Trong phòng ký túc xá tập thể, Lý Hồng Hi sắc mặt lạnh lùng quát bảy người.
- …Cậu ta vô giáo dục vô kỷ luật, giờ còn chưa quay về trường, ghi tội vào sổ. Mỗi cậu cũng coi đây là sự cảnh cáo, đừng tưởng nội quy nhà trường lập ra chỉ để cho có thôi đâu. Hai lần ghi tội, lập tức đuổi học, không xin xỏ không tình cảm gì hết. Đừng có coi bản thân như là trò đùa, không chấp hành nội quy của trường, thành tích dù có tốt đến mấy thì cũng có vấn đề về nhân cách, tuyệt đối không thể dùng. Ai dám bao che cho bạn thì cũng bị phạt như bạn.
Ngoài phòng ngủ, một vài nam sinh bưng chậu rửa mặt đi qua đều ngó vào, xì xào bàn tán.
Bảy người trong phòng không dám lên tiếng, nghe đến đó, Lý Đồng Thắng thiếu gia tiền trang có vẻ như không phục, lẩm bẩm:
– Cậu ta chạy ra ngoài thì liên quan gì đến bọn em, việc gì phải mắng mỏ bọn em? Còn nữa, lúc cậu ta ra ngoài, có nhờ bọn em xin nghỉ rồi cơ mà?
– Đúng vậy ạ, em với Tưởng Trọng Hoài cùng đến xin hộ cậu ấy, khi đó thầy đi vắng, bọn em gặp thầy cán sự…- Du Tư Tiến cũng nói vào.
– Thế nào là bao che? Thầy bảo bao che là sao ạ? Bọn em có nói giúp câu nào đâu? – Tưởng Trọng Hoài buông một câu.
Lý Hồng Hi giận giữ, chỉ vào mặt mấy nam sinh:
– Thái độ gì thế hả? Cùng một giuộc câu kết với nhau, còn dám công khai chống đối à? Tôi thấy các em đều muốn ghi tội rồi.
Hàn Bị vẫn luôn ngồi trước bàn học cúi đầu đọc sách bỗng quay lại, chậm rì rì nói:
– Tình hình khi ấy, lúc các bạn xin nghỉ chắc là chưa nói rõ với thầy cán sự. Cậu ấy đang chạy phạt thì Vương công tử kia tới, kéo bằng được cậu ấy đi. Thầy nói xem, nếu xử phạt, Tô Tuyết Chí kêu oan ức, có phải cũng nên gọi Vương công tử kia đến để đối chứng không ạ?
Lý Hồng Hi vừa nghe ba chữ Vương công tử thì khí thế lập tức hạ xuống, bụng mắng vị cán sự vô dụng, chẳng chịu hỏi cho rõ ràng. Nhưng mình vừa rồi giọng quá lớn, không chỉ bảy sinh viên trong phòng mà còn có mấy sinh viên ở bên ngoài đang nhìn vào, nhất thời không biết làm sao, hắng giọng:
– Tóm lại, chuyện này nhà trường nhất định sẽ điều tra rõ ràng, sẽ không tha thứ cho sinh viên nào vi phạm kỷ luật. Đương nhiên, cũng sẽ suy xét tình huống thực tế…
Lý Hồng Hi bình thường quen thói nịnh bợ Cục trưởng, cáo mượn oai hùm, với cấp trên thì khom lưng uốn gối, với sinh viên thì động một chút là mắng chửi uy hiếp, thậm chí có sinh viên còn bị xử phạt về thể xác, mọi người đều rất bất mãn với anh ta, giờ thấy anh ta bị khó xử thì ai nấy đều vui trong bụng.
Lý Đồng Thắng và Tưởng Trọng Hoài đánh mắt cho nhau, sinh viên bên ngoài thì lén cười khúc khích.
Lý Hồng Hi thẹn quá hóa giận, sực nhớ tới một chuyện, chỉ vào Lý Đồng Thắng và Tưởng Trọng Hoài, nói:
– Hai cậu, đừng tưởng bản thân không sao. Tuần trước có người nửa đêm lẻn trốn ra ngoài, rạng sáng mới trở về, còn làm rơi vỡ vài viên gạch trên tường. Có người nhìn thấy chính là hai cậu. Tính chất sự việc nghiêm trọng, còn nghiêm trọng hơn cả chuyện nghỉ không lý do tối nay. Tôi đang muốn tìm các cậu đây, lập tức theo tôi đến văn phòng, tiếp nhận điều tra.
Lý Đồng Thắng và Tưởng Trọng Hoài nhìn nhau, lập tức kêu oan, thề thốt phủ nhận.
Lý Hồng Hi hừ mũi, nhìn mấy nam sinh trong phòng, cười nhạt:
– Còn các cậu nữa, ở cùng nhau không thể nào không biết được. Đều coi thường kỷ luật, biết mà không báo, chờ điều tra rõ rồi, tất cả đều phải chịu trách nhiệm.
Bầu không khí đang nghiêm trọng, bỗng lúc này bên ngoài có nam sinh hô to:
– Tô Tuyết Chí trở lại rồi.
Mọi người quay đầu lại, thấy Tô Tuyết Chí đi chen qua mấy nam sinh đứng chắn ở cửa, cả người ướt sũng như bị tưới nước ruộng, đến trước mặt Lý Hồng Hi, hơi cúi người với anh ta, nói:
– Thầy, tất cả là lỗi của em, không liên quan đến các bạn ấy. Lúc ra ngoài, bởi vì quá cần kíp, em không kịp gặp thầy xin nghỉ cho nên có nhờ các bạn ấy hộ mình. Lẽ ra em cũng muốn về sớm, nhưng có việc mà không thể về kịp. Về chuyện của em, nếu thầy cần điều tra, em sẽ toàn lực phối hợp, lần sau có xảy ra chuyện tương tự, em cũng sẽ chú ý hơn, không để tái phạm nữa. Thầy nói đúng, tất cả phải chấp hành nghiêm chỉnh nội quy quy định của trường.
Sắc mặt Lý Hồng Hi bấy giờ mới hòa hoãn một chút.
Anh ta từng nhận chút lợi ích của cha Lý Đồng Thắng, về chuyện lẻn ra ngoài kia, đáng lẽ không tính truy cứu gì cả, vừa rồi là không còn cách nào khác mới lấy ra để thể hiện uy nghiêm một chút, giờ Tô Tuyết Chí cho anh ta đủ mặt mũi, anh ta dĩ nhiên là cưỡi lừa xuống núi, lạnh lùng nhìn bảy nam sinh trong phòng, nói:
– Lần này cho các em một cơ hội, sẽ không có lần sau đâu. Muộn rồi, chuẩn bị đi nghỉ ngơi đi.
Nói xong quay người đi ra ngoài.
Mấy nam sinh ở cửa thấy không còn chuyện gì nữa thì cũng giải tán, chỉ còn lại bảy người nhìn Tô Tuyết Chí, thấy cô đứng ở cửa, từ đầu đến chân ướt như chuột lột, sắc mặt tái nhợt trắng bệch như ma, đáy mắt phủ một tầng sợi tơ máu, đỏ ngầu, cả đám nhìn lẫn nhau, cùng nhất trí mà nhìn về phía người phát ngôn.
Du Tư Tiến hỏi:
– Tô Tuyết Chí, cậu xảy ra chuyện gì thế?
Tô Tuyết Chí thì thào:
– Có thể giúp tôi một chuyện được không?
– Chuyện gì?
– Tối nay tôi gặp một chuyện, giờ trong lòng vô cùng hỗn loạn, các cậu có thể cho tôi được yên tĩnh một lát được không, chỉ một lát thôi.
Bảy người lại liếc nhìn nhau, do dự một giây, lại đồng loạt cùng nhìn người dẫn đầu.
– Đi nhé?
Lý Đồng Thắng hỏi Tưởng Trọng Hoài.
– Đi.
Tưởng Trọng Hoài đi ra ngooài đầu tiên. Hàn Bị tay kẹp quyển sách, Du Tư Tiến cũng cầm sách, bảy người lần lượt ra ngoài, còn tiện thể đóng cửa lại giúp cô.
Bảy nam sinh ngồi thành một hàng trên hành lang bên ngoài. Hàn Bị cùng với Du Tư Tiến mượn ánh sáng yếu ớt để đọc sách, những người còn lại thì trò chuyện phiếm với nhau.
– Này, các cậu nói xem, Cửu tiên nữ xảy ra chuyện gì thế nhỉ? – Tưởng Trọng Hoài hỏi người bên cạnh.
– Ai biết? Buổi chiều Vương công tử đến, không phải cậu cùng với Du Tư Tiến dẫn đi à?
Trương Cảnh Dịch nói.
– Xa như thế, cậu cho rằng bọn tôi có thuận phong nhĩ à? Chỉ thấy Vương công tử hung dữ lắm, vừa túm vừa kéo.
– Có phải cậu ấy đắc tội với Vương công tử, cho nên mới bị người ta xử như thế kia không? – Lý Đồng Thắng chợt chen vào một câu, chỉ chỉ đỉnh đầu.
– Cho nên ….bịch một cái, rơi xuống dưới, hất ngã chổng vó!
– Rất có thể, vì đuổi theo vô ích, nên mới trở về nhếch nhác như này?
– Nghe nói Vương công tử kia chẳng phải dạng vừa….
Mọi người yên lặng.
Hàn Bị cúi đầu đọc sách lại chen vào tiếp:.
Truyện Mỹ Thực– Hai cậu chó chết, tối đó trốn đi chơi đâu vậy? Lần sau làm việc thì nhớ chùi mông sạch vào nhé, bản thân chết thì thôi, đừng có mà hại bọn tôi.
Lý Đồng Thắng và Tưởng Trọng Hoài vội xin lỗi:
– Biết rồi biết rồi. Bọn tôi chỉ đi ăn khuya thôi, cơm của trường chả khác gì cám heo, ăn xong rồi lại chẳng muốn về ngay, chỉ đi dạo chút thôi.
– Nhưng nói thật, không ngờ Cửu tiên nữ lại nghĩa khí phết. Vừa rồi nếu không phải cậu ấy giải vây cho chúng ta, chúng ta phiền lớn rồi. – Tưởng Trọng Hoài nói.
Mọi người lại yên lặng.
Một lát sau.
– Này, một mình cậu ta trong đó làm gì nhỉ, không phải đắc tội với Vương công tử, bị xui xẻo như thế nên nghĩ quẩn trong lòng đấy chứ? – Tưởng Trọng Hoài đột quay đầu lại, nhìn cửa sổ.
– Ấy, chết rồi, rèm cũng kéo kín rồi. Định làm gì thế nhỉ.
Mấy người lại nhớ đến dáng vẻ vừa rồi của Tô Tuyết Chí, càng nghĩ càng giống, liếc nhìn nhau.
– Không đâu, mợ nó đừng có dọa nhau chứ! Tôi thấy người chết rồi, nhưng không muốn thấy người chết bên cạnh tôi đâu…
Mấy người lập tức khẩn trương, lần lượt đứng lên đi qua đó, ra sức gõ cửa. Gõ vài cái, cửa mở ra, thấy Tô Tuyết Chí đã thay quần áo, lẳng lặng đứng sau cánh cửa.
Cả đám thở hắt ra nhẹ nhõm, sợ lại kích động đến người ta, không một ai nói gì đi vào.
Tô Tuyết Chí quay vào, nói:
– Hôm nay may nhờ có các cậu xin nghỉ giúp, còn suýt nữa thì liên lụy các cậu. Cám ơn nhiều.
Giọng cô trầm hẳn, hơi nghẹn ngào.
– Không sao không sao, chuyện nhỏ thôi…Cậu nghĩ thoáng đi, không vấn đề đâu…
Tưởng Trọng Hoài liếc nhìn chiếc giường sát giường mình, vội khuyên một câu.
Tô Tuyết Chí sửng sốt, giờ mới biết họ đang nghĩ cái gì, liền nói:
– Yên tâm đi, tôi nghĩ thông rồi. Cũng cảm ơn các cậu. Về sau các cậu có ý kiến gì với tôi thì cứ nói, chỉ cần làm được, tôi sẽ thay đổi.
– Không ý kiến, không ý kiến. Nghĩ thông là tốt rồi….
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng chuông báo giờ ngủ.
– Mau tắt đèn, ngủ đi…
Trong bóng tối, tiếng lật chăn đệm trong phòng dần dần biến mất, một đêm nữa lại ập đến.
Buổi sáng hôm sau, Tô Tuyết Chỉ tỉnh giấc trong tiếng ngáy của bạn cùng phòng, sờ soạng mặc quần áo, nhẹ nhàng đi ra ngoài, buộc hai bao cát nhỏ làm tạm thời hôm qua vào hai chân.
Trong bao toàn là đất, trọng lượng ba cân rất phù hợp với cô.
Đang cúi người buộc chặt, chợt nghe bên trong có tiếng chậu rửa mặt rơi xuống đất, rầm một tiếng, bởi vì chung quanh yên tĩnh, cho nên tiếng động này vô cùng rõ ràng.
– Trời ơi, mới sáng sớm mẹ nó ai vội về chịu tang đấy…- Tưởng Trọng Hoài buồn ngủ mắng lên.
– Ôi xin lỗi xin lỗi. Tôi không để ý, không cẩn thận đụng phải chậu rửa mặt. Cậu đừng chửi nữa, hôm nay tôi giặt tất cho cậu….- Du Tư Tiến có vẻ sợ anh ta, vội nói.
– Tôi thì sao? Tôi cũng bị cậu đánh thức đấy. – Lý Đồng Thắng cũng cất lời.
– Còn tôi nữa…- Hết giọng này đến giọng khác.
– Được được được, hôm nay tôi giặt tất cho các cậu hết. Các cậu ngủ tiếp đi, tôi ra ngoài…
Du Tư Tiến chạy vội ra ngoài, đuổi theo Tô Tuyết Chí, nói:
– Chờ chút, tôi cùng chạy với cậu.
Tô Tuyết Chí gật đầu:
– Đi thôi.
Du Tư Tiến chạy bộ với cô xong lại luyện xà đơn xà kép, chờ trời sáng, sân thể dục bắt đầu có người hoạt động, anh ta đi theo cô làm trọn bộ co duỗi, làm xong cảm thán:
– Thoải mái quá…
Tô Tuyết Chí cười cười.
Rất nhiều người rèn luyện xong không thích kéo duỗi, cảm thấy phiền phức. Cô thì rất hưởng thụ quá trình này khi luyện xong, tiêu trừ mệt nhọc, thả lỏng cơ bắp, rèn luyện mềm dẻo.
– Đi thôi, về đi.
Cô lau mồ hôi.
Hai người dạo bước trở về, Du Tư Tiến hỏi cô về tiến độ học cưỡi ngữa như nào rồi. Nói:
– Lúc trước ấy, tôi suýt nữa thì xảy ra chuyện, bị quăng ngã, đầu đập ngay bên cạnh móng ngựa. Còn may số vẫn đỏ, con ngựa kia khá hiền lành, không dẫm lên tôi. Chứ nếu một chân nó mà dẫm xuống, giờ tôi chẳng còn ở đây đâu…
Tô Tuyết Chí nghĩ đến con ngựa cao to kia, nói:
– Cũng bình thường, chỉ hơi chút khó khăn thôi, tôi sẽ thử tiếp.
Chiều hôm nay, lại là tiết cưỡi ngựa mỗi tuần một lần.
Không cần phải nói, để lại cho cô vẫn là con ngựa cao to kia.
Một tuần không gặp, tính cách của nó hình như càng nóng nảy hơn, Tô Tuyết Chí thấy bụng nó còn có vài vết thương do bị người ta dùng roi quất để lại.
Bởi vì tọa kỵ không phối hợp, lớp học sẽ không được suôn sẻ. Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, Tô Tuyết Chí cũng không muốn tiếp tục bị ăn roi nữa, muốn dắt con ngựa này cách xa vị huấn luyện viên nóng tính kia một chút, tránh để người ta lại chú ý đến cô. Nhìn con ngựa lắc đầu liên tục, có vẻ như lại nóng nảy bồn chồn, xuất phát từ người học y, Tô Tuyết Chí bỗng nảy sinh ý tưởng trong đầu.
Con ngựa cao to này vốn dĩ rất bình thường, không hề nóng nảy gì, con vật sẽ không biết nói chuyện, có phải nó bị bệnh gì không, hoặc chỗ nào đó bị thương?
Cô dừng lại, cẩn thận kiểm tra con ngựa. Toàn thân của nó, ngoài thêm mấy vết roi mới thì cơ bản không có vấn đề gì, nhưng có một chỗ khiến cho cô chú ý.
Cô phát hiện một bên khóe miệng của con ngựa có nổi bọt, chảy nước dãi, bởi ngấm vào da nên vừa trắng nhợt vừa sưng lên.
Cô lập tức vỗ về nó, sờ đầu nó, dịu dàng trò chuyện với nó, cuối cùng cô vặn miệng nó ra, lập tức phát hiện ra vấn đề.
Phân nướu thịt của ổ răng bên phải miệng con ngựa có một cái gai gỗ rộng chừng 3mm đâm sâu vào, xung quanh mô nướu đã bị viêm áp xe.
Chắc là nó bị đâm vào khi đang ăn rồi. Chẳng trách tính tình nó lại nóng nảy bồn chồn, không chịu nghe khống chế như thế.
Cô giúp nó rút gai gỗ ra, lại dắt nó đến chỗ thú y của trại ngựa, muốn xin một ít thảo dược giảm nhiêt, trộn với thức ăn, để nó nhấm nuốt.
Con ngựa to lớn này có lẽ vì vấn đề về nướu mà đã ăn không ngon miệng mấy ngày nay, giờ đột nhiên không còn bị đau nữa, cả người như một cơn gió, nhanh chóng ăn sạch mọi thứ, ăn xong đứng ngây ngô bất động.
Tiết học tiếp theo, Tô Tuyết Chí đã dẫn đầu và vượt qua chướng ngại vật một cách xuất sắc.
Vị huấn luyện viên kia cầm roi ngựa trong tay, đứng một bên quan sát chăm chú, miệng anh ta như có thể mắng chửi lên bất cứ lúc nào:
– Chết tiệt….Tạm được. Qua!
Anh ta quay sang, hướng về học viên phía sau đang run bần bật, quát to:
– Chuẩn bị, người tiếp theo!