Lúc Tô Tuyết Chí đóng cửa, loáng thoáng nghe được bên trong có vài tiếng ho khan trầm thấp.

Cô mang tâm sự nặng nề đi thẳng xuống tầng.

Hạ Lan Tuyết hẳn còn ở trong phòng. Toàn bộ Hạ Công quán chìm trong bóng đêm, trống trải và tĩnh lặng. Phòng khách dưới tầng một vẫn còn sáng đèn đến lóa mắt. Bên tai là tiếng tích tắc của kim giây đồng hồ.

Tô Tuyết Chí bước nhanh rời khỏi nơi này. Xe đỗ bên ngooài cổng lớn, tài xế đã chờ sẵn bên chiếc xe, thấy cô ra thì mở cửa cho cô.

Trên đường trở về, kể cả đêm này, bên tai cô vẫn vang lên câu nói cuối cùng đầy vô tâm của Hạ Hán Chử.

Càng nghĩ, càng thấy vô cùng thâm sâu, mang theo cả sự châm chọc và uy hiếp mạnh mẽ.

Cô vô cùng hối hận, bắt đầu từ ngày cô làm con gái của Diệp Vân Cẩm cho đến trước khoảnh khắc vừa rồi, mọi thứ đều hết sức thuận lợi.

Người mẹ Diệp Vân Cẩm tuy nghiêm khắc, làm việc khác người không nể tình thân, nhưng nhìn ra được bà rất yêu thương con gái.

Ông cậu và anh họ thì càng không cần phải nói, rất tốt đối với cô.

Còn với người ngoài, Phó Minh Thành là quen biết từ trước, người còn lại, Trang Điền Thân, Giám thị học viên, trưởng giáo vụ, bởi vì được người khác giới thiệu mà cũng thường rộng lượng với cô, đối xử cũng đặc biệt hơn.

Mà Vương Đình Chi người duy nhất chuyên châm chọc cô thì cũng chưa từng gây phiền phức gì cho cô cả.

Còn anh em nhà họ Hạ. Em gái thì không cần phải nói, còn Hạ Hán Chử, trước tối nay, đối xử với cô cũng khá xa cách, rất mang dáng vẻ của một trưởng bối thân thích.

Không hề có sự thù địch chung quanh cô cả.

Cho nên cô vẫn luôn lơ là, vẫn quen với lối suy nghĩ trước kia, nghĩ về những người, sự vật và các mối quan hệ chung quanh mình một cách vô cùng đơn giản.

Cô đã sai khi coi Hạ Hán Chử như là người thân và là bậc bề trên, mà quên mất những thuộc tính xã hội đầu tiên của anh, thả lỏng ở trước mặt anh.

Bây giờ thì, cô đã gặp phải rào cản đầu tiên sau khi trở thành “Tô Tuyết Chí” của thời đại này.

Nên đi đâu đây?

Cả một đêm không ngủ, mấy ngày tiếp theo, cô lúc nào cũng mang tâm sự nặng nề, không thể nào chuyên tâm được, lúc học cưỡi ngựa, sơ ý ngã từ trên lưng ngựa xuống, suýt nữa thì bị thương ở chân. Nhìn huấn luyện viên trợn mắt đến tròng mắt như sắp rớt ra, Tô Tuyết Chí ước gì thầy ấy cũng đối xử với cô như những học viên khác, quất mình vài cái, trong lòng cô ngược lại sẽ dễ chịu hơn.

Vừa hay lại tới kỳ kinh nguyệt, đau bụng, cô xin nghỉ ốm, cũng không lên lớp, chỉ ở rịt trong phòng. Cứ thế một tuần trôi qua, chạng vạng hôm nay, có người tới gõ cửa, cô nghe là giọng của Lục Định Quốc, mở cửa ngây người, bên cạnh anh ta còn có cả Hạ Lan Tuyết nữa.

Cô ấy cầm một chiếc túi, Lục Định Quốc giơ giỏ trái cây vừa rồi xách hộ lên trước mặt cô, cười to nói:

– Tiểu Tô, Hạ tiểu thư tới thăm em. Nãy nghe nói em bị ngã ngựa, còn xin nghỉ mấy ngày thì lo cho em lắm.

Nói xong đặt trái cây lên bàn, cười cười lui ra ngoài.

Tô Tuyết Chí đành phải mời Hạ Lan Tuyết vào trong, mời cô ấy ngồi, pha trà mời cô ấy.

Hạ Lan Tuyết nom có vẻ lo lắng thực sự, hỏi cô tình hình sức khỏe ra sao. Tô Tuyết Chí nói mình không việc gì cả, ngã ngựa cũng không bị thương, nghỉ ngơi là khỏe rồi. Hạ Lan Tuyết bấy giờ mời thở phào một hơi, chỉ vào túi xách mình mang tới, nhỏ nhẹ nói:

– Tô thiếu gia, áo em giặt rồi, cũng là xong rồi, mang đến cho anh. Hôm đó…

Cô ấy cắn cắn môi, gò mà hiện lên ráng đỏ.

– Cảm ơn anh.

Tô Tuyết Chí cả một tuần này sống trong bấn loạn, đã quên sạch chuyện chiếc áo khoác, ờ một tiếng, cũng không để ý tới biểu cảm của cô ấy, nhận lấy, nói một câu không có việc gì thì không cần phải tự đưa tới đây, sau đó thì yên lặng. Một lát sau, thấy Hạ Lan Tuyết vẫn còn ngồi, hai tay đặt lên váy, có vẻ gò bò, lại cảm thấy băn khoăn, lấy một quả táo mà cô ấy mang tới, gọt mời cô ấy ăn.

Hạ Lan Tuyết nhìn quả táo được gọt vừa nhanh vừa gọn gàng, vỏ lại giữ được rất dài thì ồ lên ngạc nhiên:

– Tô thiếu gia, anh gọt táo siêu quá.

Tô Tuyết Chí cười.

Nói đến dùng dao, cô đúng là có khả năng. Đưa quả táo gọt xong cho cô ấy. Hạ Lan Tuyết nhận lấy, đang định cắn xuống thì đưa lại:

– Anh ăn trước đi.

Tô Tuyết Chí lắc đầu:

– Em ăn đi.

Cô ấy vui vẻ ăn hết quả táo, nói:

– Anh em ngày nào cũng bận, em về nhà chỉ có mỗi Mai Hương, một mình ăn cơm thật là chán. Vừa rồi em nghe anh Lục Định Quốc kia nói, thức ăn trong trường giống cơm cho heo. Tô thiếu gia, anh có thể thường tới nhà em dùng cơm mà. Mai Hương tuy nấu không ngon bằng thím Ngô nhưng cũng rất được. Đợi thím Ngô quay lại thì càng tốt.

Tô Tuyết Chí đáp ậm ừ cho lấy lệ, sực nhớ tới một chuyện, hỏi:

– Hạ tiểu thư, em tới chỗ tôi, anh em có biết không?

Cô ấy gật đầu:

– Biết. Tối qua em nói với anh ấy rồi, hôm nay đến trả áo. Anh em quản em rất nghiêm, em đi đâu phải báo anh ấy biết.

Cô ấy chu môi, đầy vẻ giận dỗi.

– Cậu họ biết em tới đây, có nói gì không? – Tô Tuyết Chí thử hỏi.

– Không ạ, chỉ bảo tài xế đưa em đi, bảo em trả áo xong thì về sớm, không được làm phiền đến anh.

Tô Tuyết Chí yên lặng. Chờ cô ấy ăn táo xong, nói mình còn phải đi tra tài liệu để chuẩn bị lên lớp. Hạ Lan Tuyết vội luống cuống đứng lên xin phép ra về. Tô Tuyết Chí đưa cô ấy ra ngoài, cô ấy bảo cô không cần phải tiễn, Tô Tuyết Chí cũng dừng bước.

Hạ Lan Tuyết sắp đi rồi bỗng nhớ ra gì đó, nói:

– Tô thiếu gia, quá mấy ngày nữa là ngày sinh thần của bác Vương, không tổ chức ở kinh thành mà ở Thiên Thành. Em và anh em sẽ đi, anh cũng đi cùng nhé.

Bác Vương, có lẽ là cha của Vương Đình Chi rồi.

Tô Tuyết Chí nói:

– Tôi không biết họ, không tiện tới nhà đâu.

Hạ Lan Tuyết nói:

– Anh là họ hàng của chúng em mà, đến lúc đó vui lắm, nếu anh muốn đi, em đưa anh đi là được.

Tô Tuyết Chí nói việc học rất bận, thân phận cũng không tiện tham gia những trường hợp như vậy. Hạ Lan Tuyết có vẻ thất vọng, nói:

– Vậy được ạ, không sao. Em xin phép.

Tô Tuyết Chí nhìn theo cô ấy rời khỏi mới quay về phòng, còn chưa đi vào, Lục Định Quốc ở phòng bên đã bám theo, khen Hạ tiểu thư tốt bụng:

– Không ngờ Hạ tiểu thư lại khách sáo như thế, nói năng nhỏ nhẹ dễ gần. Anh còn tưởng Hạ tiểu thư ghê gớm lắm cơ.

Tô Tuyết Chí đáp bừa hai câu, ngồi trước bàn học, cắm cúi lật sách giáo khoa tiếng Đức. Lục Định Quốc vẫn chưa đi, dựa gần nói:

– Nãy anh nghe Hạ tiểu thư mời em đi mừng thọ Tổng trưởng Vương, cơ hội hiếm có, sao em lại không đi?

Cha của Vương Đình Chi Vương Hiếu Khôn là cấp trên của cấp trên anh ta, lãnh đạo cấp cao của Quân Bộ. Anh ta dĩ nhiên muốn đi, tiếc là chức vị quá thấp bé, căn bản không có cửa.

Tô Tuyết Chí nói:

– Em không giống người nhà họ Hạ, không quan hệ gì với nhà họ Vương, không tiện đi.

Lục Định Quốc gật đầu:

– Nói cũng phải. Quan hệ thân thiết như nhà họ Vương với nhà họ Hạ, vô cùng hiếm thấy đấy. Em có biết không, năm ngoái kẻ thù mà gây bất lợi cho công tử nhà họ Vương, cũng coi nhà là một nhân vật ghê gớm, đoán xem, chết như nào?

Tô Tuyết Chí thất thần, đôi mắt nhìn sách giáo khoa,

– Chết như nào?

– Chính là bị Hạ Hán Chử giết chết, kéo đi chôn sống, rồi gửi đồ người kia hay mặc về nhà họ, nói là dùng để làm tang.

Lục Định Quốc đè thấp giọng.

Tô Tuyết Chí giật mình, hơi ngước lên, nhìn Lục Định Quốc.

Lục Định Quốc nom cô bắt đầu có hứng thú thì càng hăng hái, lại kể một đoạn câu chuyện mà Tô Tuyết Chí không biết.

– Nhà họ Vương và nhà họ Hạ quan hệ mật thiết từ thời tiền Thanh rồi. Cha của Tổng trưởng Vương khi ấy là Phó thủ của lão thái gia nhà họ Hạ, trung thành và tận tâm. Sau khi nhà họ Hạ bị xét nhà, nhà họ Vương cũng bị dính líu đến, nhưng may không ai bị sao cả. Cho nên hiện tại, quan hệ của Hạ Hán Chử và nhà họ Vương tốt cũng là điều bình thường. Muốn trách, thì trách người kia số nhọ, đối phó với Tổng trưởng Vương thì thôi đi, ai kêu gã đi sai, động vào Vương công tử chứ? Rơi vào trong tay Hạ Hán Chử, đây chẳng phải là lão thọ tinh thắt cổ, ngại mệnh dài quá à?

Tô Tuyết Chí chia chút trái cây cho Lục Định Quốc, chờ anh ta về rồi, cả một đêm nay lại là một đêm mất ngủ.

Lúc chiều Hạ Lan Tuyết tới, cô còn cho là Hạ Hán Chử bảo em gái đến nhắc nhở mình gì đó.

Anh lại chẳng nói gì cả.

Không có chuyện anh đã quên chuyện này.

Anh bình thản như thế, ngược lại càng khiến cho Tô Tuyết Chí càng thêm lo lắng.

Đã mười ngày trôi qua kể từ bữa cơm ngày đó, không thể nào cứ tiếp tục kéo dài được nữa.

Sáng sớm hôm nay, mang theo hai mắt thâm quầng như gấu trúc, Tô Tuyết Chí cuối cùng đã đưa ra quyết định khó khăn nhất trong đời mình.

Tồn tại được là tốt nhất.

Cô quyết định quy phục.

Cũng không thể không quy phục được.

Với thời đại và xu thế hiện nay, nó đã tách khỏi vấn đề bản thân cô thật sự có hữu ích gì đối với anh hay không, mà là vấn đề tôn nghiêm của đối phương rồi.

Như anh đã từng nói, dù là cô ăn cơm không không làm việc, đó cũng là việc của anh.

Nhưng nếu cô không biểu lộ lòng trung thành, đó chính là chuyện của cô.

Không nói bản thân cô như thế nào, nếu thật sự làm anh tức điên lên, dựa theo sự tàn nhẫn độc ác của anh, không chừng sẽ ảnh hưởng đến cả hai nhà Tô Diệp ấy chứ.

Mà về sau, nhỡ đâu anh muốn cô làm những chuyện mà cô không làm được, vậy thì đành phải đợi đến lúc đó hẵng hay thôi, giờ thì không thể lo được sau này. Đương nhiên, chuyện mình là phụ nữ, tuyệt đối không thể nói cho anh biết được.

Về sau cô càng phải cẩn thận hơn, cùng lắm thì cả đời giả làm đàn ông, cũng chẳng sao cả.

Cô không cần tình yêu, không cần gia đình, ngày sau nếu như có cơ hội, nếu có thể trở về kế thừa gia nghiệp, hoặc là mở một phòng khám y tế tại địa phương, cả đời làm Tô thiếu gia, cuộc sống cũng không hối tiếc.

Cô gặp Lý Hồng Hi xin nghỉ, tiết học ban ngày vừa kết thúc, cô vào thành tìm đến Bộ tư lệnh thú vệ, nhờ vệ binh canh cổng thông báo cho mình. Đợi một lát, được dẫn vào phòng chờ dành cho khách, nói Tư lệnh Hạ hiện đang có khách, bảo cô chờ.

Tô Tuyết Chí đành phải chờ, chờ khá lâu, chừng nửa tiếng, cuối cùng cũng nghe động tĩnh ở văn phòng Tư lệnh ngay đối diện, cửa mở, cô thấy Hạ Hán Chử tiễn mấy người đi ra.

Mấy người kia mặc âu phục, tay cầm sổ, vác camerra, xem bề ngoài có vẻ là phóng viên.

– Cám ơn Tư lệnh dù bận trăm công ngàn việc cũng dành thời gian nhận phỏng vấn của chúng tôi. Dư luận rất khen ngợi Tư lệnh phủ vừa đến đã giải quyết được tranh đấu bang phái từng là ung hoạn lâu nay, tòa soạn chúng tôi thuận lòng dân cả gan đến xin được phỏng vấn. Không ngờ Tư lệnh lại hóm hỉnh, ôn hòa như vậy, cuộc phỏng vấn vô cùng thuận lợi. Tư lệnh không phải tiễn đâu.

Hạ Hán Chử dừng lại, mỉm cười gọi người tiễn phóng viên đi. Người đi rồi, nụ cười trên mặt anh tắt ngấm, hạ thấp giọng dặn dò thư ký Trần Thiên Hùng thẩm duyệt bài viết trước rồi hẵng đồng ý cho đăng báo. Trần Thiên Hùng gật đầu lui ra ngoài, bóng dáng của anh cũng biến mất sau cánh cửa.

Hết chương 28

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play