Đối với cái chết đáng tiếc của con trai nhà họ Lục, hệ thống chịu trách nhiệm về an ninh trật tự của thành phố từ Bộ tư lệnh cảnh vệ đến Cục cảnh sát, tất cả đều phải chịu trách nhiệm về việc không làm tròn chức trách nhiệm vụ.
Không chỉ có thể, Vương Hiếu Khôn nhân vật chính trong đêm xảy ra chuyện đó cũng cho rằng mình có trách nhiệm liên đới, khi Lục Hoành Đạt rời khỏi Thiên Thành đã tới tận nhà ga để tiễn, xin lỗi ông ta.
Vương Hiếu Khôn đầy đau đớn:
– Lỗi tại tôi cả, đã để người làm trong nhà lơ là nhiệm vụ. Khi ấy công tử say rượu ra ngoài, nếu người giữ cổng ngăn lại thì đã không xảy ra chuyện rồi. Tôi đã xử lý người làm nghiêm khắc rồi. Mong anh Lục nén bi thương.
Đôi mắt của Lục Hoành Đạt phủ kín một tầng sợi tơ máu, đỏ ngầu, nhìn một lượt những người có mặt ở nhà ga, ánh mắt dừng trên mặt Hạ Hán Chử.
Hạ Hán Chử nét mặt bình tĩnh.
Lục Hoành Đạt dời ánh mắt đi, không nói gì, bước lên xe lửa.
Trên đường trở về, Vương Hiếu Khôn gọi Hạ Hán Chử ngồi chung với mình, than thở hai câu:
– Yên Kiều à, cháu luôn là người có cái nhìn sâu sắc, vụ việc này cháu có ý kiến gì không?
Hạ Hán Chử lạnh nhạt nói:
– Bề ngoài là chuyện trăng hoa, nhưng trên thực tế lại liên lụy tới nhiều người, chẳng ai là yên lành cả. Chuyện không nên xảy ra đã xảy ra rồi, chỉ mong qua đi càng nhanh, với mọi người đều tốt.
Vương Hiếu Khôn ngẩn ra, sau đó kịp phản ứng, không còn vẻ khổ sở như trước nữa, chỉ vào anh cười khà khà:
– Rất đúng rất đúng. Chuyện như này qua đi càng nhanh với mọi người càng tốt. Lục Hoành Đạt cũng như thế!
Ông ta quay về nhà, Đồng Quốc Phong theo ông ta vào nội thất, nói nhận được tin tức, tú bà của nhà thổ kia vì sợ Lục Hoành Đạt trả thù mà đã chuyển giao nhà thổ cho người khác, còn người tên Bạch Phượng Phượng kia tối hôm qua đã trốn ngay trong đêm, không biết đã đi đâu.
Vương Hiếu Khôn cho sợi thuốc vào trong tẩu thuốc, chậm rãi nói:
– Đó là lẽ bình thường mà thôi. Con trai chết thì thôi, lại còn hỏng cả thanh danh nữa. Không chạy, lẽ nào đợi khổ chủ tới cửa à? Có chống lại được không?
Đồng Quốc Phong bước lên châm thuốc cho ông ta, phụ họa theo, lại do dự một chút nói:
– Anh rể, anh nói xem có phải là do Yên Kiều bất mãn với sắp xếp của Tổng thống, ngoài mặt thì nghe theo, nhưng trong tối thì nhân cơ hội đại thọ của anh mà làm ra chuyện giết người kia không?
Vương Hiếu Khôn rít hơi thuốc:
– Nó làm như vậy thì được cái gì nào?
Đồng Quốc Phong đứng yên lắng nghe.
– Tổng thống tốn tâm tư như thế, còn phái người tới hòa giải, nó lại quay ngoắt 180 độ làm chuyện đó, trừ hả giận ra thì được cái lợi gì? Người có thể làm ra loại chuyện này, tổng thống sẽ nhìn trúng, sẽ gả cháu gái cho hay sao? Có lẽ Lục Hoành Đạt cũng nghĩ như vậy đấy.
– Lui một vạn bước nói, dù là nó muốn làm, thì với sự hiểu biết của anh với Yên Kiều, nó cũng sẽ không chọn ngày mừng thọ của anh để làm đâu. Nó không phải loại người như vậy.
Đồng Quốc Phong đập vào trán mình.
– Anh rể nói đúng. Là em ánh mắt thiển cận, em phục anh quá. Vậy thì xem ra chuyện này là thật rồi. Đáng đời cho Lục Hoành Đạt xui xẻo, dạy con chẳng ra gì. Em nghe nói cậu con này là ngôi sao may mắn của họ đấy. Nói vậy…
Ông ta dừng lại một chút,
– Thảo nào Lục Hoành Đạt lại không thể chấp nhận được như thế, đổi là ai cũng sẽ vậy.
Vương Hiếu Khôn thong thả nói:
– Dẫu sao thì, có lẽ không phải Yên Kiều làm…Nhưng mà sao trùng hợp quá…
Ông trầm ngâm một lát, hỏi:
– Tối hôm đó khi Lục công tử rời khỏi bữa tiệc, là đi vệ sinh trước, sau đó mới ra ngoài à?
Đồng Quốc Phong gật đầu:
– Phải. Em điều tra rồi, trong nhà có người làm vừa lúc ấy đi qua gần đó, có thấy cậu ta loạng choạng đi về hướng hậu viên đó.
– Sao không điều tra kỹ thêm, khi ấy còn có ai có đến đó không?
– Có lẽ là cậu học viên họ Tô. Một gã người làm phục vụ khách đằng trước có nói, lúc ấy cậu ta có hỏi về khu vệ sinh khác, gã đã chỉ hậu viên cho cậu ta. Em tính thời gian, khi đó trùng với thời điểm Lục công tử cũng đi.
Vương Hiếu Khôn ngẩn ra:
– Là cậu học sinh đã cứu Đình Chi đi theo Tông Phụng Tiển tới đó à?
– Đúng vậy.
– Sau đó thì đi đâu?
– Ở cùng Hạ tiểu thư. Em cũng đã hỏi rồi, quan hệ giữa Tô Tuyết Chí và Hạ tiểu thư cũng thân thiết lắm, trước đó Hạ tiểu thư thường đến trường y tìm cậu ta.
Vương Hiếu Khôn trầm ngâm một lát.
– Ngoài cậu ta, trong khoảng thời gian đó còn có người nào đi qua gần đó không?
– Không ạ.
Đồng Quốc Phong khẳng định.
Vương Hiếu Khôn nhìn em rể một lát, ừ một tiếng,
– Không có là tốt nhất.
Ông dừng một chút,
– Học sinh kia là người của Yên Kiều, chuyện này chú phải giấu kỹ cho anh, không được cho ai biết, tránh để vô duyên vô cớ gây thêm rắc rối.
– Em hiểu.
– À, Đình Chi chưa về kinh thành, trong khoảng thời gian này nó thường làm gì?
– Cậu ấy từng bị một bài học, rạp hát cũng không đi. Bình thường thì đi theo Tứ gia. Em thấy nó hiểu chuyện hơn trước nhiều rồi.
Vương Hiếu Khôn gật gật đầu:
– Thế thì tốt. Chú chỉ có đứa cháu đó thôi, nhớ quan tâm đến nó đấy. Nhà chúng ta, cái khác không sợ, chỉ sợ con cháu ăn chơi trác táng. Họ Lục kia là một ví dụ điển hình đấy.
– Em biết rồi. Anh rể yên tâm, em sẽ chú ý tới cháu nó hơn.
Đồng Quốc Phong rời khỏi phòng của Vương Hiếu Khôn thì lại bị Vương phu nhân gọi qua.
Vương phu nhân cho người làm lui hết, hỏi có phải Lục Hoành Đạt đi rồi không, khi biết là đi rồi thì nhíu mày nói:
– Họ Lục là một con chó điên. Em nói đi, lão ta có nghĩ là nhà chúng ta hại con lão mà sẽ trả thù anh rể em không?
Đồng Quốc Phong an ủi bà:
– Chị yên tâm. Tổng thống ra mặt rồi, ý là việc này chấm dứt tại đây. Đã đủ khó coi rồi, mọi người đều là người cần thể diện. Mà về việc tư, dù sao từ trước kia anh rể luôn có đề phòng với lão rồi.
Bà Vương bấy giờ mới yên tâm, bắt đầu mắng nhà họ Lục:
– Lục Hoành Đạt cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì, vợ con trong nhà cùng một giuộc. Hai ngày trước chị có ý tốt gọi điện chia buồn, em nghĩ mà xem, con trai nhà mình tự chạy ra ngoài làm chuyện bẩn thỉu tự chết, thế mà làm như chúng ta hại nó không bằng. Chị còn không trách nó làm hỏng chuyện vui nhà chúng ta đó. Tối đó đông người như thế, ai mà biết người khác không sao chỉ có mỗi nó là có chuyện. Chết ở bên ngoài thế mà còn liên lụy đến chúng ta nữa. Thằng con nhà họ Lục trời đánh thánh vật, dựa vào Lục Hoành Đạt mà làm ra bao nhiêu chuyện thiếu đạo đức. Chị thấy, nó chết là đáng đời. Lúc sống làm đủ chuyện xấu, chết hóa ra lại tốt, trừ được một cái hại.
Bà Vương mắng xong, lại vội chắp tay trước ngực vái lia lịa, miệng lẩm bẩm mô Phật để gột rửa mấy câu ác miệng không nhịn được vừa rồi của mình. Niệm Phật xong, từ con trai nhà họ Lục lại nghĩ đến con trai của mình, trong lòng lại sầu lo.
Bà hết lòng tin tưởng em trai, liền kể lại chuyện ngày đó con trai thừa nhận thích đàn ông cho em trai nghe, mặt mày ủ dột:
– Em nói đi, chị phải làm gì đây. Chị thấy dạo này nó cứ sao ấy, bình thường động tí là ra ngoài, giờ thì ở rịt trong nhà, như là có tâm sự, hỏi thì nó chẳng nói. Chuyện như này chị làm sao nói với anh rể em được đây. Cứ nghĩ tới là chị thấy phiền lòng. Rốt cuộc là ai mà khiến con trai chị như thế, nếu chị biết được chị xé xác nó ra.
Đồng Quốc Phong kinh hoàng.
Vừa nãy ông ta đã giấu một chuyện với Vương Hiếu Khôn.
Người làm trong nhà sau khi thấy con trai nhà họ Lục thì sau đó cũng thấy Vương Đình Chi.
Vương Đình Chi gần như là đi theo sau con trai nhà họ Lục.
Nói cách khác, trước khi gã con trai nhà họ Lục đi ra ngoài, người mà gã có khả năng gặp nhất, theo lý giải của ông ta thì có thể là cậu học sinh họ Tô và cháu ngoại mình. Ba người rất có khả năng đều đến hậu viên, và đụng độ với nhau.
Đồng Quốc Phong khi đó cũng đi gặp cháu mình, muốn hỏi rõ sự việc, nhưng Vương Đình Chi lại phủ nhận, nói mình chỉ đi ngang qua, không hề nhìn thấy con trai nhà họ Lục, càng không hề gặp cậu học sinh họ Tô kia.
Truyện FullĐồng Quốc Phong lúc ấy đã nhận thấy cháu mình có vẻ khác lạ rồi, nhưng cũng không lưu ý mấy. Ông ta vừa nãy không nói cho Vương Hiếu Khôn biết chủ yếu là muốn che giấu chuyện của cháu trai trước mặt Vương Hiếu Khôn thôi. Dẫu sao thì xảy ra chuyện không ai mong muốn như kia, con trai nhà họ Lục chính là một quả bom, buổi tối hôm đó gã rời khỏi bàn ăn, ai từng đi qua nơi gã từng đi đều gặp xui xẻo cả. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Ông ta không ngờ từ chị gái lại nghe được chuyện như thế.
Liên tưởng đến vẻ khác lạ của cháu trai lúc đó, trực giác đầu tiên của ông ta là cháu ngoại trai nói dối.
Ông ta hiểu quá rõ cháu mình, nếu đơn giản chỉ gặp gã con trai nhà họ Lục hoặc là học sinh kia ở đó, nó không cần phải phủ nhận với mình.
Vì sao lại nói dối?
Lẽ nào cháu mình với cậu con trai nhà họ Lục có quan hệ gì đó?
Khả năng này không lớn.
Nếu không phải thế, lẽ nào giống như nghi ngờ của chị gái, nó có điều riêng tư khó nói? Bảo cháu của mình thích cậu con trai nhà họ Lục mới chạy tới đó, đánh chết ông ta cũng không tin. Tuy gã con trai nhà họ Lục cũng có kiểu ham mê này, nhưng từ trước tới nay, lúc hai đứa ở kinh thành kết oán kết thù rất nhiều, chỉ kém động tay động chân thôi.
Chẳng lẽ người mà cháu ngoại mình thích lại chính là cậu học sinh họ Tô kia?
Đồng Quốc Phong tức thì cảm thấy sự việc phiền lớn, quan hệ trọng đại. Ông ta dĩ nhiên không cần phải che giấu làm gì, liền nói hết những nghi ngờ của mình cho bà Vương nghe.
Bà Vương mặt tái mét, hai mắt đờ đẫn ngây ra nhìn đằng trước, đột nhiên bừng tỉnh, túm lấy tay em trai.
– May mà em đã nhắc chị. Chị càng nghĩ càng thấy giống. Cậu họ Tô kia đã cứu Đình Chi đúng không? Hình thức lại tuấn tú thế kia, là nó dụ dỗ Đình Chi, làm hư con trai của chị rồi.
Bà ta sốt ruột lo âu, đi đi lại lại trong phòng.
– Không được, chị mặc kệ nó là ai, hủy hoại con trai chị, chị sẽ đối phó với nó.
Bà ta nghiến răng kèn kẹt nói.
Đồng Quốc Phong vội giữ bà ta lại:
– Chị ơi, chị đừng nóng vội, đừng tin chuyện này là thật trước. Đó mới chỉ là nghi ngờ của em thôi, mà dù là thật, với quan hệ của cậu học sinh kia với Tứ gia, chúng ta cũng không thể khiến cho sự việc quá khó coi được.
Bà Vương nén cơn tức xuống:
– Thế em nói đi giờ phải làm sao? Lẽ nào cứ trơ mắt nhìn con trai chị đi vào con đường sai trái ư? Chị chỉ có đứa con trai này thôi, nếu nó làm sao, chị sống còn ý nghĩa gì nữa.
Đồng Quốc Phong trầm ngâm nói:
– Hay là như này, chị đi thăm dò Đình Chi đi, nếu xác định là cậu học sinh họ Tô, chị đi tìm Tứ gia, nói cho Tứ gia biết. Tứ gia là người nhà chúng ta, hồi trước Đình Chi bị rơi xuống sông, Tứ gia liều cả mạng sống mà cứu Đình Chi, có thể thấy Tứ gia rất tốt với Đình Chi. Tứ gia biết rõ, Đình Chi có ý nghĩa thế nào với nhà chúng ta, ngài ấy sẽ không để mặc đứa cháu họ kia của mình làm ảnh hưởng đến Đình Chi đâu. Còn nếu Tứ gia mặc kệ, đến lúc đó, chúng ta sẽ nghĩ cách khác cũng không muộn.
Bà Vương gật đầu:
– Được, chị nghe theo em nói.