Cô vừa dứt lời, mọi người đều nhìn sang hiệu trưởng Hòa.
Những tiếng xì xào khe khẽ lại vang lên, Rudolph tiên sinh đi đầu vỗ tay. Rất nhanh, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Hiệu trưởng Hòa mỉm cười nhìn Tô Tuyết Chí, sau đó vỗ tay đứng lên, hơi khom người chào mọi người, cầm tài liệu đi lên bục.
Giáo sư White sắc mặt khó coi, nhưng vẫn tỏ ra có phong độ, chủ động đưa tay ra bắt tay Hiệu trưởng Hòa, nhường vị trí.
Anh ta ngồi xuống, miệng nhướn lên, thái độ vẫn hết sức ngạo mạn.
Hiệu trưởng bắt đầu diễn giảng, Tô Tuyết Chí làm trợ lý, theo nội dung bài phát biểu của hiệu trưởng, cô vẽ ngay tại chỗ một hình ảnh minh họa trên bảng đen, hoặc cho khán giả xem các hình minh họa khác nhau.
Bên ngoài trời tối dần, trong hội trường đèn bật sáng choang, nhưng không ai rời khỏi, ngay cả Giáo sư White, người lúc đầu có vẻ mặt cứng đờ, dần dần trở nên tập trung hơn, lắng nghe hết sức cẩn thận.
Bài giảng đặc biệt này kéo dài gần 2 tiếng đồng hồ mới kết thúc, khi kết thúc thì được hưởng ứng rất nhiều. Các bác sĩ và chuyên gia phẫu thuật đều rất nhiệt tình thảo luận tại chỗ, đều cùng nhất trí cho rằng nội dung rất có giá trị, đáng để thử và xác minh thêm về hiệu quả. Nếu được chứng minh, có thể tiến thêm một bước có thể cải thiện hơn nữa tỷ lệ thành công của các hoạt động phẫu thuật, có giá trị vô hạn.
Có thể nói, chỉ riêng về hiệu ứng tại chỗ, đó là thành công nhất trong tất cả các bài phát biểu trong ba ngày này.
Trưởng ban tổ chức cũng là một bác sĩ phẫu thuật, ông ấy cảm ơn hiệu trưởng về bản báo cáo tuyệt vời này, sau đó đề nghị ông phát biểu kết luận.
Hiệu trưởng cười nói:
– Tôi xin cảm ơn sự tán thành và ghi nhận của các đồng nghiệp trong và ngoài nước, nhưng nói thật, bài phát biểu hôm nay không phải là thành quả của tôi. Trợ lý của tôi Tô Tuyết Chí rất giỏi quan sát và tư duy, từ những bác sĩ bình thường xung quanh, em ấy nhận được nguồn cảm hứng ban đầu từ họ. Em ấy là người đóng góp lớn nhất vào nội dung thực tế của bài phát biểu này. Tôi đề nghị để em ấy phát biểu vài lời, chắc hẳn là phù hợp hơn so với tôi.
Toàn bộ hội trường đều kinh ngạc, bản thân Tô Tuyết Chí cũng ngỡ ngàng.
Nói thế nào nhỉ, sau khi tới nơi này rồi, dựa vào toàn bộ hiểu biết của cô, từ những trải nghiệm thực tế cùng với kỹ thuật được nghiệm chứng theo thời gian với rất nhiều bác sĩ, nếu không quảng bá nó để mang lại lợi ích cho bác sĩ và bệnh nhân, cô cảm thấy rất không đúng đắn. Nhưng mà, phổ biến rộng rãi rồi, nếu bởi vậy mà giành được những vinh dự hoặc danh hiệu nào áp đặt lên người mình, lại không phải là điều cô mong muốn, mà ngược lại còn thấy hổ thẹn, cho nên chỉ cần có khả năng, cô luôn có thói quen đẩy nguồn cơn đến những đối tượng khác vô căn cứ.
Trường hợp hôm nay, cô không thể ngờ được rằng, Hiệu trưởng lại sẽ khiêm tốn đến như thế, nhường cơ hội để cho ông có thể nổi tiếng, thậm chí là vang danh sang cho cô.
Cô căn bản không có chuẩn bị chút nào.
Hiệu trưởng vừa nói xong, dưới hội trường rất nhiều đôi mắt đều đồng loạt nhìn Tô Tuyết Chí, trong bất giác cô thấy hốt hoảng, muốn thoái thác, lại đụng phải ánh mắt và nụ cười của Hiệu trưởng đối với mình.
Ông khẽ gật đầu, cổ vũ khích lệ cô.
Tô Tuyết Chí biết là không thể nào thoát được, nhìn từng người ngồi dưới hội trường, bỗng nhiên chợt nhận ra điều gì đó.
Cô mau chóng bình tĩnh lại, cảm ơn hiệu trưởng đã khiêm tốn nhường cơ hội phát biểu thể hiện bản thân đó cho cô, cũng cảm ơn tất cả mọi người có mặt trong hội trường đã sẵn sàng lắng nghe một người vô danh như cô.
– Khoảng 1.500 năm trước, luật La Mã bắt đầu cấm chôn cất ở đô thị và quy định dọn dẹp vệ sinh đường phố. Cho tới bây giờ, y tế công cộng đã phát triển thành một bộ môn và là một trong những môn học bắt buộc đối với sinh viên y khoa.
– Cách đây 1.300 năm, thuật giả kim đã phổ biến, được người dân thời bấy giờ coi như thần dược chữa bách bệnh. Đến nay, dược lý học không ngừng được cải tiến, đã thu được nhiều bài thuốc tuyệt vời, giúp người bệnh thuyên giảm. các loại bệnh tật.
– Năm 1616, Tiến sĩ Harvey phát hiện ra sự lưu thông máu. Khoảng năm mươi năm sau, Tiến sĩ Lowell đã tiến hành thử nghiệm truyền máu từ chó sang chó. Sau hàng trăm năm mò mẫm, giờ đây, con người đã nhận ra các loại nhóm máu, cũng tận dụng điều này, truyền máu có thể được sử dụng một cách an toàn và hiệu quả để cứu sống nhiều người.
– Ngoài ra, sau khi kính hiển vi y tế được phát minh vào thế kỷ 16, thế giới vi mô cùng vi trùng học đã được hình thành và phát triển. Vào thế kỷ 13, khi Frederick II cho phép các bác sĩ mổ xẻ con người, từ đó đến nay, chúng ta đã có thể hiểu rõ ràng cấu trúc và thành phần của hầu hết các cơ, mạch máu, xương, các cơ quan nội tạng và thậm chí cả dây thần kinh bên trong và bên ngoài của cơ thể con người, tiến hành giải phẫu bệnh lý.
– Tôi trích dẫn những ví dụ này, bởi vì thầy của tôi vừa nói rằng nội dung bài phát biểu của ông ấy là do tôi truyền cảm hứng. Tôi không thể, cũng không dám nhận những lời khen ngợi đó. Đây không phải là thành quả thuộc về cá nhân tôi. Tôi là một người bình thường và nhỏ bé, may mắn dấn thân vào y học, tiến vào Thánh Điện này mà thôi. Nếu nội dung bài giảng này của thầy thực sự được chứng minh có giá trị của nó, nếu như trong tương lai, tôi có thể may mắn đạt được bất kỳ thành tựu gì, vinh quang gì, thì đều không thuộc về tôi.
Cô nhìn mọi người, dừng một chút, tiếp tục nhấn mạnh, nói:
– Tất cả những vinh dự đều thuộc về tất cả những bậc tiền bối thiên tài hoặc siêng năng đã bước vào Thánh địa này trước tôi.
Cả hội trường yên tĩnh như tờ, mọi người đều nhìn cô, lắng nghe giọng nói của cô.
– Một trăm năm sau, y học sẽ phát triển đến một trình độ cao, điều mà những người như chúng ta hiện tại không tưởng tượng được. Nhưng đồng nghĩa, hậu nhân chúng ta, bất luận họ giành được thành tựu gì, đều không rời khỏi những khám phá và đóng góp của tất cả những y giả đương thời. Những khám phá tìm tòi và đóng góp này chính là đến từ những vị bậc thầy có mặt tham dự Hội nghị y học tại đây hôm nay.
– Ở trong mắt tôi, mỗi người ở đây đều vô cùng vĩ đại. Tôi thay mặt cá nhân tôi, xin gửi tới sự kính trọng và chân thành nhất tới các vị.
Nói xong, Tô Tuyết Chí hơi cúi người chào thật sâu với toàn thể hội trường.
Cả hội trường lặng im vài giây, không có chút tạp âm nào, bất chợt, bộc phát những tiếng vỗ tay như sấm.
Mọi người đều cười tươi nhìn cô, gật đầu, vỗ tay.
Tiếng vỗ tay rất lâu không dừng.
Trong lòng Tô Tuyết Chi đột nhiên tràn đầy cảm xúc, hơi khom người với hội trường, đợi một lúc khi tiếng vỗ tay hoan hô đã ngừng, sau đó mới quay sang giáo sư White đang ngồi ở giữa hàng ghế đầu.
– Thưa giáo sư, em cũng muốn xin lỗi thầy vì sự bất lịch sự vừa rồi của em. Trong khi hầu hết chúng ta vẫn đang chật vật để làm chủ các phương pháp phẫu thuật cứu sống thông thường, thì trong lĩnh vực của thầy, thầy đã đi đầu trong thời đại với tầm nhìn xa và tinh thần nhạy bén của thầy, bất kỳ ai cũng không thể so sánh được. Nếu những lời nói và việc làm của em có xúc phạm đến thầy, em thành thật mong thầy bỏ quá cho em.
Nói xong rồi, cô lại khom người thật sâu với đối phương.
Giáo sư White hình như có chút cảm động, tiếp tục ngồi một lúc, đột ngột đứng lên, nhanh chóng đi lên bục, chìa tay ra với hiệu trưởng, lắc lắc vài cái.
– Tôi thành thật xin lỗi, giáo sư, vì thái độ ngạo mạn và vô tri của mình mà đã quên rằng đứng trên vai mình cũng là người thầy của mình và nhiều bậc tiền bối đi trước. Nội dung diễn thuyết của giáo sư chẳng những cực kỳ xuất sắc, giá trị phi phàm, hơn nữa, ngài còn có một học sinh rất xuất sắc.
– Cậu ấy đã dạy cho tôi một bài học rất ý nghĩa!
Anh ta đến trước mặt Tô Tuyết Chí, giang tay ra, ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô, sau đó buông ra, quay xuống hội trường, nói:
– Tôi rất vui vì đã không từ chối lời mời và đến đây để tham dự hội nghị này. Đây là quyết định đúng đắn nhất mà tôi đã đưa ra gần đây.
Anh ta lại nhìn Tô Tuyết Chí, nói tiếp:
– Chàng trai trẻ, hy vọng trong tương lai không lâu, tôi có thể một lần nữa được gặp cậu tại hội nghị y học Thụy Sĩ.
Cả hội trường lại lần nữa bùng nổ tiếng vỗ tay hoan hô, mọi người đứng lên, tiếp tục vỗ tay. Trong tiếng vỗ tay kéo dài, bài phát biểu và hội nghị đặc biệt này đã kết thúc thành công tốt đẹp.
Sau khi kết thúc, đáng ra là hoạt động chụp ảnh lưu niệm, nhưng rất nhiều người vẫn rất quan tâm đến chủ đề của Hiệu trưởng Hòa, họ vây quanh hiệu trưởng để tiếp tục thảo luận, có người còn tới nói chuyện với Tô Tuyết Chí. Hội trường bất giác hỗn loạn trong một lúc, nơi nào cũng có người đi lại.
Tô Tuyết Chí lại chủ động tìm tới Giáo sư White, hóa ra anh ta vẫn ngạc nhiên về độ tinh tế của giải phẫu nang tuyến giáp mà cô vẽ trên bảng đen và hai điểm cô đề cập, còn hỏi cô lúc trước có phải đã từng nghiên cứu rồi hay không, còn bày tỏ sau khi trở về, hy vọng sẽ cùng cô tiếp tục thư từ trao đổi thêm về vấn đề này. Anh ta còn kiến nghị, tương lai hy vọng cô có thể đi theo chuyên ngành tuyến giáp và cống hiến hết mình cho lĩnh vực chuyên sâu về các vấn đề tuyến giáp. Còn nói, nếu cô muốn đi du học để đào tạo chuyên sâu, anh ta có thể đề cử giới thiệu cô, cô có thể đi học bất kỳ trường y nào cô muốn, bao gồm cả trường đại học Zurich, Thụy Sĩ.
Tô Tuyết Chí cảm ơn anh ta. Đúng lúc này, một phóng viên tới để phỏng vấn giáo sư White, Tô Tuyết Chí nhân cơ hội vội vàng tránh đi, bỗng nghe đằng sau có người gọi mình, giọng hết sức quen thuộc.
Phó Minh Thành?
Cô quay đầu lại, quả nhiên, đúng là anh thì vô cùng ngạc nhiên.
Từ sau bữa tiệc tối Phó thị lần đó, sáng sớm hôm sau anh có gọi điện cho cô nói có việc gấp phải đi công tác, không nghĩ rằng lại gặp anh ở đây.
Cô đang định đi đến chỗ anh, Phó Minh Thành đã bước nhanh tới trước mặt cô, không đợi cô lên tiếng đã nói với cô, tối qua mình đi công tác về, biết cô gặp chuyện trên tàu, vô cùng lo lắng, hôm nay rảnh rỗi nên tới đây thăm cô.
– Em không bị thương chứ?
Tô Tuyết Chí chạm phải ánh mắt đầy quan tâm của anh, vội lắc đầu, nói mình không bị làm sao cả, chỉ bị kinh hãi một chút thôi, cảm ơn anh đã quan tâm.
Phó Minh Thành gật gật đầu, nhìn cô, sau đó mỉm cười nói:
– Tôi rất may mắn, lúc tới đây, vừa hay kịp buổi diễn thuyết của em và hiệu trưởng. Tóm lại, vẫn câu nói kia, tôi vô cùng hãnh diện về em. Mong em đừng chê từ ngữ nghèo nàn của tôi.
Tô Tuyết Chí nghĩ lại, quả đúng là hình như mỗi lần như này anh đều nói như vậy, bất giác buồn cười, đưa tay lên che miệng cười.
Anh nhìn cô chăm chú, cũng cười theo, sau đó hỏi cô ở khách sạn nào, tiếp theo có lịch trình gì không. Hai người lại trò chuyện đôi câu, Tô Tuyết Chí thấy hiệu trưởng cùng mấy người bạn của ông gọi mình, hình như có việc, liền cùng Phó Minh Thành qua đó.
Hạ Hán Chử đứng ở một góc tại một cánh cửa hông của hội trường.
Anh nhìn cô giơ tay phát biểu, một mình bước lên bục, cất tiếng phát biểu toàn là những danh từ xa lạ mà anh không hiểu, nghi vấn quyền uy, khéo léo đưa chủ đề sang cho mình, bắt lấy cơ hội.
Anh nhìn cô hỗ trợ hiệu trưởng diễn giảng, vô cùng tận tình, chuyên tâm, khéo léo và tỉ mỉ, không hề mắc chút sai sót nào. Người như cô, làm sao có thể mắc sai sót được?
Anh tiếp tục nhìn cô, phát biểu những cảm nghĩ mà anh nghe xong thậm chí cũng muốn vỗ tay tán thưởng, mặc dù anh chỉ là một người bình thường không liên quan.
Anh vừa nghĩ, vừa cảm thấy kiêu ngạo, từ xa nhìn chăm chú gò má ửng hồng của cô, trong lòng cảm thấy cô là một cô gái xinh đẹp nhất, quyến rũ nhất.
Nhưng mà, anh còn chưa hồi phục lại trong sự kiêu ngạo của mình thì nhìn thấy Phó Minh Thành.
Sao anh ta lại đến?
Trong lòng Hạ Hán Chử bất giác trào lên cảm giác phẫn nộ mãnh liệt. Tự trách bản thân, rằng Tống Cao vẫn chưa đủ gây rắc rối nhiều cho anh ta/
Anh từ xa nhìn cô đang cười cười nói nói với anh ta.
Cũng không biết Phó Minh Thành nói gì mà cô đưa tay che miệng cười, nhìn anh ta cười…
Đây rõ ràng là làm nũng mà đúng không?
Hạ Hán Chử vừa đố kỵ vừa hậm hực, kìm nén cơn kích động muốn xông qua đó kéo tay đang che miệng cười của cô xuống, lẳng lặng nhìn một lát, trong lòng bởi vì sự xuất hiện của Phó Minh Thành mà trào dâng lửa giận dường như quả bóng bị xì hơi, chậm rãi bẹp xuống.
Thôi, đừng có nhìn nữa.
Mặc họ đi!
Hiện cô đang dùng thân phận nam giới. Xem dáng điệu này của cô, hận không thể đầu thai làm một người đàn ông thật sự, không muốn quay về làm phụ nữ nữa. Vậy thì anh muốn chống mắt xem, khi nào thì họ Phó và cô sẽ công khai và kết hôn với nhau?
Anh dám cá rằng, dăm ba năm là một sự khởi đầu, năm mười năm không phải là dài.
Mang theo chút khoái cảm cười trên sự đau khổ của người khác, anh nghĩ trong bụng như thế.
Anh nhìn lại lần cuối, nhìn cô và Phó Minh Thành cùng nhau đi đến chỗ hiệu trưởng, cuối cùng hạ quyết tâm, quay người rút lui, bước chậm rãi rời khỏi nơi này.
Bên ngoài, bầu trời cũng đã tối, giống như tâm trạng của anh lúc này, lạnh lẽo, một chút nhiệt độ cũng không cảm nhận được.
Sau bữa trưa, cho đến bây giờ, anh dường như chỉ nuốt được một miếng bánh hoa quế mà thôi.
Có lẽ bị đói, anh cảm thấy người cũng yếu đi, vết thương trên lưng lại bắt đầu nhói lên như thâm nhập tận xương tủy, đau đến mức anh chỉ muốn cầm dao xẻo nó vài cái, đau đến mức anh quả thực không thể đi nổi một bước nào nữa.
Anh dừng lại bên một cây cột gần lối vào của hội trường, đợi cơn đau nhói qua đi.
Phía sau, trên hành lang, các sinh viên trường y tốp năm tốp ba đi ra, sôi nổi thảo luận về những gì họ đã thấy và nghe thấy tối nay, lần lượt đi qua phía sau anh.
Anh chịu đựng một lúc, theo thói quen lấy ra một điếu thuốc, ngậm ở khóe miệng, châm thuốc, dựa một bên vai vào cây cột chống đỡ thân thể, hơi ngẩng đầu lên, nhìn màn đêm phía trước, đang suy nghĩ miên man, chợt thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.
Vương Đình Chi đang bước ra từ cánh cửa khác của hội trường hơi chếch đối diện với anh.
Hạ Hán Chử tim hơi nhảy lên, lập tức nghiêng người nấp đi.
Anh lặng lẽ đứng trong bóng tối đằng sau cây cột, nhìn bóng dáng Vương Đình Chi biến mất ở trong bóng đêm, tâm tình càng trở nên tồi tệ hơn, lại đứng một lát, sợ người bên trong đi ra nhìn thấy, cuối cùng lên tinh thần, bỏ đi.
Ngày hôm sau, Hạ Hán Chử tiếp tục ở nhà dưỡng thương nghe cuộc điện thoại bác sĩ Rudolph gọi tới, nói hội nghị y học hôm qua tuy rằng đã kết thúc, nhưng nhiều đại diện của các nhà y học Trung Quốc tham gia hội nghị vẫn chưa thỏa mãn. Trong bữa tiệc tối qua, sau khi thảo luận, họ đã quyết định chỉnh hợp nhiều đoàn thể bác sĩ tự phát và phân tán trong nước trở thành Hiệp hội Y khoa thống nhất Trung Quốc mới, sẽ làm việc cùng nhau, xây dựng các tiêu chuẩn y tế, định kỳ giao lưu, cải thiện tiêu chuẩn giảng dạy và lâm sàng.
Những người có mặt rất hào hứng, trong bữa cơm Phó Minh Thành còn bày tỏ, anh sẽ tài trợ cho việc thành lập hiệp hội và các hoạt động khác nhau trong tương lai. Mọi người nhất trí bầu Hiệu trưởng Hòa làm chủ tịch, toàn thể cũng thống nhất, phá cách tiếp nhận Tô Tuyết Chí gia nhập, trở thành một thành viên trong đó.
Rudolph tối hôm qua cũng trong bữa tiệc liên hoan, đã nhận lời mời, trở thành hội viên đặc biệt.
Ông dường như rất phấn khởi, thông báo một hồi xong, nghe bên kia đầu điện thoại không có lời đáp, mới sực nhớ ra:
– Ồ đúng rồi con trai, tôi gọi điện thoại là muốn hỏi cháu, vết thương của cháu thế nào rồi? Vết thương đó khá sâu, ba bốn ngày này đang giai đoạn phục hồi, nhất định phải thay thuốc đúng hạn, không được hút thuốc, không được uống rượu, nghỉ ngơi nhiều hơn, tránh lây nhiễm. Nếu trong người khó chịu ở đâu, thì phải đến chỗ tôi ngay.
Hạ Hán Chử rầu rĩ đáp lại, nói mình vẫn tốt, cúp điện thoại.
Anh thực sự không muốn nhận thêm bất kỳ tin tức nào về cô nữa, nhưng lại không được như mong muốn.
Ngày hôm sau, anh thấy một tin khác trên báo chí.
Tổng thống biết được chuyện xảy ra vào ngày cuối cùng của hội nghị, đã đích thân đến khách sạn nơi những người tham gia hội nghị ở đó, tổ chức tiệc chiêu đãi nhiều đại diện y tế Trung Quốc, còn chỉ định gặp Tô Tuyết Chí, chụp ảnh với cô, còn nói rằng lúc trước ông đã nghe đến tên cô. Tông tiên sinh cũng đi cùng trong suốt quá trình, đi theo Tổng thống còn có có nhiều quan chức của Bộ Giáo dục.
Hạ Hán Chử nhìn chằm chằm tấm hình trên tờ báo một lát, sau đó vứt đi, không xem nữa.
Lại qua một ngày nữa, là ngày thứ sáu sau khi anh bị thương, anh không thể nào ở mãi trong nhà được, chỉ đành đánh lên tinh thần, ra ngoài, tham gia bữa tiệc một trăm ngày con trai của em trai Chương Ích Cửu.
Cũng không biết cậu nhóc mập mạp của nhà họ Chương kia có hứng thú gì mà không sợ anh chút nào, cứ đòi anh bế suốt. Mọi đôi mắt đều nhìn anh, anh không thể làm gì khác ngoài phải bế cậu nhóc, vừa mới bế lên, cậu nhóc đã phun bong bóng, nước dãi dính hết vào cổ áo anh.
Anh vô cùng khó chịu, chỉ muốn cởi phắt áo ra, sợ nước dãi của cậu nhóc dính vào cổ mình, nhưng ngoài mặt vẫn phải nở nụ cười hiền từ của bậc bề trên, khen cậu bé rất đáng yêu với mọi người chung quanh.
Tóm lại, không có gì khiến anh ấy cảm thấy hài lòng cả.
Những người đến dự bữa tiệc đều biết sự kiện phong lưu của anh, hai ngày qua, tin tức cũng lan truyền, người ta nói rằng Tổng thống không hài lòng với hành vi hoang đường của anh, cho nên đã thay đổi quyết định, không có ý định gả Thập Nhị tiểu thư cho anh, có khả năng sẽ liên hôn với nhà họ Lục.
Mọi người vốn mang tâm tình xem trò cười, nhưng thấy trong bữa tiệc, Chương Ích Cửu vô cùng thân thiết với anh, còn mời ngồi ghế trên.
Thân tín của Tổng thống kính trọng với anh như vậy, đoán rằng có lẽ anh còn chưa bị thất sủng, vì thế lại sôi nổi đi tới kính rượu anh.
Hạ Hán Chử ai mời cũng không từ chối, uống vào khá nhiều. Bữa tiệc kết thúc, anh lên xe trở về, nửa đường kêu tài xế dừng xe lại, anh xuống đường nôn một trận, về đến nhà, vừa bò lên giường đã ngủ thiếp đi.
Anh ngủ cho đến tận trưa hôm sau, tỉnh dậy, đầu đau dữ dội, cả người dường như bị sốt, anh lười dậy, với tay cầm cốc nước đặt trên tủ đầu giường, muốn uống nước, lại chạm vào thiệp mời anh nhận được ngày hôm qua.
Hội nghị y học đã kết thúc mọi hoạt động vào ngày hôm qua, hôm nay và ngày mai các đại biểu lần lượt rời khỏi Bắc Kinh. Tông tiên sinh mở tiệc tiễn đưa. Biết anh một tuần trước suốt đêm đuổi theo xe lửa cứu Tô Tuyết Chí, đã coi trọng anh hơn một chút, hôm qua đã cho người gửi thiếp mời tới, mời anh nể mặt hôm nay tới dự tiệc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT