Lâm Triệt không thể tưởng tượng nổi nhìn Lâm Lị: “Cô cho rằng cô là ai.
"
Lâm Lị vừa định cho Lâm Triệt một cái tát, để cho cô ta biết mình là ai, vẻ mặt đang trấn định của cô ta bỗng nhiên biến đổi, khuôn mặt xinh đẹp lập tức mang theo chút ngượng ngùng, uyển chuyển nói với Lâm Triệt: “Dù sao, cô vẫn nên về nhà sớm thì hơn, Lâm Triệt, dù sao cũng là chị của cô, tôi cũng hy vọng cô sống tốt.
"
Lâm Triệt kỳ quái nhìn cô ta đột nhiên thay đổi thái độ, quay đầu lại nhìn một cái.
Không biết dáng vẻ hờ hững lạnh nhạt của Cố Tĩnh Trạch đã xuất hiện ở sau lưng từ lúc nào.
Lúc này Lâm Lị đang si mê nhìn về phía người đàn ông này.
Nhìn gò má như được điêu khắc tinh xảo hoàn mỹ của anh, cố gắng dùng sức đẩy đẩy bộ ngực của mình, thật may là cô ta mới vừa làm ngực một chút, bây giờ nhìn lại thật là đúng thời điểm.
Cô vốn tưởng rằng Tần Khanh đã rất hoàn mỹ, nhiều tiền lại đẹp trai như ánh mặt trời, nhưng mà, cho dù là Tần Khanh, đứng ở trước mặt người đàn ông này, cũng tuyệt đối chỉ có thể tự ti mặc cảm.
Nhìn anh khí thế phi phàm, cũng biết không phải là người thường.
Nhất là gương mặt đó, đủ khiến cho bất kỳ một người phụ nữ nào cũng phải ngượng ngùng, Lâm Lị nhìn anh muốn ngây người.
Nhưng mà, Cố Tĩnh Trạch chẳng qua là lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm Lị một cái, ánh mắt lại lần nữa dừng ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn mất hồn mất vía của Lâm Triệt.
Không giống với buổi sáng dịu dàng động lòng người, khuôn mặt nhỏ nhắn bây giờ nhợt nhạt, lông mi dài cong khẽ run, hạ mi mắt, xanh xao như bị bệnh, nhìn thật giống như con chó nhỏ bị người ta vứt bỏ.
"Cô khó chịu chỗ nào?" Cố Tĩnh Trạch mặt không cảm giác nhìn Lâm Triệt.
Lâm Triệt run rẩy một cái, miễn cưỡng ngẩng đầu lên: “Không có, tôi không có chỗ nào không thoải mái.
"
"Đi với tôi.
" Anh cũng không thèm nhìn Lâm Lị một cái, chân dài bước ra, đi về phía trước.
Lâm Triệt sửng sốt một chút, nhìn Lâm Lị mang vẻ mặt vặn vẹo đứng bên cạnh một cái, phụ tá bận bịu sau lưng Cố Tĩnh Trạch nháy mắt với cô mội cái, nhắc cô mau chóng đuổi theo, Lâm Triệt cũng không dừng lại lâu, nhanh chóng đuổi theo.
Để lại Lâm Lị mặt trắng xanh, đứng ở nơi đó kinh ngạc la hét: “Lâm Triệt biết anh?"
"Không thể nào, Lâm Triệt là cái thá gì chứ, một nghệ sĩ nhỏ tuyến mười tám cũng không bằng.
"
"Nhưng mà, người đàn ông này rốt cuộc là ai? Nhìn thật là quý phái.
"
Lâm Lị cũng thật là biết nhìn người, cô biết, bộ âu phục được mặc trên người người đàn ông đó chính là thiết kế được may thủ công tại Ý, không phải người bình thường có thể mua được, nhãn hiệu thiết kế kia, luôn luôn giá trị không tưởng, Tần Khanh muốn đặt trước một bộ mặc ở bữa tiệc đính hôn, cũng không đến lượt.
Lâm Lị không khỏi có chút ghen tị, hung hăng trợn mắt nhìn bóng lưng Lâm Triệt.
Lâm Triệt đi theo Cố Tĩnh Trạch ra ngoài.
"Vừa rồi… cảm ơn anh.
" Cô nói với Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch nhìn về phía trước, lạnh lùng liếc cô một cái: “Cô ở chỗ này làm gì?"
Lâm Triệt nói: “À, có một vai diễn, tôi muốn thử sức, cho nên tới gặp đạo diễn, hy vọng có thể được một cơ hội casting.
"
Cố Tĩnh Trạch à một tiếng, đánh giá cả người cô trong bộ váy xanh lục, nhìn hết sức bắt mắt, rất thu hút ánh nhìn của người khác.
"Được rồi, sau khi kết thúc ở chỗ này đợi tôi, tôi đưa cô về nhà.
"
Lâm Triệt gật đầu một cái: “Được rồi, nhưng mà tại sao anh lại ở chỗ này?"
"Khách sạn này là của Cố thị.
" Anh nhàn nhạt nói.
Lâm Triệt kinh ngạc a một tiếng, thì ra là như vậy, khách sạn lớn như này!
Lâm Triệt nói tạm biệt với anh, vội vàng đi ra ngoài.
Nhìn người rời đi, Cố Tĩnh Trạch hỏi trợ lý Tần Hạo đứng một bên: “Cô ấy tới đóng phim?"
Tần Hạo nhìn hướng bà chủ rời đi, cung kính nói: “Đúng vậy, bộ phim mà mợ chủ tham gia chính là bộ phim truyền hình mà Cố thị đầu tư, vì tuyên truyền cho khách sạn dưới trướng Cố thị nên mới đầu tư, trở về lập tức khai mạc, Cậu Ba đóng vai nam chính ở trong đó.
"
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch chuyển qua cạnh cửa, nhìn hướng Lâm Triệt rời đi, cúi đầu nói với Tần Hạo: “Cậu đi ra ngoài sắp xếp một chút! "