Nụ cười của cô rất khéo léo, giọng nói lại bình thản như bình thường, chào anh xong thì đứng trước mặt anh.
Lễ phép, nhưng xa cách – Hạ Hán Chử đã cảm nhận được sự xa cách đến từ cô.
Anh nhất thời không rõ, mình từ đâu mà cảm nhận được cảm giác khó hiểu này, anh cũng không nghĩ sâu hơn, chỉ cảm thấy rất khó chịu, cảm giác kích động trong lồng ngực thúc giục anh chạy một hơi xuống dưới giống như bị một cánh tay vô hình bóp lấy, yết hầu như bị chặn lấy, không thể thốt nổi nên lời.
Cô đoán được tối nay mình đã làm gì đó rồi ư.
Nhất định là đoán được rồi, bằng không sao cô lại khuyên em gái còn chưa va vấp sự đời đừng đi lên tìm mình, còn nói những lời như kia…
Cô sẽ nghĩ về mình như nào đây?
Một kẻ chơi bời, quan hệ nam nữ hỗn loạn?
Trên thực tế, anh không quan tâm đến cách người khác nhìn nhận mình như thế nào, anh cũng chưa bao giờ quan tâm giữ gìn danh dự về sự trong sạch của bản thân một chút nào.
Thành thật mà nói, nếu một người đàn ông như anh không có một hoặc hai tai tiếng, anh sẽ trở thành một dị loài khác biệt người trong xã hội.
Trước khi người khác coi anh và Tào Thập nhị là một đôi, lý do anh không dính dáng đến phụ nữ rất đơn giản, bởi vì ở bên cạnh anh không có người phụ nữ nào có thể khiến anh an tâm thả lỏng bản năng dục vọng của bản thân cả. Từ trước tới giờ, chỉ có Đường tiểu thư là lọt vào mắt anh.
Đường tiểu thư là một đối tượng khá phù hợp, nhưng vào tối nay, anh lại phát hiện cô ấy vẫn không thể nào khiến cho anh hoàn toàn thả lỏng để mặc cho bản năng chỉ dẫn. Mà hiện tại, vào một khắc này, đối mặt với đôi mắt sáng sạch sẽ nhìn mình, trong lòng Hạ Hán Chử không ngờ lại nảy sinh cảm giác xấu hổ chột dạ vì chuyện mình đã làm tối nay.
Cô chào anh xong, không biết là đang chờ anh đáp lại hay là vì điều gì khác, không nhìn anh nữa, ánh mắt như lướt qua anh nhìn bức tranh sơn dầu phương tây treo trên tường, chung quanh theo đó mà tĩnh lặng, hai người đều không nói lời nào, bầu không khí cũng trở nên gượng gạo.
Một sự ngượng ngập khó tả.
– Tôi/Cháu…
Giây tiếp theo, hai người bỗng nhiên đồng thời mở miệng, đụng vào nhau, cả hai đều dừng lại đột ngột.
Bốn mắt nhìn nhau ngắn ngủi, cô lại lần nữa mỉm cười, gật đầu với anh.
– Ngài nói trước đi.
Hạ Hán Chử đứng yên, ánh mắt dừng trên đóa hoa cẩm chướng đỏ tươi trên ngực trái cô,
- …Hoa đẹp lắm….Rất xứng với cậu…
Anh cũng không biết mình sẽ có ngày ăn nói vụng về đến thế, không thể hiểu được lại nói ra một câu ngớ ngẩn như vậy.
Cô dường như ngây người, theo ánh mắt anh thì cúi xuống nhìn bông hoa trước ngực, ngẩng lên, cười:
– Cảm ơn lời khen của ngài.
Anh cũng cười theo, làm như không việc gì.
– Nghe nói cậu tìm tôi à? – Giọng anh rất nhẹ nhàng, – Em gái tôi nói…
Tô Tuyết Chí vâng một tiếng, giọng cũng rất nhẹ.
– Là có tìm, nhưng mà thực ra cũng không có gì quan trọng đâu ạ. Chỉ là nghĩ đến sự kiện lần trước, nếu không nhờ ngài thì chỉ sợ sẽ không thành công, càng không có kết quả khó tưởng tượng như hôm nay. Cho nên cháu mới tính tìm ngài để cảm ơn, bày tỏ sự cảm kích và kính trọng của cháu với ngài.
– Cảm ơn ngài, Hạ tiên sinh!
Tô Tuyết Chí trịnh trọng cảm ơn anh.
– Cháu không còn việc gì nữa, xin lỗi vì đã quấy rầy ngài. Ngài đang bận, cháu xin phép ạ.
Cô cười nhẹ chào anh, đi qua người anh, đi đến cửa ra vào tiệc rượu ngay bên cạnh nhưng không đi vào mà gặp một quản gia nhà họ Phó báo một tiếng là mình đi trước, phiền người ta chuyển lời cảm ơn Phó Minh Thành đã trợ giúp cho phòng thí nghiệm, cô xin phép về trước. Sau đó cô đi ra cổng lớn khách sạn.
Nhân viên giữ cửa mở cửa cho cô. Cô mỉm cười gật đầu cảm ơn.
Hạ Hán Chử đứng yên tại chỗ nhìn cô đi ra khỏi khách sạn, chỉ cảm thấy yết hầu càng tắc nghẽn, như có gì đó sắp trào ra trong cổ họng, thật sự không kiềm chế được nữa, đuổi theo.
Anh đuổi theo ra cổng lớn, thấy cô đã sắp chạy tới đường cái, ngăn xe kéo đi qua.
– Chờ chút!
Anh hô to một tiếng, bước nhanh xuống bậc thang.
Cô nghe được tiếng của anh, dừng lại, quay lại nhìn anh đi về phía mình.
– Muộn rồi, để tôi đưa cậu về…
Vừa thốt ra, Hạ Hán Chử mới kinh ngạc phát hiện, giọng nói của mình mang theo ý cầu xin.
Chắc cô cũng nhận ra điều đó, dường như cũng ngỡ ngàng, lại khó hiểu, đề pòng nhìn anh đăm đăm, sau đó mỉm cười:
– Cảm ơn ngài, nhưng thật sự không cần, tự cháu sẽ về, cũng rất tiện…
Đúng lúc một chiếc xe kéo tới, bị cô gọi lại, người kéo xe dừng xe, rút khăn quấn cổ xuống, cúi người phủi ghế cho cô. Cô đi lên, người kéo xe chuẩn bị kéo ra đi…
– Chờ đã…
Hạ Hán Chử lại đuổi theo.
Cô bảo người kéo xe dừng lại, quay lại, nhìn anh.
– Ngài còn có việc gì ạ?
Hạ Hán Chử chợt nhận ra, vì sao anh lại có cảm giác được sự xa cách đến từ cô rồi.
Từ lúc đi xuống gặp cô, từ câu đầu tiên cô nói với anh vẫn luôn dùng xưng hô là “ngài”.
Anh nhìn đôi mắt sáng và trong trước mặt, phát hiện ra, anh vừa mới bỏ lại em gái còn đang khóc, thậm chí còn không đợi nghe em gái nói hết thì đã vội vã chạy xuống tìm cô, nhưng mà…
Lúc đối mặt với nhau, điều anh thật sự muốn nói cho cô biết vào lúc này lại không thể thốt nổi ra lời.
– …Chuyện liên quan đến các con số, cậu không muốn biết, không muốn hỏi, cũng không quan tâm tôi xử lý thế nào à?
Cuối cùng anh mở miệng, hỏi.
Tô Tuyết Chí nói:
– Những thứ đó vượt qua phạm trù hiểu biết của cháu. Chuyện mà lúc trước đã đồng ý ngài đã làm rồi, cháu rất cảm kích. Những cái khác bất kể ngài quyết định như nào, cháu nghĩ ngài đều có lý do của ngài. Cháu có thể hiểu.
Anh yên lặng. Cô cũng không nói gì nữa.
Hai người, một người ngồi trong xe, một người đứng ngoài xe.
Một cơn gió lạnh thổi qua, cuốn đống lá khô ở góc đường nào đó xoắn tới, kêu xào xạc.
Mấy người đi đường lạnh rụt cổ lại, cúi đầu, vội vàng đi qua.
– Tuyết rơi! Tuyết lại rơi rồi…
Người kéo xe ngẩng lên nhìn bầu trời đêm u ám, vừa dậm chân lạnh đến tê dại, vừa làu bàu, lại dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hai người đàn ông có vẻ kỳ lạ này.
– Tiên sinh, còn đi nữa hay không?
Người kéo xe cẩn thận hỏi.
Tô Tuyết Chí giật mình sực tỉnh.
Cô quay mặt lại, ra hiệu cho người kéo xe bắt đầu đi. Đi được một đoạn, khi đến chỗ rẽ, cô cúi xuống nhìn bông hoa cẩm chướng bên ngực trái, nén cảm giác khó chịu đang trào lên trong lòng xuống, rút ra ném xuống ven đường.
Tuyết rơi từ trên đỉnh đầu xuống, lúc đầu là từng bông nhỏ, rơi thưa thớt, dần dần ba mảnh rồi bốn mảnh, càng ngày càng dày đặc, chẳng mấy chốc dày như muối như bông, rơi xuống đầu và vai của Hạ Hán Chử.
Hạ Lan Tuyết bị anh trai thình lình bỏ rơi, một mình chạy xuống dưới, đi tìm khắp nơi, được nhân viên phục vụ chỉ cho cuối cùng mới thấy anh đứng bên đường trước cổng lớn khách sạn, bóng dáng bất động và cô độc, liền gọi lên.
Hạ Hán Chử nén nỗi phiền muộn trong lòng, quay mặt lại, trên mặt đã mang theo nụ cười dịu dàng, đi tới chỗ em gái.
– Tuyết lại rơi rồi, sao anh lại đứng một mình bên đường vậy ạ? Tô thiếu gia đâu anh? Anh có gặp không? Vừa rồi em tìm một vòng nhưng cũng không thấy anh ấy.
Hạ Hán Chử nói:
– Cậu ta vừa mới đi rồi. Chúng ta cũng đi về đi
Hạ Lan Tuyết đưa mắt nhìn nơi cuối phố một lúc mới thu ánh mắt lại, vâng một tiếng.
Hạ Hán Chử choàng áo khoác lên vai em gái. Tài xế đánh xe tới, anh ra hiệu cho tài xế không cần xuống xe, tự anh mở cửa cho em gái.
Hạ Lan Tuyết lên xe rồi, anh ngửa đầu, nhìn tuyết rơi lặng lẽ từ bầu trời đêm, hơi cúi người, cũng lên xe.
Trong xe, Hạ Lan Tuyết không ngừng nói chuyện về cô con gái nhà họ Tô, nói ngày kia rất có thể sẽ đi chung chuyến xe lửa lên phía bắc. Cũng hy vọng như thế.
– Anh ơi, nếu cùng chuyến xe lửa, nếu anh ấy không có vế ghế lô, chúng ta có thể mời anh ấy tới ghế lô mình. Buổi tối anh ấy nghỉ ngơi tốt thì hôm sau mới có tinh thần làm việc. Anh thấy được không?
– Nếu Tô thiếu gia ngại em thì em có thể ra ngoài, nhường ghế lô cho anh và Tô thiếu gia nghỉ ngơi.
Em gái rất hào phóng mà nhường ghế lô.
Hạ Hán Chử nhìn qua cửa xe, nhìn cảnh đường phố đầy tuyết rơi bên ngoài, ánh mắt dần dần ngưng tụ lại.
Dù là cùng lên phía bắc, dù là mở miệng mời cô, chưa chắc cô đã nhận ý tốt này.
Trong lòng có một thanh âm nói cho anh như vậy.
Nếu như nói, trước đây, họ còn có thể cùng nhau cưỡi ngựa, cùng nhau đánh quyền Tây dương, anh cũng dần quen, thậm chí còn âm thầm hưởng thụ cảm giác sung sướng kỳ diệu khó tả mà cô mang đến cho anh bởi vì sự chống đối và phản đối của cô với anh, vậy thì qua đêm nay, ở nơi cô, anh lại biến thành ngài, một ngài hoàn toàn khách sáo và xa cách.
Có lẽ cô coi thường loại đàn ông như anh, đã có đối tượng sắp cưới hỏi rồi mà còn dây dưa với người phụ nữ khác.
Không còn sau này nữa.
Ngay như trước đó, khi anh đuổi theo ra, lúc gọi cô lại, khi ấy cô quay đầu lại, anh rõ ràng nhìn thấy một tia khó chịu trong đôi mắt kia.
Dù là bóng đêm dày đặc như vậy cũng không thể nào che lấp được.
Như vậy càng tốt, Hạ Hán Chử nghĩ trong lòng như vậy.
Tối nay sở dĩ anh đi vào phòng của Đường tiểu thư, cuối cùng từ trong buồng tắm đi ra, mục đích, còn không phải là để chèn ép những suy nghĩ không nên tồn tại cũng không biết bắt đầu nảy sinh từ lúc nào trong đầu anh đó sao.
Lúc trước nói đạo lý với Vương Đình Chi thế nào, giờ thì đến lượt anh nên làm gì đó để cắt đứt con đường nguy hiểm chỉ cần đi sai một bước là lạc lối này.
Tuy rằng quá trình xảy ra là ngoài mong muốn, nhưng mà cuối cùng vẫn chỉ có cùng một mục đích, chính là đạt được điều anh cần phải làm, anh cần gì phải đi làm điều thừa là nỗ lực giải thích, cần gì phải buồn bã thất vọng như bây giờ.
Vốn không phải thứ mình nên có, cũng chưa bao giờ có được, vì sao lại nói là mất?
Lúc còn thiếu niên vừa đến nước Đức, để thông thạo ngôn ngữ, anh cũng từng đọc một cuốn tiểu thuyết mang tên “Nỗi đau của chàng Werther” do một bậc thầy văn học vĩ đại viết. Nhân vật chính trong tiểu thuyết sau khi tìm mọi cách để tự tra tấn mình, cuối cùng đã tự sát vì tình.
Anh đã không còn là một thiếu niên nữa, đương nhiên càng không thể giống nhân vật chính trong sách, sẽ vì thứ tình cảm khó nắm bắt nhất thời nhiễu loạn lòng người này mà từ bỏ bản thân.
Trước kia đã không, hiện tại và tương lai cũng càng không.
Vậy đó, anh không có thời gian cũng không có kiên nhẫn sẽ tự gây trở ngại cho mình.
Hãy để cho một đêm mất kiểm soát và không vui này cứ thế qua đi.
– Chờ đến lúc đó hẵng hay…
Hạ Hán Chử quay mặt lại, mỉm cười, đáp qua loa.
Buối sáng hôm sau, Tô Tuyết Chí đang bận rộn trong phòng thí nghiệm của trường thì nhận được điện thoại Phó Minh Thành gọi tới, nói anh tạm thời có việc gấp, cần phải đi ngay, cho nên không thể tiễn cô được. Anh hỏi cô vé xe lửa ngày mai đi kinh thành đã mua chưa, nếu còn chưa mua thì anh sẽ đặt giúp cô. Sắp tới cuối năm, vé xe lửa rất khó mua, cần phải tranh thủ sớm.
Tô Tuyết Chí nói mấy ngày trước cô đã nhờ anh họ tiện qua nhà ga mua vé cho rồi, bảo anh không cần phải lo cho cô. Hai người trò chuyện đôi câu trong điện thoại, Tô Tuyết Chí chúc anh đi công tác thuận lợi, cúp điện thoại xong thì lại tiếp tục công việc, tận sẩm tối mới kết thúc. Cô khóa cửa, trở lại phòng thu dọn đồ đạc, mang trở lại nhà thuê ở trong thành, sắp xếp đâu vào đấy.
Anh họ Diệp Hiền Tề tối qua trực bên đồn cảnh sát, ngủ ở bên đó không về. Ngày hôm sau, Tô Tuyết Chí chuẩn bị ra ngoài, mua chút hoa quả đi thăm tiến sĩ Dư, khi quay về thì sẽ tiện đường đến đồn cảnh sát lấy vé tàu luôn. Vừa ra ngoài thì nhìn thấy Diệp Hiền Tề đạp xe trở về, vừa nhìn thấy cô thì gọi to, phóng vút đến trước mặt cô, lấy trong túi ra một tấm vé tàu, đưa cho cô như hiến vật quý.
– Này, vé tàu mà em nhờ anh mua này, tối nay 9 giờ xuất phát. Em ngủ một giấc, sáng mai là đến nơi.
Tô Tuyết Chí nhận lấy thì ngớ người, không ngờ là vé ghế lô hạng nhất liền.
Xe lửa toa hạng sang nhất trang thiết bị rất sang trọng, dịch vụ chu đáo, có thể so sánh với một căn phòng năm sao có thể di chuyển được. Đương nhiên, giá của nó cũng rất đắt, không phải người bình thường nào cũng có thể mua được, vì tài nguyên khan hiếm, người giàu và nhân vật quyền lực khi đi xa đều lựa chọn chuyến tàu tương đối nhanh nhất. Vì vậy, người có tiền bình thường khó đặt mua được loại vé có ghế lô hạng cao cấp này. Chưa kể đến chuyến tàu này lên phía bắc điểm đến là kinh thành, còn là thời điểm cuối năm giao thông nhộn nhịp nhất nữa.
Tô Tuyết Chí thấy xót vì khoản tiền đại dương đã bỏ ra, tuy trong nhà không phải là không mua nổi loại vé này, nhưng chỉ một tối mà thôi, không cần thiết phải tốn một khoản tiền lớn như thế. Hơn nữa…
– Sao anh lại mua được vé này thế?
Diệp Hiền Tề nói:
– Thì em nhờ anh mua từ sớm mà, với lại ga tàu thuộc khu quản lý của đồn cảnh sát bọn anh, trưởng ga là anh em tốt của anh, nhờ một câu là được. Em mà ngồi cả tối trên tàu, không ngủ ngon, nghỉ ngơi không tốt thì sao em có tinh thần làm việc được?
Tô Tuyết Chí nghĩ thấy cũng đúng. Ngồi xe lửa cả một đêm, nói không mệt thì giả rồi. Còn nữa, vé đã mua rồi, lẽ nào cũng cầm đi trả lại.
– Anh họ, anh tốn bao nhiêu tiền để em trả anh.
Tô Tuyết Chí biết vị anh họ này của mình chuyên tiêu tiền phung phí, mua loại vé này ngoài tiền vé ra chắc chắn còn tốn thêm một khoản tiền nữa.
– Không cần không cần, anh là anh của em, một tấm vé tàu thôi mà anh còn lấy tiền của em thì anh còn là anh nữa không…Thế nhé, anh về để đưa vé tàu cho em thôi, giờ anh vẫn còn việc anh đi đây, tối nếu rảnh anh sẽ về để đưa em đi nhà ga.
Diệp Hiền Tề từ chối tức khắc, sau đó nhảy lên xe đạp phóng đi.
Tô Tuyết Chí nhìn theo anh họ đi rồi, cúi xuống nhìn tấm vé tàu mà anh họ tốn công tốn sức mua được, cất đi.
Hết chương 88
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT