Lâm Triệt bĩu môi, quay đầu đi nói: "Ai kêu lòng dạ anh ấy quá hẹp hòi, tôi chơi với bạn tôi cũng không được".

Trần Vũ Thịnh nói: "Cậu ta cũng là quan tâm cô mà".

“Không có khả năng, là vì anh ta lòng dạ hẹp hòi".

“Ai bảo cô cho cậu ta leo cây, bà Cố của tôi, cậu ta chính là Cố Tĩnh Trạch, cô hỏi hết thành phố B đi, ai dám để Cố Tĩnh Trạch leo cây".

Lâm Triệt ngẫm lại, ngay từ đầu Cố Tĩnh Trạch là muốn giúp cô xem vết thương, mới có thể bắt cô trở về, tuy rằng thái độ hơi ác liệt, nhưng mà tâm vẫn tốt.

Vì thế thái độ mềm vài phần, nhìn Trần Vũ Thịnh, lẩm bẩm nói: "Ai kêu anh ấy nói chuyện khó nghe…… Nhưng mà".

Ngẩng đầu lên, cô chột dạ nhìn anh: "Tôi là người thứ nhất cho anh ấy leo cây?".

“Cũng không phải người thứ nhất".

Trần Vũ Thịnh nói.

“Vậy…… Lúc trước người chọc anh ấy tức giận, giờ họ thế nào rồi?".

“Đều đã biến mất khỏi thành phố B, sau đó thế nào, tôi cũng không biết đâu".

“……”
Nghiêm trọng như vậy.

Người đàn ông này lòng dạ cũng quá hẹp hòi.

Trần Vũ Thịnh nói: "Hiện tại cậu ta giam mình ở phòng tập thể hình không chịu ra, cho nên tôi mới khẩn cấp lại đây tìm cô, bảo cô nhanh trở về".

“A…… Chúng ta đưa cô ấy về trước đi".

“Thôi, vị tiểu thư này cứ giao cho tôi đi, cô đi về trước".

“À, cũng được, đây là Thẩm Thản Nhiên, ở tiểu khu Kim Sắc Gia Viên, cô ấy ở với ba mẹ, buổi tối không thể không quay về, anh giúp tôi đưa cô ấy về nhà nhé".

Bác sĩ của Cố Tĩnh Trạch, cô vẫn tin được, trước tiên giao Thẩm Thản Nhiên cho anh, liền chạy nhanh rời khỏi nơi này.

Thẩm Thản Nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông mặt lạnh đang nhìn mình, lập tức vồ móng vuốt tới: "Ai, soái ca, lớn lên không tồi, bao nhiêu tiền một buổi tối, đáng tiếc chị không có tiền…… Anh vẫn buông tôi ra đi……”
Ôi, xem anh thành cái gì……
Lâm Triệt này toàn quen những người gì đâu.

Cố gia……
Sau khi Lâm Triệt vào cửa, người hầu vội nói: "Bà chủ, ngài rốt cuộc đã trở lại, tiên sinh ở phòng tập thể hình, vẫn không chịu ra ngoài".

Lâm Triệt nghĩ, ai biết Cố Tĩnh Trạch nhỏ mọn như vậy chứ, thế nhưng qua lâu như vậy, còn chưa nguôi giận, không phải chỉ cho anh leo cây chút thôi sao.

Hơn nữa cô còn gọi điện thoại cho anh.

Cô và Thẩm Thản Nhiên đã một năm không gặp mặt, đi đón bạn một chút thế nhưng cũng không được sao.

Lặng yên mở cửa phòng tập thể thao ra, xô nhìn thấy bên trong, Cố Tĩnh Trạch đang tập ngực, phía dưới mặc quần đùi thể thao, người đàn ông ướt đẫm mồ hôi, cơ bắp bởi vì dùng lực, mà càng thêm có vẻ kiện mỹ, cả người giống như là hormone di chuyển, làm người nhìn thấy không thể rời mắt.

Người đàn ông thật đẹp……
Cô hơi hơi đóng cửa lại, phát ra động tĩnh, lại lập tức kinh động Cố Tĩnh Trạch bên trong.

Liếc mắt một cái nhìn thấy Lâm Triệt đứng ở cửa, ánh mắt Cố Tĩnh Trạch híp lại, đôi mắt liếc về phía cô, ánh mắt giống như dao nhỏ, mang theo ẩn ẩn tức giận, làm người cảm thấy rùng mình.

“Ai cho em tiến vào".

Cố Tĩnh Trạch buông dụng cụ tập nở ngực ra, đứng dậy mắt lạnh nhìn cô.

Gặp qua người trong lòng, mới trở về tìm anh.

Vẻ mặt nịnh nọt kia, thật là làm người cảm thấy chán ghét.

Ở trong mắt cô, anh là một người đàn ông dỗ dỗ một chút thì sẽ hết giận phải không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play