trong điện thoại: "Không nghĩ tới hôm nay anh sẽ mang Lâm Triệt đến tiệc tối từ thiện, đây là lần đầu tiên anh dẫn người đến tiệc tối, anh biết không? Anh chưa từng mang em tới đó……”
Cố Tĩnh Trạch dừng một chút, nói: "Chỉ là qua đó không phải ai cũng có thể dẫn theo…… Em cũng không thích tới mấy bữa tiệc đó mà".
“Em…… Ai nói em không thích, em cho rằng anh không thích mà thôi".
Mạc Huệ Linh uất ức nói.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Anh không thích, nhưng mà, cũng không nói, tuyệt đối không thể đi tham gia tiệc tối, huống chi, nếu em thích, em hẳn là nói cho anh, nếu không, sao anh biết".
“Em……” Mạc Huệ Linh thật sự hối hận, thế nhưng cô hiểu lầm sao? Cho rằng anh không thích, nên chưa từng bảo anh mang mình đi”.
“Tĩnh Trạch, em chỉ là cảm thấy anh quá dung túng Lâm Triệt, em nói như vậy anh đừng giận, nhưng mà em cũng muốn tốt cho hai người, Lâm Triệt rốt cuộc đã là bà Cố, hiện tại cô ta còn không quan tâm như vậy, cũng không hiểu lễ nghi giáo dưỡng, thậm chí còn đăng Weibo khoe mẽ, thật sự là quá kỳ cục, anh hẳn là nói cho cô ta nên làm một bà Cố như thế nào mới đúng".
Cố Tĩnh Trạch nói: "Vì sao không thể đăng lên Weibo?".
“Khoe khoang như vậy hình như không tốt lắm?".
“Không có gì không tốt".
Mạc Huệ Linh sững sờ ở nơi đó, nhất thời cảm thấy, sao mình bỗng dưng không hiểu biết Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Anh cũng không có ý kiến gì với cái này, huống chi, cô cũng không có gì khoe mẽ, chỉ là đăng lên chơi thôi".
“Ngươi……”
Mạc Huệ Linh cáo trạng không thành, tức nói: "Dù sao em tốt bụng nói, anh không thèm để ý vậy quên đi".
Cố Tĩnh Trạch không nghĩ tới, Mạc Huệ Linh sẽ để ý những thứ này, vốn dĩ, anh chỉ cảm thấy Mạc Huệ Linh rất đơn giản, rất nhẹ nhàng, anh vẫn luôn cho rằng cô thích những việc này, nhưng mà hiện tại xem ra, trong lòng Mạc Huệ Linh rất nhiều tâm tư, thế nhưng trước nay anh cũng không biết.
Ngày hôm sau, Cố Tĩnh Trạch vẫn sạ người cầm món quà kia trở về, viết thư trả lời, cảm ơn Mạc Huệ Linh tặng quà, sau khi lấy về, cũng không mở hộp tinh xảo kia xem, bình thường Mạc Huệ Linh cũng thường thường tặng quà anh, nhưng mà đều là chút thứ râu ria, anh xem nhiều, cũng đã biết bên trong rốt cuộc là cái gì, cho nên từ thật lâu trước kia, quà được tặng sẽ để vào trong ngăn tủ, thậm chí không có mở ra.
Ngày đó Lâm Triệt ở công ty, gặp mặt diễn viên cùng diễn phim truyền hình, xem như đơn giản nhận thức một chút, sau đó cùng Du Mẫn Mẫn rời đi.
Du Mẫn Mẫn nói với Lâm Triệt: "Chị nhìn thấy Cố Tĩnh Dư mở họp báo cho phim truyền hình mới, nữ chính là Tần Oản Oản".
“Phải không, lúc trước em có nghe Tần Oản Oản nói qua, sẽ đóng chung phim với Cố Tĩnh Dư".
Du Mẫn Mẫn nói: "Xem ra Tần Oản Oản đóng phim hẳn là sẽ không tồi, phim mà có Cố Tĩnh Dư, không những ratings cao, hơn nữa chế tác cũng rất mạnh".
“Đúng vậy".
“Nhưng mà chúng ta cũng sẽ không kém, phim truyền hình này, cũng là tinh phẩm phim truyền hình, không khéo còn có thể đua với phim truyền hình có giải thưởng lớn đâu, trở về chuẩn bị đi".
“Vâng, em sẽ, chị Du!".
Về đến nhà, Lâm Triệt vào phòng ngủ lại nhìn thấy, trên bàn trang điểm, đặt một cái hộp tinh xảo.
Trong lòng không khỏi hồi hộp.
Nghĩ Cố Tĩnh Trạch tặng quà cho cô, rất nhanh cô mở hộp ra, lại phát hiện……
Bên trong là một cái kẹp cà vạt tinh xảo, cô nhớ tới, ngày hôm qua hình như có bán đấu giá cái này, bởi vì cảm thấy thứ bé xíu như vậy, thế nhưng bán đấu giá đến mấy trăm vạn, cho nên ký ức cô khắc sâu, hình như, là tác phẩm của thầy thiết kế nào đó, vô cùng nổi danh, sau khi thầy thiết kế mất, đồ mà ông thiết kế, đều lợi hại, cho nên mới quý như vậy.
Nhưng mà, rõ ràng cái này dành cho nam sĩ.