Tô Tuyết Chí không biết mình làm thế nào mà về tới phòng được.

Cho đến khi nằm xuống giường, ở trong bóng tối nhắm mắt lại một lúc lâu, tâm trí cô mới hoàn toàn tỉnh táo sau cú sốc quá lớn vừa mới mang lại cho cô kia.

Tất nhiên, cô thường ngày không để tâm và không quá chú ý đến những người cũng những sự việc mà không quan tâm, nhưng điều này không có nghĩa cô là một kẻ ngốc…

Vào giây phút cuối cùng vừa rồi, Hạ Hán Chử chặn cô sau cánh cửa, đối xử với cô như vậy. Anh muốn làm gì, khi ấy cô hoàn toàn không kịp phản ứng, cả người rơi vào trạng thái đờ đẫn, nhưng giờ nghĩ lại, rõ ràng là, anh đang quyến rũ cô.

Cô đã có một cảm giác mãnh liệt, như thể một giây tiếp theo, trong bóng tối, anh sẽ hôn mình bất cứ lúc nào, nhưng không biết tại sao, cuối cùng anh lại dừng lại.

Bây giờ, đầu óc cô rất tỉnh táo, trong lòng lại dâng lên cảm giác khó chịu ức chế chưa từng có. Trước đây, tuy rằng cô có đôi khi không nghĩ nhiều đến hành vi của người này trong quan hệ nam nữ, nhưng cũng không thể gọi là quá ghét. Cái đó thuộc về phạm trù đời sống cá nhân riêng tư, những người phụ nữ dính dáng đến anh đã không để tâm tới, vậy thì cô còn để ý cái gì.

Nhưng mà hiện giờ, cô có nằm mơ cũng không nghĩ tới, anh lại có ý với mình.

Tưởng tượng đến chuyện vừa rồi suýt chút nữa đã bị anh hôn, cô không kìm được cả người run lên, nổi cả da gà.

Anh bắt đầu có ý nghĩ đáng sợ kia với cô từ khi nào vậy?

Là sau khi biết cô là nữ giới ư? Sau đó, bởi vì đêm nay, bởi có ơn cứu mạng với cô, anh bắt đầu cho rằng cô nên lấy thân báo đáp, trở thành con mồi tiếp theo của anh?

Trong nháy mắt, mức độ căm ghét của cô đối với sự vô liêm sỉ của người đàn ông kia đã đạt đến độ lớn hơn bao giờ hết.

Không chỉ như vậy, cô còn bực bội, bực bội bản thân mình sao lúc đó lại ngoan ngoãn như thế, giống như là bị choáng váng, mặc cho anh giam hãm lâu như vậy. Sao cô lại chẳng biết phản kháng chút nào vậy. Dù có vô dụng đến mấy thì cũng nên cho anh một cái bạt tai, giúp cho cái đầu anh bị phần dưới khống chế được tỉnh táo một chút.

Trong đêm tối, lũ chuột vẫn tiếp tục ngang nhiên chạy qua chạy lại, dùng hàm răng sắc nhọn gặm cắn không biết một đầu gỗ ở góc nào nữa, như cười nhạo sự yếu đuối và ngu ngốc của con người.

Tô Tuyết Chí vẫn quay cuồng trong đủ loại cảm xúc khiếp sợ, bực bội, căm ghét, trằn trọc mãi, cuối cùng cũng không biết là mấy giờ rồi, cô cực kỳ mệt mỏi buồn ngủ. Khi cô đang mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, những suy nghĩ trong đầu đã trở thành sự kiểm điểm.

Cô tự kiểm điểm, có kết quả như vậy, dĩ nhiên nguyên nhân chính là do thói phong lưu của người họ Hạ kia rồi, nhưng thái độ của cô cũng tồn tại chút vấn đề. Cô nhớ lại đêm qua cô đã đối xử với anh như nào, phân tích xem có phải cô quá quan tâm anh hay không, hình như là đã vượt quá giới hạn không nên có đã khiến anh hiểu lầm, mới tạo thành một cục diện đáng sợ khiến người ta khó chịu như thế…

Trong suốt thời gian nửa đêm về sáng còn lại, Tô Tuyết Chí có một giấc mơ hỗn loạn, ngày hôm sau khi thức dậy, cô cảm thấy đầu óc lâng lâng, nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người choáng váng.

Cô thế mà ngủ quên rồi!

Bầu trời bên ngoài sáng sủa, ánh nắng lọt qua rèm cửa chiếu vào trong phòng, ánh sáng có chút chói mắt.

Có vẻ như đã muộn rồi.

Cô vô cùng ảo não, vội vội vàng vàng xuống giường đi rửa mặt mũi, vội vàng mở cửa, đã thấy một thủ hạ của Hạ Hán Chử đứng ở hành lang, nhìn thấy cô mở cửa thì bước nhanh tới, tay cầm bọc đồ, nói là sáng nay lên trấn mua bộ quần áo, bảo cô mặc tạm.

Trên người Tô Tuyết Chí vẫn là bộ quần áo ngủ tối qua, cộng thêm áo khoác của Hạ Hán Chử, nom chẳng ra sao cả.

Cô nhận lấy, trở lại phòng mở túi đồ ra xem. Bên trong là áo dài nam mùa đông, mới tinh, áo khoác ấm và một đôi tất len. Tất cả đều khá vừa với người cô.

Cô mang tâm tình rối rắm thay quần áo, xong xuôi đâu đấy đi ra ngoài, tâm trạng thấp thỏm và phiền não.

Chuyện xảy ra ngoài ý muốn tối qua, hiện tại cô không biết phải đối mặt với người đàn ông họ Hạ như thế nào. Giả bộ như không hề có chuyện gì xảy ra, để tránh cho thêm ngượng ngùng, hay là tỏ ra lạnh nhạt, biểu đạt sự phẫn nộ và bất mãn của mình đối với chuyện tối qua?

Đêm qua bị anh đuổi theo áp chặt vào sau cánh cửa, phản ứng khi đó của cô đúng là quá yếu ớt, thật sự là không nên. Vậy nếu buổi sáng cô không tỏ rõ thái độ, liệu có khiến anh lại có ảo tưởng mới, cho rằng cô muốn mà còn giả bộ phản đối không?

Sắp đến cổng lớn khách sạn, bước chân của cô trở nên ngập ngừng.

Nhân viên khách sạn tối qua nhìn thấy cô thì chạy tới, mời cô đến nhà bếp dùng cơm.

Tô Tuyết Chí đâu còn tâm trạng để ăn uống, nói không ăn, đi thẳng ra ngoài, đã thấy Hạ Hán Chử đứng trước bức tường thấp được đắp bằng đá ở bên ngoài cách đó không xa, lưng đưa về bên này, vẫn không nhúc nhích, giống như đang ngắm nhìn cảnh phố trên trấn. Hai thủ hạ của anh kiểm tra tình trạng của xe. Đối diện là mấy đứa trẻ có lẽ là sống gần đó, đứng túm tụm với nhau, dùng ánh mắt tò mò nhìn chiếc ô tô cùng với mấy vị khách không mời tối qua đến đây.

Tô Tuyết Chí ngập ngừng đứng ở cửa khách sạn, một thủ hạ của anh nhìn thấy cô thì gọi một câu, sau đó anh quay đầu lại, mắt nhìn về hướng mình.

Trái tim của cô như bị mất khống chế đập nhanh hơn, hơi chút căng thẳng. Cô mau chóng điều chỉnh cảm xúc, đưa ra quyết tâm, đang muốn tỏ mặt mày lạnh nhạt thì thấy anh đã đi tới phía mình, đứng cách cô tầm bảy tám bước, hơi hơi gật đầu.

– Còn một đoạn nữa, cậu lái xe cũng mệt rồi, hôm nay để họ lái đi.

Biểu cảm của anh lại rất bình thường, giọng nói cũng bình thường, nói xong thì gọi một tiếng, một thủ hạ của anh từ sau chạy tới.

Anh cũng không dừng lại, nói xong thì bước về chiếc ô tô kia.

Thủ hạ mở cửa xe cho anh, anh hơi cúi người chui vào ghế sau, ngồi xuống. Chiếc xe nổ máy, chạy qua mặt cô, lái đi trước. Mấy đứa trẻ con hồ hởi đuổi theo.

Tô Tuyết Chí không khỏi thấy bất ngờ.

Từ tối hôm qua, cô đã suy nghĩ miên man, tự hành hạ bản thân đến đầu óc không yên. Cô thật sự không ngờ chỉ sau một đêm, anh lại phản ứng như thế này, coi như không có chuyện gì xảy ra. Nếu không phải chuyện tối qua còn rõ rành rành, chỉ nhìn vào biểu hiện vừa rồi của anh, cô suýt chút nữa cho rằng, tất cả chỉ là một giấc mơ hỗn loạn của bản thân mà thôi.

Chả lẽ mình biểu đạt hơi quá, tự cho mình là đúng, chứ thực ra anh căn bản không hề có ý tứ gì khác, là cô nghi oan cho anh?

Cô đứng chôn chân tại chỗ, nhìn chiếc xe đã lái đi trước, trong một chốc vẫn còn ngỡ ngàng.

– Tô thiếu gia, mời cậu lên xe.

Tô Tuyết Chí hoàn hồn, thu ánh mắt lại, đi lên chiếc xe khác đã mở cửa sẵn cho mình.

Thủ hạ này họ Diêu, người của Bộ Tư lệnh gọi anh ta là Diêu lão nhị, anh ta lái xe đuổi theo, trên đường đi thì trò chuyện làm quen:

– Tô thiếu gia cứ yên tâm, tôi lái xe rất vững, cậu cứ nghỉ ngơi đi.

Tô Tuyết Chí kìm nén cảm giác rối loạn trong lòng xuống, xin lỗi vì chuyện sáng nay dậy muộn, ảnh hưởng đến họ, cũng nói sao họ không đánh thức mình sớm để còn xuất phát sớm hơn.

Diêu lão nhị cười:

– Không sao đâu, là Tư lệnh không cho gọi cậu đó. Tối qua đụng phải chuyện kia cũng quá xui, nhưng có thể thấy được cậu và Tư lệnh chúng tôi đều là người mạng lớn, sẽ gặp may mắn và hạnh phúc trong tương lai.

Tô Tuyết Chí cảm ơn anh ta. Diêu Lão nhị vội xua tay, nói không dám nhận.

Tô Tuyết Chí không nói chuyện nữa, nhìn chiếc xe đằng trước, suy nghĩ trong chốc lát, thở hắt ra một hơi. Thôi, không nghĩ nữa, nghĩ là nhức đầu, tốn sức.

Chuyện tối qua chắc do cô quá mẫn cảm mà thôi.

Loại người nam không ra nam nữ không ra nữ như mình, Hạ Hán Chử là tay lão luyện tình trường, sao có hứng thú được cơ chứ.

Mọi thứ đã qua rồi, cũng chưa có gì xảy ra cả. Dù sao, cũng rút ra bài học và kinh nghiệm cho bản thân, để sau này dù ở đâu, lúc nào, chú ý hơn về lời nói và việc làm của mình, không được vượt giới hạn là được.

Cứ như thế là tốt nhất.

Cô thầm nghĩ trong lòng như vậy.

Hành trình lên phía bắc lần này không hề phát sinh chuyện gì nữa.

Hơn hai giờ chiều, xe đã đến kinh thành, đi qua khu ngoại ô phía nam dần dần nhộn nhịp, đi qua cửa nam Chính Dương, hai bên đường đều là cửa hàng lớn, cuối cùng đến khách sạn kinh thành.

Đây là khách sạn nổi tiếng nhất kinh thành, rất nhiều danh nhất đến kinh thành đều lựa chọn nghỉ tại đây.

Trên đường, chiếc xe mà Hạ Hán Chử ngồi vẫn luôn đi đằng trước, sau khi vào kinh thành, đường phố đông đúc, chẳng mấy chốc mà đã không thấy đâu nữa.

Diêu lão nhị dừng xe trước khách sạn, Tô Tuyết Chí xuống xe, quả nhiên, không thấy người đâu, xe cũng không ở đó, có lẽ là được anh lái đi rồi, chỉ nhìn thấy một thủ hạ kiêm tài xế kia của anh chờ ở cổng khách sạn, nói cho cô hay đã đặt phòng cho cô rồi, lát sẽ có người mang quần áo đến cho cô, bảo cô chờ trong phòng. Cuối cùng anh ta còn nói, Tư lệnh Hạ nhờ mình chuyển lời, anh có việc, cho nên đi trước. Anh ở tại hoa viên Đinh gia thành Tây, bảo cô có việc thì đến đó tìm anh bất cứ lúc nào. Nói xong, bảo nhân viên phục vụ của khách sạn đón người vào, mình thì cùng Diêu lão nhị rời đi.

– Tô tiên sinh, mời anh đi theo tôi. – Nhân viên khách sạn cung kính chào đón.

Tô Tuyết Chí tới căn phòng đã đặt sẵn, đời chừng nửa giờ thì nhân viên phục vụ đưa tới một rương hành lý mới tinh, hai bộ quần áo được là ủi tinh tươm. Trong rương còn có một vài bộ quần áo, còn có hai mươi ống đồng bạc bọc trong giấy kraft mới, mười đồng một ống, tổng cộng là hai trăm đồng.

Tô Tuyết Chí nhìn đồ đạc kia, trong lòng vừa hụt hẫng và buồn bã.

Cô không muốn nhận đồ của anh, nhưng tình huống hiện tại cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.

Địa điểm tổ chức hội nghị y khoa là tại Đại học Y Bắc Kinh, ở phía đông thành phố, cô đã hẹn với hiệu trưởng là gặp nhau ở khách sạn nơi ông ở nằm phía đông thành phố vào sáng nay. Sáng nay không gặp được cô, chắc là ông đã đi trước, giờ đang dự Hội nghị rồi.

Hôm nay hơn nửa ngày đã qua, cô cũng không cần phải đến đó nữa, tình hình cụ thể thế  nào chờ buổi tối gặp mặt rồi tính sau.

Việc quan trọng nhất bây giờ là phải gấp rút chuẩn bị những tư liệu cần thiết cho ngày kia, chuẩn bị được càng nhiều thì càng tốt.

Tô Tuyết Chí tắm rửa, cố gắng để tinh thần phấn chấn, không được nghĩ gì khác, ngồi trước bàn, bắt đầu chuyên tâm làm việc.

Hạ Hán Chử một mình lái xe tới nơi ở tại thành tây.

Trong khu vực này, có rất nhiều vương phủ bối lặc và bối tử phủ lớn lớn bé bé từ trước, hiện tại đều trở thành hậu viện và dinh thự của nhiều chính khách và nhân vật nổi tiếng. Nhà họ Vương cũng ở khu này.

Nhưng Hạ Hán Chử không thích kiểu đại viện kín cổng cao tường, lúc trước anh sống ở một nơi ở ngoại ô phía tây, sau đó, để tiện ra vào, anh chuyển đến căn nhà lớn ở trong thành phố.

Khi anh không ở đây, tòa nhà này do đôi vợ chồng lão Lỗ và thím Hạ, họ hàng xa của gia tộc họ Hạ. Hai vợ chồng biết hai anh em hai ngày này sẽ tới nên đã dọn dẹp biệt thự từ sớm, chờ họ đến. Nào ngờ có việc mà lại rời lại. Sáng sớm hôm nay, chuông điện thoại trong phòng khách vang lên không ngừng, vợ chồng lão Lỗ đang sốt ruột, cuối cùng chờ được anh lái xe đến mới thở phào nhẹ nhõm.

Lão Lỗ ra mở cổng lớn, đón anh vào, nói đã biết sự kiện trên xe lửa tối qua, may mắn là anh không xảy ra chuyện gì, còn nói anh hay, sáng sớm nay, nơi này điện thoại reo liên tục, Vương Hiếu Khôn, Chương Ích Cửu, thư ký Tổng thống đều gọi điện thoại tới, hỏi về anh suốt.

– Họ nói là nếu cậu tới rồi thì gọi lại cho họ…

Thím Hạ nghe tiếng cũng chạy ra:

– Tôn thiếu gia, cậu tới rồi, cậu không sao là tốt rồi. Tôi với lão Lỗ lo cho cậu suốt, cậu đói không, ăn chút gì nhé…

Hạ Hán Chử dừng ở bậc thang, quay lại mỉm cười với hai vợ chồng lão Lỗ:

– Cháu muốn nghỉ ngơi một chút. Nếu có ai tìm thì cứ nói cháu không ở đây.

Anh lên lầu, đi vào trong phòng, kéo rèm che kín mít.

Ánh sáng bị chắn bên ngoài, chung quanh lập tức trở nên tối tăm.

Hạ Hán Chử đi đến trước giường, ngồi xuống mép giường một lát, với tay, kéo ngăn kéo ở tủ đầu giường ra, cầm điếu thuốc châm lên, rít mấy hơi, chợt bị sặc. Anh ho lên kịch liệt, ho xong, mới dụi điếu thuốc đi, với tay đỡ lấy cái lưng bởi vừa rồi ho ảnh hưởng đến vết thương mà nhâm nhẩm đau nhức, chậm rãi nằm xuống.

Anh thấy rất mệt.

Đêm qua cả một đêm không ngủ, giờ phút này nằm xuống, cơn mệt mỏi như thủy triều ùn ùn kéo tới.

Không biết đã qua bao lâu, Hạ Hán Chử nhìn thấy mình đang bước đi trong hỗn loạn, trong lòng trống rỗng, dường như như đang tìm kiếm một người. Dần dần, sương mù tan dần, hiện ra một bóng dáng xinh đẹp, đang đi đằng trước anh. Anh đột nhiên thấy tim mình đập nhanh hơn, bóng dáng đó chính là người anh đang tìm kiếm.

Anh thấy mình đuổi theo, nhưng mà, cô lại như gần như xa, anh không thể nào tới gần được.

Sương mù dưới chân lại lần nữa bao phủ, anh chần chừ, bắt đầu dừng bước lại, bóng hình xinh đẹp kia cũng dừng lại, chờ anh, quay đầu lại mỉm cười.

Trong phút chốc, mây mù biến mất, ánh sáng rực rỡ, tâm tư gợn sóng, anh nghe thấy một giọng nói nói với anh, đây nhất định là giấc mơ, anh nên thoát ra càng sớm càng tốt.

Nhưng anh lại không muốn thoát ra, thay vào đó anh tiếp tục mơ. Lại mơ một giấc mơ khác trong giấc mơ đó, anh dường như đã quay trở lại cuộc hành trình đêm qua một lần nữa. Trong căn phòng khách sạn ven đường tối tăm và đơn sơ ấy, anh không cầm lòng được mà trêu đùa một cô gái nhỏ, chọc giận người ta. Cô gái nhỏ tức giận bỏ anh mà đi, lòng anh ngứa ngáy, đuổi theo, chặn cô ở giữa cánh cửa và cơ thể của mình, không cho đi.

Khoảng cách với cô thật gần. Cô ở trong lồng ngực anh, làn da mềm mại, hơi thở ấm áp.

Nhất định là sự xúi giục của bóng tối, anh háo hức và cuồng nhiệt, cảm giác của cơ thể vô cùng rõ ràng, anh đang vô cùng khát khao, không chỉ muốn hôn cô, còn muốn chung chăn chung gối cùng cô, cảm giác đó hẳn là vô cùng tuyệt vời…

Một chiếc ô tô chạy đến cổng lớn, dừng lại, tiếng còi xe phát ra ngắn ngủi, đánh thức Hạ Hán Chử ra khỏi giấc mơ của mình.

Anh ngồi bật dậy, tim đập như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, anh mở mắt nhìn xung quanh, nhận ra mình đang ở đâu.

Ánh sáng trong phòng càng ngày càng tối, hẳn là đã tối rồi.

Anh tiếp tục ngồi trên giường một lát, vẫn không nhúc nhích, đột nhiên xoay người, xuống giường, bước nhanh đi vào phòng tắm, với tay vặn vòi nước ở bồn rửa mặt, xả nước ra, cúi người vục đầu vào trong đó, một lát sau đứng thẳng người lên.

Trái tim vẫn còn đập mãnh liệt.

Anh tiếp tục đứng trong bóng tối một lúc lâu, đưa tay lên, đầu ngón tay chậm rãi sờ đến công tắc điện, bật điện lên, sau đó kéo khăn lông, lau khô đầu và mặt, rồi đi ra khỏi buồng tắm. Anh bắt đầu mặc quần áo, xuống lầu, đi gặp những người cần gặp mà anh không thể tránh khỏi.

Hết chương 94

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play