Bất đắc dĩ nhìn Lâm Triệt làm nũng chơi xấu, anh nói: "Được rồi, về nhà, về nhà lập tức phải nghỉ ngơi, đừng nghĩ náo loạn cái gì.

"
“Vâng vâng, nhất định.

" Lâm Triệt lập tức làm dáng vẻ ‘yes sir’, ngay lập tức gương mặt nghiêm nghị của Cố Tĩnh Trạch cũng bị chọc cười.

Cố Tĩnh Trạch và Lâm Triệt vừa bước vào nhà, đúng lúc này, Cố Tĩnh Trạch lại nhìn thấy điện thoại Mạc Huệ Linh gọi tới.

Dãy số nhấp nháy, Lâm Triệt cũng nhìn thấy được, Cố Tĩnh Trạch nhìn, không muốn nghe lắm, nhưng mà, Lâm Triệt bên cạnh lại nhướng mày nói: "Còn không mau nghe, một lát Mạc tiểu thư sẽ tức giận.

"
Bây giờ ở gần như vậy, ngộ nhỡ tức giận lại chạy tới đây thì làm sao bây giờ.

Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt, nếu không nghe thì ngược lại có loại cảm giác mờ ám, còn không bằng hào phóng bắt máy.

Dù sao cũng không có gì không thể nói.

Vì thế Cố Tĩnh Trạch vẫn nghe điện thoại.

Điện thoại vừa kết nối, Mạc Huệ Linh lập tức hỏi: "Thế nào, Tĩnh Trạch, sao em không thấy tin tức Lâm Triệt, không có tin tức, Lâm tiểu thư sẽ không có việc gì chứ?"
Cố Tĩnh Trạch nói: "Không có việc gì, Lâm Triệt đã trở về với anh rồi, cô ấy rất tốt.

"
“A…… Phải không, vậy thật tốt quá, em còn lo lắng sao bỗng nhiên lại không có tin tức của Lâm tiểu thư.

"
Tuy rằng lời nói của Mạc Huệ Linh nghe như an ủi, nhưng mà, không biết có phải bởi vì lúc trước nghe cô nói chuyện quá khó nghe hay không, lúc này Cố Tĩnh Trạch có cảm giác như Mạc Huệ Linh như đang tiếc vì kết quả này.

Anh biết Mạc Huệ Linh nhất định rất không thích Lâm Triệt, chỉ là, vẫn không nên quá phận như vậy, không thích cũng không thể nguyền rủa người khác chết mới đúng.

Cố Tĩnh Trạch nói: "Được, vậy không có việc gì thì anh cúp máy.

"
“Ai, Tĩnh Trạch, anh không tới bệnh viện sao…… ?” Mạc Huệ Linh vội hỏi.

Cố Tĩnh Trạch kỳ quái nói: "Sao em còn ở bệnh viện?"
Mạc Huệ Linh đáng thương nhõng nhẽo nói: "Người ta bị tai nạn giao thông, khẳng định phải nằm viện quan sát một chút, bằng không, buổi tối vạn nhất có chuyện gì, vậy làm sao bây giờ ?"
Cố Tĩnh Trạch hít một hơi thật sâu, nói: "Vậy được rồi, em ở bệnh viện nghỉ ngơi đi, Lâm Triệt bị hoảng sợ không nhẹ, anh không đến bệnh viện nữa.

"
“Cái gì?" Mạc Huệ Linh giật mình kêu to lên.

Cố Tĩnh Trạch nói: "Dù sao cô ấy xảy ra tai nạn giao thông lớn như vậy, thiếu chút nữa đã chết ở nơi đó, thôi, anh cúp máy trước.

"
Cố Tĩnh Trạch nói, trực tiếp cúp điện thoại.

Lâm Triệt không nghĩ tới, thế nhưng Cố Tĩnh Trạch lại nói như vậy, không khỏi nhìn Cố Tĩnh Trạch hỏi: "Anh không ở bên Mạc tiểu thư, cô ấy sẽ không tức giận đấy chứ?"
Cố Tĩnh Trạch nói: "Có cái gì mà tức giận, mắt cá chân cô ấy chỉ bị trầy da mà thôi, không có chuyện gì lớn cả.

"
“Mắt cá chân bị trầy da? Là bởi vì em làm sao?"
“Đúng vậy.

"
Lâm Triệt nhìn anh: "Vậy chẳng phải là Mạc tiểu thư sẽ hận em chết mất à.


Cô nghĩ, Mạc Huệ Linh tức giận như vậy, khẳng định đã nói xấu cô không ít.

Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt: "Đúng vậy, cô ấy nói là em cố ý đâm.

"
Lâm Triệt chán nản nói: "Em… Lúc ấy thấy cô ấy ở đó, em còn bị dọa cho giật mình.

"
Cố Tĩnh Trạch liếc mắt nhìn miệng vết thương trên người cô, thở dài nói: "Vốn dĩ, anh cũng muốn hỏi em một chút xem rốt cuộc sao lại như thế, nhưng mà nhìn thấy kỹ thuật lái xe của em, còn biến mình thành như vậy, anh cảm thấy cũng không cần hỏi nữa.

"
Lâm Triệt ngẩn người: "Có ý gì?"
Cố Tĩnh Trạch vỗ đầu cô: "Kỹ thuật lái xe của em, khẳng định là em không cẩn thận đụng vào!".

“……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play