Bệnh viện.

Mạc Huệ Linh nằm truyền dịch, ai oán nhìn Cố Tĩnh Trạch bên cạnh: "Tĩnh Trạch, đau quá, anh nhìn xem, có phải miệng vết thương của em lại sưng lên rồi không?"
Cố Tĩnh Trạch cúi đầu nhìn, nơi đó kỳ thật chỉ là một vết trầy da nhỏ, vì thế cúi đầu nói với cô: "Chỗ này không có vấn đề gì lớn, em không cần quá sợ hãi.

"
Mạc Huệ Linh bĩu môi nói: "Nếu để sẹo… em ghét nhất là trên người có vết sẹo, anh xem, trên đùi em không có một chút sẹo nào, nếu để lại sẹo, em nhất định sẽ hận chết Lâm Triệt chết tiệt kia.

"
“Thôi, chỉ là trầy da, sẽ không có vết sẹo lớn.

" Anh nói: "Lâm Triệt cũng không phải cố ý, em cũng đừng oán trách cô ấy.

"
“Dù sao anh cũng nhận định là cô ta không cố ý, nhưng em chính là nói cô ta cố ý, bằng không vì sao người khác cô ta không đâm, lại cố tình tới đâm em!"
Cố Tĩnh Trạch biết nói cô cũng không thông, liền không nói cái gì nữa, chỉ bảo cô: “Em xem TV một lúc đi, không được miên man suy nghĩ nữa.

"
Cố Tĩnh Trạch đưa điều khiển từ xa cho cô, nâng cánh tay lên nhìn thời gian, đã lại qua thêm một lúc nữa rồi, vì sao vẫn chưa tìm được Lâm Triệt.

Nha đầu chết tiệt kia, không biết chạy đi đâu rồi.

Mạc Huệ Linh chán đến chết cầm điều khiển từ xa bấm bấm.

Nhưng mà bấm bấm, bỗng nhiên nhìn thấy một tin tức khẩn cấp.

“Vừa rồi, bởi vì tai nạn giao thông, một chiếc Porsche treo ở trên cầu vượt, làm cho giao thông ùn tắc, đến nay tình huống tài xế vẫn chưa xác định, theo nguồn tin cho hay, phía trên là một cô gái trẻ tuổi, một mình lái xe, có phải điều khiển sau khi say rượu hay không, vẫn chưa biết được, bây giờ hiện trường đang khẩn cấp cứu viện, nhưng mà bởi vì vị trí chiếc xe tương đối nguy hiểm, khó khăn trong việc thực thi phương án cứu viện ……”
Mạc Huệ Linh không thèm để ý, vừa muốn đổi kênh, lại bị Cố Tĩnh Trạch giữ tay lại.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào tin tức trên TV.

Trên TV thoáng đăng tài hình ảnh, đúng là chiếc Porsche màu vàng treo ở trên cầu.

"Lâm Triệt……"
Cố Tĩnh Trạch không biết, bởi vì mình nhất thời kinh hãi, thế nhưng đã nói ra tên Lâm Triệt.

Mạc Huệ Linh nghe được tên Lâm Triệt, mới cẩn thận xem, vừa thấy, thật đúng là chiếc xe lúc trước tông mình.

Là Lâm Triệt xảy ra tai nạn giao thông?
Nhất thời trong lòng Mạc Huệ Linh rất thoải mái, cũng đã quên chân mình còn đang đau, ở kia vỗ tay một cái, trong lòng có loại khoái cảm trả thù: "Đáng đời, nhìn xem, đây là báo ứng, ai bảo vừa rồi cô ta cố ý đâm em, bây giờ ông trời cũng nhìn không vừa mắt, trừng phạt cô ta".

Cố Tĩnh Trạch nghe vậy, cúi đầu, nhíu mày nhìn Mạc Huệ Linh.

Mạc Huệ Linh còn chưa có chú ý tới biểu tình u ám của Cố Tĩnh Trạch, bởi vì nghĩ đến Lâm Triệt gặp nguy hiểm, không khéo rất nhanh sẽ chết, trong lòng khỏi phải nói cao hứng đến mức nào.

Nếu Lâm Triệt chết như vậy thì thật tốt, Cố Tĩnh Trạch lại là của cô.

Mạc Huệ Linh ngẩng đầu lên nói: "Hừ, cái này chính tự làm bậy không thể sống, thật đáng đời.

"
Cố Tĩnh Trạch hất tay Mạc Huệ Linh đang nắm lấy ống tay áo mình.

Lúc này Mạc Huệ Linh mới cảm thấy, người bên cạnh lạnh băng, đang nhìn chằm chằm chính nhìn.

Mạc Huệ Linh nhất thời nghĩ đến, mình vừa mới đắc ý vênh váo, có phải nói bậy cái gì không.

Nhưng mà, vốn dĩ cô chán ghét Lâm Triệt, hơn nữa, Lâm Triệt xảy ra tai nạn giao thông cũng không phải vì mình, cô nói những lời này thì sao.

“Làm sao vậy Tĩnh Trạch?" Cô kinh ngạc hỏi.

Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch u ám nhìn cô: "Huệ Linh, sao em có thể nói như vậy, cho dù cô ấy là người không quen biết, đó cũng là một sinh mệnh, là một người, một người bởi vì ngoài ý muốn, có thể sẽ chết, chuyện này đáng để vui mừng sao, sao em có thể nói những lời như vậy, cô ấy như vậy là tội ác tày trời sao?".

“Em…… Em không phải ý này……” Mạc Huệ Linh nói: "Em cũng chỉ nói mà thôi, anh biết, em rất thẳng tính, nhưng không có ý gì xấu……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play