Lâm Triệt vô pháp ngăn trở, chỉ có thể nhìn Mộ Vãn Tình rời đi, ngẩng đầu oán trách Cố Tĩnh Trạch: "Xem đi, xem anh đã làm gì?".
Cố Tĩnh Trạch nhàn nhạt đáp: "Thôi, ngày thường em ra ngoài cũng không thể ở gần người khác, bọn họ đã sớm biết anh quen như vậy".
Lâm Triệt vẫn cảm thấy không tốt lắm: "Nhưng mà dù sao cũng là gia đình tụ hội, chúng ta cứ đơn độc sẽ không tốt".
Cố Tĩnh Trạch ôm cổ Lâm Triệt, vóc dáng anh dao như vậy, ôm Lâm Triệt, Lâm Triệt lại cúi thân thể một chút, vừa lúc bị hắn kẹp ở dưới cánh tay, bộ dáng thân mật khăng khít.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Em yên tâm, mẹ anh sẽ không tức giận, hiện tại bọn họ càng muốn chúng ta có thể ở kè kè bên nhau".
Anh đến gần chút, nói: "Để sinh cho bọn đứa cháu nội mũm mĩm".
“Anh cút đi".
Lâm Triệt đâm eo anh một chút.
Cố Tĩnh Trạch ha ha cười rộ lên.
Lâm Triệt còn nói: "Anh buông em ra, đừng kẹp em nữa".
“Đừng nhúc nhích, mẹ đang ở phía sau nhìn đấy, không phải vợ chồng như vậy sao, em trốn cái gì".
Cố Tĩnh Trạch vẫn ôm lấy cô không bỏ.
Lâm Triệt chỉ cảm thấy ở trong lồng ngực anh nóng quá, hơn nữa, tư thế này quá thân mật.
Nhưng mà, nghe được Cố Tĩnh Trạch nói như vậy, cũng híp nhỏ, hiểu rõ nên không dám phản khách, chỉ có thể bị Cố Tĩnh Trạch ôm lấy như vậy, cùng nhau vào biệt thự.
Buổi chiều, biển xanh trời xanh, thời tiết vô cùng thích hợp.
Thái dương rất lớn, trên bãi biển xa xa đều là du khách đến chơi, nhưng mà gần đây thì không có một ai, bởi vì Cố gia đã đến, cố ý chia nơi ra, miễn cho có người tiếp cận.
Trên bãi biển Mộ Vãn Tình nhìn một mình Cố Tĩnh Trạch, nắm chặt nói với Cố Tĩnh Trạch: "Hiện tại con ở chung với Lâm Triệt, như thế nào?".
Cố Tĩnh Trạch cũng biết, trở về thì sẽ như thế này: "Khá tốt".
“Vậy sao các con không nắm chặt thời gian sinh con?".
Cố Tĩnh Trạch đáp: "Mẹ, con cái không phải muốn là có, chúng con cũng phải chậm rãi nỗ lực".
Mộ Vãn Tình: "Sao lại không phải muốn là có, các con thật sự đang nỗ lực sao? Không phải đang lừa dối mẹ chứ?".
Cố Tĩnh Trạch nhìn phía trước: "Đương nhiên đang nỗ lực, nếu con nói mẹ không tin, con cũng không có biện pháp, cũng không thể an bài ngài quan khán thành quả nỗ lực của chúng con, đúng không?".
“Con thằng nhóc thối nảy, chỉ biết đối nghịch với mẹ, mẹ không tin con nói, nhưng mà, các con phải nghiêm túc sinh con đi, trong nhà chỉ có thế hệ của anh em các con, không đứa nào nỗ lực, con xem mẹ và cha con, lúc ông ấy đến tuổi này, cũng đã đi mua nước tương, nhưng mà ba anh em các con, nhưng không một ai bớt lo, ai".
Cố Tĩnh Trạch thở dài: "Thôi, thôi, mẹ, mẹ cũng đừng lải nhải, con trở về nỗ lực ba ngày ba đêm, được chưa?".
Mộ Vãn Tình nói: "Này cũng tạm được".
Lúc này, sau đó nghe thấy có người cảm thán.
Cố Tĩnh Trạch quay đầu nhìn lại, lại thấy Lâm Triệt mặc áo tắm đang từ bên trong ra ngoài.
Cơ thể với làn da kiều nộn, bị bao lại bởi Bikini màu tím, dải lụa mảnh khảnh, vòng quanh thân thể, bụng nhỏ không có một chút thịt thừa, bộ ngực dựng thẳng đĩnh về phía trước, bộ dáng nhu mì mê người, lại không thiếu thanh triệt đáng yêu.
Đó là bộ áo tắm mà ngày đó anh chọn.