Vương Tình Sở quyến rũ ngồi ở trên vị trí của mình, Lâm Triệt cắn môi, nhìn bóng dáng cô ta, tay bấu chặt với nhau.

Du Mẫn Mẫn cũng không nghĩ tới, Vương Tình Sở thế nhưng kiêu ngạo như vậy.

Dù sao tuổi còn trẻ, quá thiếu kiên nhẫn.

Lâm Triệt cười lạnh: "Giải thưởng Panda so với nhau về kỹ thuật diễn hay là hậu trường? Thật là……”
Du Mẫn Mẫn ấn tay Lâm Triệt: "Tạm thời đừng nóng nảy, chị đi hỏi thăm một chút".

Nhìn Du Mẫn Mẫn đứng dậy rời đi, một mình Lâm Triệt dựa vào nơi đó, sau khi nghe thấy tiếng người nghị luận không lớn không nhỏ chui vào lỗ tai cô.

“Xem ra giải thưởng người mới lần này là của Vương Tình Sở".

“Nhưng mà Lâm Triệt cũng rất giỏi".

“Kỳ thật tôi sớm biết rằng, Vương Tình Sở thông đồng với cấp cao của Liên hoan phim truyền hình Panda, đã sớm gặp qua vài lần".

“Ôi trời, vậy xem ra thật là cô ta, khó trách tràn đầy tự tin như vậy, một mình bước trên thảm đỏ, mà có khí thế như vậy, hóa ra đã sớm điều động nội bộ, vậy Lâm Triệt chẳng phải rất đáng thương".

“Nhưng cũng không có biện pháp".

Tuy sáng sớm Lâm Triệt cũng không ôm hy vọng mình đoạt giải, nhưng mà lúc này vẫn khó chịu như cũ, dù sao, thực lực của mình không đủ, có thể tâm phục khẩu phục, nhưng mà cô bị khiêu khích như vậy, thì không ai có thể cao hứng được.

Trên thế giới ở đâu cũng không công bằng, ở trong giới này càng nhiều hơn, Lâm Triệt không thích loại không công bằng này đặt ở trên người mình.

Có năng lực thì mọi người cùng nhau so nhân khí và kỹ thuật diễn không tốt sao!
Vương Tình Sở thỉnh thoảng quay đầu, lúc nhìn Lâm Triệt, mày liền nhướng lên, biểu tình đắc ý bộc lộ ra ngoài.

Lâm Triệt chỉ có nhìn phía trước, yên lặng hít một hơi thật sâu.

Trên đài, từng người đang được trao giải thưởng, từ âm nhạc thưởng, đến hình ảnh thưởng, đôi mắt Lâm Triệt nhìn phía trước, nghĩ đến lập tức sẽ trao giải thưởng cho người mới, yên lặng ngồi.

Vương Tình Sở lúc này quay đầu lại, khẽ mỉm cười nhìn Lâm Triệt: "Không cần mong đợi như vậy, giải thưởng khẳng định là của em, thật là xui xẻo, nhưng mà ai bảo lần này chị gặp em chứ, lần sau lại nỗ lực lên".

Vương Tình Sở lại làm bộ làm tịch che miệng một cái: "Ồ, em nhớ ra rồi, giải thưởng người mới cả đời chỉ có một cơ hội vào vòng chung kết, sang năm chị không phải người mới".

Lâm Triệt nhìn Vương Tình Sở: "Ít nhất tôi dựa vào thực lực của mình, chưa từng nghĩ tới dựa thế lực đứng sau,”
“Ha, thế lực đứng sau cũng là một loại thực lực, đặc biệt là ở cái giới giải trí này, có điều, nhìn dáng vẻ chị ở phương diện này không mạnh bằng tôi".

Vừa dứt lời, MC phía trước bắt đầu nói: "Giới giải trí năm nay xuất hiện thật nhiều người mới, đặc biệt thượng sáu tháng cuối năm cũng càng nhiều kinh hỉ, xuất hiện rất nhiều tác phẩm danh tiếng và ratings trong mùa thu hoạch”.

“Cho nên, hiện tại chúng tôi sắp sửa tra9 giải thưởng cho người mới năm nay".

Sau khi MC đọc tên người được đề cử một lần, khách quý trao giải ở phía trước cười nói: "Năm nay ai sẽ là người có được giải thưởng? Là Vương Tình Sở? Là Cố Ninh Ninh? Là Tư Đồ Tinh, hay là Lâm Triệt?”
Lúc này, một ánh mắt của khách quý trao giải, nhìn dưới đài nhìn một vòng, còn trên màn ảnh, cũng đều là bốn người vừa đọc tên.

Còn hai người còn lại, cũng không có biểu tình gì, Lâm Triệt xác thật có chút cứng đờ, cô không quen bị người nhìn chằm chằm như vậy.

Mà Vương Tình Sở, vẻ mặt tràn đầy sự tự tin nhìn phía trước, biểu tình rất cao ngạo.

Lúc này, khách quý rốt cuộc mỉm cười tiếp tục nói: "Người mới có được giải thưởng lần này chính là, Lâm Triệt".

Phía dưới, lúc Lâm Triệt nghe đến tên của mình, khiếp sợ tột đỉnh.

Ngồi ở chỗ kia, sau một lúc lâu cũng không cử động, vẫn nhờ người bên cạnh chạm chạm cô, mới vội đứng lên.

Có chút hoảng hốt, bị đèn chiếu cũng nhìn không thấy những thứ khác, cô lên trên đài, tiếp nhận cúp khách quý trao.

Phía dưới, Vương Tình Sở cũng đã nâng mông lên, lúc nghe được tên, sắc mặt cũng tái đi.

Nhìn phía trước, Lâm Triệt cầm cúp, đứng ở phía say microphone, có chút kích động cầm microphone, cười nói: "Cảm ơn người chịu trách nhiệm 《Tình kiếm》, cảm ơn đạo diễn cho tôi cơ hội, để cô biểu diễn một nhân vật quan trọng như vậy, cảm ơn rất nhiều diễn viên và đoàn làm phim, giúp tôi học được rất nhiều thứ, thật sự cảm ơn mọi người……”
Vương Tình Sở sớm nghe không nổi nữa, trực tiếp đứng dậy, cũng mặc kệ ánh mắt khác thường của người khác, liền bước ra ngoài.

Tới bên ngoài, tìm một vòng, mới rốt cuộc tìm được Trần tổng phía sau.

Cô tức trực tiếp kêu: "Sao anh lại thế này, nói trao tôi giải thường này, sao anh …… Anh cũng dám gạt tôi, anh đang chơi tôi sao!".

Cô rất muốn giết người, bao nhiêu lời mạnh miệng nói hết ra, cuối cùng thế nhưng vẫn tay không mà về.

“Anh…… Anh cũng không biết, anh thật sự đã viết tên của em lên, cho dù tất cả mọi người đều nói cảm thấy Lâm Triệt tương đối tốt, nhưng mà anh vẫn hướng về em, chỉ là, hôm nay……” Trần tổng vô ngữ nói: "Chỉ có thể nói, thế lực phía sau Lâm Triệt mạnh hơn em, cái này anh cũng không có biện pháp".

“Cái gì?”
“Thật sự, chuyện này chỉ có thể như vậy, anh cũng nghĩ cô ta không có thế lực nào mạnh đứng sau, nhưng mà, đó là người mà anh không chạm đến được, anh muốn giúp em cũng không giúp được”.

Vương Tình Sở nghe xong, cả người đều trẩm xuống, lại bởi vì tức giận, gương mặt đều vặn vẹo theo.

Nhưng thật ra rất nhanh, khi Lâm Triệt xuống đài, nhìn thấy Du Mẫn Mẫn, cô kinh ngạc nói: "Em thật sự không nghĩ tới, giải thưởng này có thể trao cho em, trời ạ, rốt cuộc là chuyện như thế nào".

Du Mẫn Mẫn cười: "Xem ra vẫn có công bằng".

Lâm Triệt gật đầu thật mạnh.

Trên mặt không che dấu được vui sướng.

Du Mẫn Mẫn nói: "Nhớ rõ mời khách ăn cơm".

“Đương nhiên, mời mọi người ăn bữa tiệc lớn, he he".

Rất nhanh kết thúc lễ trao giải, lúc Lâm Triệt đi ra ngoài, lại nghe thấy tiếng di động đổ chuông.

Mở ra xem, là Cố Tĩnh Trạch gọi tới.

Cô vội nghe điện thoại: "Cố Tĩnh Trạch".

Nghe âm thanh vui sướng của cô, Cố Tĩnh Trạch bình tĩnh mỉm cười: "Kết thúc chưa?”

“Vâng, vừa mới đã kết thúc".

“Anh ở bên ngoài chờ em, xuất hiện đi".

“A, thật vậy chăng?”
“Đương nhiên, em đoạt giải, chẳng lẽ không thể mời anh ăn bữa cơm sao?” Cố Tĩnh Trạch nói.

“Được chứ được chứ, đương nhiên mời".

Lâm Triệt buông điện thoại xuống chạy ra, quả nhiên nhìn thấy xe Cố Tĩnh Trạch đang ở bên ngoài.

Lâm Triệt nhảy lên xe, liền nhịn không được cho Cố Tĩnh Trạch xem chiếc cúp trong tay.

Cố Tĩnh Trạch cười nói: "Chúc mừng em".

Lâm Triệt kinh ngạc nói: "Lúc ấy em cảm thấy rất lạ, tất cả mọi người đều nói, Vương Tình Sở quen người rất lợi hại, phỏng chừng giải thưởng sẽ là của cô ta, nhưng mà cuối cùng vẫn là của em".

Cố Tĩnh Trạch cười nói: "Chứng tỏ em quen người lợi hại hơn".

“Cái gì?”
Cố Tĩnh Trạch không nói cái gì, đã khởi động xe: "Đi thôi, mời anh ăn cơm”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play