Hạ Hán Chử cùng Tô Tuyết Chí ngày đó đến Giang Khẩu.
Non nửa năm đã qua rồi.
Lúc cô đi qua đang là giữa hè, bây giờ trở về vạn vật tiêu điều. Nhưng bất kể mùa thay đổi như thế nào, dòng sông vẫn thế, sự lên xuống và dòng chảy của thủy triều vẫn là dáng vẻ ngàn năm chưa từng thay đổi của nó, trong thế gian, buồn cùng vui, chia ly và tụ hợp, sống và chết, như bùn cát chìm xuống nước, tất cả đều hóa thành sóng, dâng trào ngày đêm.
Ngày hôm đó đoàn người Tô Tuyết Chí đi theo Trần Anh tiếp tục lên phía bắc, Vương Nê Thu cùng người của Thủy hội ở lại tiếp tục tìm Long Vương. Mang theo ý niệm may mắn, họ dọc theo ven sông đi xuống hạ nguồn tiếp tục vừa đi vừa tìm kiếm. Mặc dù đã trôi qua lâu như vậy nhưng đến bây giờ họ vẫn chưa từng từ bỏ.
Thực ra trong lòng mỗi người đều tự biết, hy vọng Long Vương còn sống là điều quá mức mơ hồ. Theo từng ngày trôi qua, hy vọng này càng lúc càng mong manh và gần bị dập tắt hoàn toàn. Nhưng không một ai chịu thừa nhận điều này, giống như chỉ cần không ngừng cố gắng tìm kiếm, họ có thể luôn giữ được một phần hy vọng mong manh này.
Ngay tại mấy ngày trước, một ngư dân ở hạ du Giang Khẩu đánh được một chiếc giày cỏ vùi trong bùn. Đây là chiếc giày làm bằng cỏ sậy, phòng trượt và dễ làm khô, những người đi trên sông vào mùa hè nếu không đi chân trần thì sẽ thường đi loại giày này. Trịnh Long Vương cũng là như thế. Chiếc giày cỏ kia đương nhiên chưa hẳn là giày của Long Vương, dù sao thì ngoài bang chúng Thủy hội ra thì cũng có vô số ngư dân nhà đò cũng đều đi loại giày này. Nhưng từ mức độ hư hại của chiếc giày mà phán đoán, có lẽ là đã ngâm trong nước một thời gian dài, cỡ giày cũng tương đương, cho nên mấy ngày gần đây Thủy hội đã lựa chọn mấy trăm bang chúng có kỹ thuật bơi lội giỏi nhất từ sáng sớm đến tối mịt vẫn luôn thay phiên xuống sông để tìm kiếm, nhóm này hết thể lực thì đổi nhóm khác xuống, tìm kiếm liên tục ở khu vực sông đó.
– Bất kể thế nào sống phải thấy người…
Vương Nê Thu còn chưa nói hết câu, đột nhiên dừng lại.
Ông vừa từ dưới nước đi lên, quần áo dù đã thay đổi nhưng tóc vẫn ướt, mặt tái trắng.
Mặc dù cũng đã có chuẩn bị, nhưng giờ phút này nghe tin tức như vậy, Tô Tuyết Chí vẫn rất suy sụp. Những người chung quanh không ai lên tiếng, tất cả rơi vào yên lặng.
||||| Truyện đề cử:
Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh! |||||
Lại thêm mười mấy người đàn ông cao lớn cả người ướt sũng nước tạm choàng chăn bông đi đến, chợt thấy Tô Tuyết Chí cùng Hạ Hán Chử thì vội chào hỏi. Bọn họ cũng vừa đi lên, làn da tím tái lạnh cóng, răng va vào nhau lập cập.
Trong phòng đốt hỏa lò, Hạ Hán Chử bảo họ không cần câu nêh gì, mau chóng đi sưởi cho ấm. Lại có người mang canh gừng vừa nấu xong dến. Mọi người lần lượt uống mấy bát, bấy giờ mới thở ra một hơi dài dễ chịu.
Cũng giống như Vương Nê Thu và những người khác đã xuống nước trước đó, bọn họ cũng không có phát hiện gì mới.
– Mẹ của cháu đâu ạ?
Cuối cùng, Tô Tuyết Chí mở miệng phá vỡ yên tĩnh, hỏi.
Ngay sau khi biến cố xảy ra, Diệp Vân Cẩm đã buông bỏ mọi chuyện còn lại trong nhà và cửa hàng thuốc cùng tới nơi này, ngày hôm sau thì đổ bệnh đến tận bây giờ, đồng thời nhất quyết không chịu đi về. Vài ngày trước, biết được tin tức này, bà từ khu thị trấn nơi mình tạm trú chạy tới, sớm muộn ở đây, chưa từng rời đi nửa bước.
Vương Nê Thu đưa hai người đến bên bờ Giang Khẩu.
Hiện tại đã là lúc hoàng hôn, sắc trời tối tăm mờ mịt, bờ sông sương mù tràn ngập, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Tô Tuyết Chí từ xa đã nhìn thấy một bóng dáng cô độc lẻ loi đứng bên bãi đá, là Diệp Vân Cẩm. Phía sau lưng bà không xa là Hồng Liên những ngày qua vẫn luôn làm bạn với bà.
Hồng Liên vội vàng tới đón, sau một vài câu hỏi ngắn về sự an toàn trên đường đi, bắt gặp Tô Tuyết Chí nhìn vào bóng lưng đứng trước bờ sông thì lẩm bẩm:
– Các con trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi…Chị ấy mấy tháng nay…
Hốc mắt bà bỗng đỏ lên, quay đi, dùng khăn tay lau khóe mắt.
Tô Tuyết Chí đi về phía bóng lưng kia.
Diệp Vân Cẩm áo vải váy đen, gió sông làm lay động y phục của bà, cơ thể rất gầy gò, bà đứng thẳng tắp mặt hướng về mặt sông, Hồng Liên đi ra, Tô Tuyết Chí lại đi tới, bà cũng không hề nhận thấy, không hề nhúc nhích, giống như chỉ còn lại các xác, còn linh hồn đã rời khỏi từ lúc nào rồi.
Tô Tuyết Chí đứng sau lưng bà, lúc tâm tình càng thêm trĩu nặng, chợt nghe giọng nói khàn khàn của bà cất lên:
– Vẫn không phát hiện ra, là thật ư?
– Vâng. – Tô Tuyết Chí đáp khẽ, – Nhưng mà, mẹ đừng quá đau khổ…
Cô nhìn bóng lưng Diệp Vân Cẩm, cẩn thận giải thích thêm một câu:
– Sẽ không từ bỏ đâu ạ. Hôm nay trời cũng sắp tối rồi, tạm thời kết thúc. Tam đương gia bảo con đi nói với mẹ, ngày mai lại tiếp tục. Nơi này không thấy thì tìm ở nơi khác, sẽ vẫn luôn tìm, cho đến khi có kết quả thì thôi….
Diệp Vân Cẩm không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ nhìn phía trước, dường như lại thất thần. Tô Tuyết Chí nhìn theo ánh mắt của bà, đó là Giang Khẩu bên ngoài không xa, là nơi quân hạm ngày đó bị đánh chìm.
Đã vào xế chiều rồi nhưng mặt sông vào lúc này vẫn còn thuyền qua lại, trong gió, mơ hồ có tiếng kèn hiệu của người kéo thuyền hai bên bờ đi ngược dòng tiến lên.
Tô Tuyết Chí yên lặng đứng bên bà một lát, cảm giác gió sông rét buốt lạnh lẽo, sợ bà bị lạnh đến đông cứng, liền đi lên, đang muốn khuyên bà đi về, lại thấy bả vai bà khẽ cử động, bình thản nói:
– Tuyết Chí, con có biết không, chuyện của mấy chục năm trước, đến bây giờ mẹ vẫn còn nhớ như in cảnh tượng ngày đó mẹ và Long Vương gặp nhau.
– Người người đều gọi ông ấy là Long Vương, nhưng không một ai biết tên thật của ông ấy. Mẹ rất muốn biết. Về sau, vào một buổi tối của rất nhiều năm sau, mẹ đã hỏi tên ông ấy…
Bà như rơi vào hồi ức của câu chuyện cũ, lắc đầu.
Tô Tuyết Chí cũng dừng bước chân, nghe tiếng thở dài sâu thẳm của bà, như là tự giễu đau khổ, lại như là cười khẽ thỏa mãn.
Bà quay người lại.
Sắc mặt Diệp Vân Cẩm tái nhợt, gương mặt bởi đổ bệnh mà gầy gò, nhưng mặt mày và nụ cười bên môi của bà làm cho Tô Tuyết Chí không hề nhìn thấy sự đau khổ và u uất mà cô vốn đang lo lắng. Thậm chí, ánh mắt của bà còn kiên định hơn rất nhiều.
– Mẹ không sao. Con đi nói với Tam đương gia một tiếng, dừng lại đi. Thời tiết chuyển lạnh rồi, không thích hợp xuống nước nữa. Các anh em đều là người bình thường. Long Vương là người coi nghĩa khí hơn cả trời, sẽ không muốn nhìn thấy các anh em của mình vì mình mà rơi vào nguy hiểm vô vị này…
Bà dừng lại một chút.
- …Tấm lòng của mọi người, mẹ nghĩ, dù là ông ấy hiện đang ở nơi nào nhất định đều nhìn thấy được.
Cuối cùng, bà khẽ khàng nói như thế.
Tô Tuyết Chí vốn tới để khuyên nhủ mẹ mình, giờ khắc này, cô không khống chế nổi cảm xúc của mình nữa, mắt nóng bỏng, rưng rưng gọi tên Diệp Vân Cẩm, nhào vào lòng bà, ôm lấy bà.
Diệp Vân Cẩm ôm lấy con gái từ trước đến nay chưa từng biểu lộ ra ngoài tình cảm với mình như thế, nước mắt trào ra. Hồng Liên ở bên cạnh lau nước mắt liên tục. Một lát sau, Diệp Vân Cẩm ngước lên, thấy Hạ Hán Chử lặng lẽ nhìn qua bên này, khẽ vỗ vỗ lưng con gái, dịu dàng nói:
– Đừng để con rể lo lắng.
– Mẹ cũng quay về thôi…
Cuối cùng bà nói.
Vận mệnh giơ đao kiếm, chưa từng đối xử tử tế với bà, nhưng mà, lại chưa bao giờ đánh bại được bà.
Càng kính nể hơn là, nghĩ đến người canh gác duy nhất trong cả đời này mà bà bao đêm dài mỗi khi nghĩ tới là thấy ấm lòng cuối cùng cũng bị cướp đi mất, trong lòng Tô Tuyết Chí càng thêm đau khổ.
Nghe bà ngược lại còn khuyên nhủ mình trấn an mình, cô cố gắng kìm nén nước mắt.
Lúc này, mấy người Thủy hội chạy tới hướng bên này, Vương Nê Thu ra đón. Nói chuyện một lúc, trên mặt của ông lộ vẻ kích động, tức khắc báo cho Hạ Hán Chử.
Hạ Hán Chử giật mình, quay sang nhìn hai mẹ con, bước nhanh tới.
Tô Tuyết Chí hai mắt đẫm lệ, trong nhòe nhoẹt nước mắt nhìn thấy Vương Nê Thu cùng anh đang nói gì đó, tiếp đó anh đi về phía bên này. Như là tâm linh tương thông, tim cô đập nhanh như trống.
– Sao vậy con? – Diệp Vân Cẩm hỏi anh.
Chỉ một lúc trước đó đã nhận được một tin tức mới. Có một đạo sĩ trở về sau chuyến du hành đêm muộn vài tháng trước, trên bãi sông hoang vắng cách hạ du mấy chục dặm, trông thấy một người bị thương nặng cả người be bét máu. Nơi đó thuộc Giang Tấn, con sông đó là một phụ lưu, có lẽ người đã bị thủy triều cuốn trôi đến đây, sau khi thủy triều xuống, nước rút dần và người bị bỏ lại trên bãi sông. Đạo sĩ thấy người kia vẫn còn hơi thở liền đưa đến đạo quán và tiến hành cứu chữa, hiện tại ngoại thương đã lành, nhưng người thì vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh. Mấy ngày trước đạo sĩ xuống núi lần nữa, nghe nói Thủy hội phát động hộ dân vùng ven sông tìm kiếm diện rộng, đang đi tìm tung tích Trịnh Long Vương. Dân chúng nhắc đến chuyên này thì đều đau thương, nói Long Vương là chân long hóa thân, phù họ bọn họ, mọi người đang muốn lập miếu thờ ông. Đạo sĩ nghĩ đến người mà mình đã cứu. Dù không hề quen biết Trịnh Long Vương nhưng cũng nghe nói đến danh tiếng của ông, xưa nay vẫn luôn kính trọng, liền không quan tâm gì cả chạy tới báo tin, muốn dẫn họ đi phân biệt.
– Hiện giờ vẫn còn chưa dám khẳng định, nhưng mà qua miêu tả tuổi tác và hình thức cho thấy, rất có thể đó là Long Vương.
Hạ Hán Chử gắng sức kiềm chế sự kích động trong lời nói.
Tô Tuyết Chí bị tin tức tốt lành đến bất thình lình này làm cho trái tim như muốn ngừng đập. Cô quay sang Diệp Vân Cẩm, thấy bà bình tĩnh đứng thẳng, hai mắt đăm đăm, bỗng nhiên cơ thể lắc lư, suýt nữa thì ngất xỉu.
Hai người vội đỡ lấy bà. Bà mau chóng hồi phục lại, không để ý những lời khuyên can, cùng đi với mọi người. Cuối cùng ngay trong đêm khuya hôm nay đoàn người đã tới đạo quán ở trong núi kia.
Đạo quá đã không có hương hỏa từ lâu, trong căn phòng tồi tàn cửa sổ trống hoác, đèn dầu mờ mờ, dưới ánh đèn mờ, người kia hai mắt nhắm nghiền, dung nhan tiều tụy, cả người gần như không còn hình dạng. Nhưng mọi người vẫn nhận ra được, người đang hôn mê may mắn còn sống sót này chính là Trịnh Long Vương.
Diệp Vân Cẩm chậm rãi ngồi xuống bên mép giường, nhìn chăm chú vào gương mặt quen thuộc này, đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve mấy vết sẹo trên mặt ông, khóe môi mang nụ cười, nước mắt lại đổ xuống như mưa.
Quan hệ giữa bà chủ cửa hàng dược liệu Thiên Đức và Trịnh Long Vương, những người thân cận trong Thủy hội đều biết rõ, thấy thế liền đi theo Vương Nê Thu lui ra ngoài.
Tô Tuyết Chí kiểm tra sơ bộ cho Long Vương xong, cùng Hạ Hán Chử lặng lẽ đi ra, thời khắc yên tĩnh khó có được này nên để lại cho hai người họ.
Lúc rạng sáng, Tô Tuyết Chí qua một lần nữa, qua cánh cửa khép hờ, bắt gặp Long Vương vẫn nằm im lìm, Diệp Vân Cẩm vẫn ngồi bên mép giường như tối hôm qua.
Bà cầm bàn tay gầy gò toàn khớp xương của ông, nhìn gương mặt ngủ say sống sót sau tai nạn kia, bóng lưng không nhúc nhích. Một lát sau, bà chậm rãi quay đầu lại, trông thấy Tô Tuyết Chi đứng trước cửa trong ánh ban mai, liền cẩn thận dém chăn cho Long Vương, cũng nhẹ nhàng đặt tay ông vào trong, sau đó đi ra ngoài.
Trên mặt của bà mang theo vẻ mệt mỏi, nhưng tinh thần lại có vẻ rất tốt, thậm chí, nếu như không phải ảo giác, Tô Tuyết Chí như thấy trong ánh mắt bà toát lên niềm hạnh phúc và thỏa mãn trước nay chưa từng có.
– Mẹ dự tính đưa bố con đến một nơi thanh tịnh. Bố mẹ sẽ từ từ trị liệu, chờ bố con tỉnh lại.
– Mẹ sẽ chăm sóc bố con, chờ một ngày ông ấy tỉnh lại.
Bà quay đầu lại, dùng ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng nhìn người đàn ông ngủ say bất tỉnh kia, khẽ nói.
…
Cuối cùng, ngày hôm nay, Tô Tuyết Chí cùng Hạ Hán Chử và nhóm tùy tùng về tới tỉnh thành.
Chờ đợi đoàn người bọn họ dĩ nhiên là hoạt động đón tiếp cùng chúc mừng đến từ các giới trong xã hội. Vài ngày sau, sau khi kết thúc buổi lễ tuyên dương và tặng thưởng huân chương cho những người tham gia chiến đấu vì đất nước, hai người đi một chuyến đến viếng lăng mộ tổ phụ, bái tế xong, ngay ở đầu con đường nhỏ, Hạ Hán Chử nói mình có thể cõng cô. Tô Tuyết Chi nhìn chân của anh, cười lắc đầu.
Anh mỉm cười:
– Được rồi, em không yên lòng, vậy thì để sau vậy. Chúng ta còn rất nhiều thời gian.
Cô vâng một tiếng, khoác lên cánh tay anh.
Ánh trăng dịu nhẹ chiếu lên con đường, hai người bước đi thong thả. Anh hỏi cô ngày mai có phải muốn đi phía đông thành không, nói muốn đi cùng cô.
Diệp Vân Cẩm đã giao hết mọi việc cho anh cả Diệp Nhữ Xuyên và Tô Trung, chuyển đến cư trú ở vùng núi nằm ở ngoại ô phía đông của tỉnh thành. Bà và Trịnh Long Vương sống ở đó, định kỳ Tô Tuyết Chí sẽ đến để kiểm tra sức khỏe cho Long Vương.
Gặp nhau trong những năm tháng đẹp nhất, câu chuyện của họ chắc hẳn cũng trở thành truyền kỳ. Nhưng mà cho tới bây giờ, hai người mới lấy phương thức này mới được ở bên nhau sớm chiều. Đây là bất hạnh hay là may mắn đây?
Tô Tuyết Chí nhớ tới ánh mắt đầy dịu dàng và đầy tình cảm vô hạn của Diệp Vân Cẩm dành cho Long Vương, sau phiền muộn lại là thổn thức khôn nguôi.
Hạ Hán Chử nắm chặt tay cô:
– Long Vương nhất định sẽ tỉnh lại.
Tô Tuyết Chí ngửa đầu lên, đối mặt với ánh mắt an ủi của anh, gật đầu.
Hạ Hán Chử biết cảm xúc của cô vẫn còn chưa nguôi, suy nghĩ một chút, nói:
– Về nhà anh có thứ muốn đưa cho em.
– Là gì vậy anh? – Tô Tuyết Chí hỏi anh.
Anh không chịu nói, bảo về nhà rồi nói. Tô Tuyết Chí bị khơi gợi sự hiếu kỳ, về đến nhà, anh mở ngăn tủ ra, bảo cô xem.
Tô Tuyết Chí đi tới gần, phát hiện bên trong có một cái hòm gỗ lớn và rất nặng, chất liệu có lẽ là gỗ long não già, nhìn đã rất lâu đời rồi, tới gần còn ngửi được mùi hương long nhãn thoang thoảng.
– Là gì vậy anh? – Cô hỏi.
Hạ Hán Chử chỉ cười, ra hiệu cô mở ra xem.
Tô Tuyết Chí mở rương ra, không khỏi ngỡ ngàng đứng hình. Bề ngoài của rương không có gì kỳ lạ, không ngờ bên trong lại chất đầy châu báu ngọc ngà, còn có mấy trục tranh chữ, dưới ánh đèn phát ra ánh sáng lấp lánh.
– Đây là rương bảo vật trong hầm lần trước đã đi lấy. Dành cho em đó.
Bắt gặp vẻ ngỡ ngàng của cô, Hạ Hán Chử cười giải thích.
Tô Tuyết Chí cẩn thận lấy mấy thứ ra, xoay xoay trong tay, thứ nào cũng tinh phẩm, hoặc là phong cách cổ xưa, hoặc hoa mỹ, cô không biết thuộc niên đại nào, nhưng chắc chắn rằng chúng đều là những thứ quý, báu vật văn hóa quý giá được lưu truyền.
Cô xem xong lại đặt chúng lại trong rương, lắc đầu:
– Em lấy những này làm gì chứ. Hãy để hậu nhân thông qua chúng để biết được sự văn minh của tổ tiên, nhà bảo tàng mới là nơi dành cho chúng.
Hạ Hán Chử như là khá bất ngờ với quyết định này của cô, lưỡng lự không lên tiếng.
– Anh cảm thấy bảo tàng cũng không an toàn ạ? – Tô Tuyết Chí ngay tức thì đoán được suy nghĩ của anh.
Anh có lẽ không muốn phản bác cô, chỉ cười cười.
Tô Tuyết Chí đương nhiên là hiểu phản ứng của anh vậy là gì. Sau một cuộc binh biến liền biết ai cũng có thể có dục vọng dã tâm, lại càng không cần phải nói đến biến thủ, hỗn loạn vô tự, tựa như là hình ảnh thu nhỏ của thời đại này.
Cô cười một tiếng.
– Điều em nói, dĩ nhiên không phải hiện tại, mà là tương lai.
– Tương lai? – Anh hỏi ngược lại.
– Phải, tương lai. Có vô số anh hùng giống anh, giống Long Vương, giống những người không sợ hy sinh đã hy sinh, tương lai Hoa Hạ chắc chắn một lần nữa quật khởi, gột rửa hết những đen tối và sĩ nhục của hôm nay, lấy tư thái phục hưng mà sừng sững ở thế giới phương đông!
Hạ Hán Chử nhìn cô, nụ cười dần biến mất, yên lặng một lát nói:
– Tuyết Chí, nguyện vọng cao thượng và đẹp đẽ của em làm cho anh nhớ tới lúc anh vừa quen biết em, em nói với anh về bầu trời sao…
– Thật đó, em ở trong mắt anh là ánh sáng luôn luôn có thể nhìn thấy mà lẽ ra anh không gặp được. Nhưng mà quốc gia này, bệnh của nó đã vô cùng nguy kịch rồi. Nó thật sự sẽ có ngày như em nói ư?
Tô Tuyết Chí làm sao mà không biết lo lắng trong nội tâm của anh.
– Có ạ, nhất định sẽ có. – Cô khẳng định, – Hơn nữa, ở ngay trong thời chúng ta, tương lai không lâu nữa đâu.
Hạ Hán Chử nhìn cô rất lâu, sau đó cười.
Anh gật đầu:
– Em đã cho anh hy vọng rất lớn. Anh bằng lòng tin tưởng em.
Anh đóng nắp rương lại.
– Vậy thì nghe theo em, tạm thời bảo quản chúng, chờ đến ngày nào đó lấấy chúng ra. Nhưng mà, anh còn có một thứ khác…
Anh nhìn cô, nghiêm giọng:
– Anh không cho phép em từ chối.
Anh đi tới trước mặt cô, – Nhắm mắt lại, – Anh ra lệnh cho cô.
Tô Tuyết Chí hứ một tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo anh, nhắm mắt lại.
– Là gì vậy anh…- Cô hỏi dồn, chợt thấy trên môi nóng lên, bị anh hôn lên rồi.
– Hạ Hán Chử anh xấu lắm, anh lừa em…- Cô ấm ức mở mắt ra, giọng phàn nàn chợt im bặt.
Trong lòng bàn tay anh có một chiếc nhẫn nằm ở đó, hoa văn trơn và vàng sẫm, đơn giản và trang trọng.
Tô Tuyết Chí dĩ nhiên nhớ kỹ nó. Trái tim của cô hẫng một nhịp, ngước lên, đối mặt với ánh mắt yêu thương của anh, chờ mong anh đeo lên cho mình, lại thấy anh cầm chiếc nhẫn và mảnh giấy giống như một bức thư mà anh vừa rút ra từ đâu đó, nhẹ nhàng đặt vào trong tay cô, sau đó quay người bước ra ngoài.
Tô Tuyết Chí có chút không hiểu, cúi xuống mở tờ giấy gấp ra, đúng là một lá thư, không dài, không đầu không cuối, có vẻ được viết vội, chỉ rải rác mấy lời.
“Anh cũng không quên nó, em từng trả nó lại cho anh. Anh muốn đợi đến cơ hội thích hợp nhất thì lại một lần nữa trao cho em.
Hôm nay anh cảm thấy, cơ hội đến rồi.
Anh sống trong phú quý từ nhỏ, không bao lâu thì gặp phải biến cố lớn, tính tình trở nên cô độc tàn nhẫn, bi quan hận đời. Anh sống vì ý niệm báo thù. Đối với niềm yêu mến của số phận, càng không phải là thứ anh có thể muốn, anh đã có chuẩn bị đoạn tuyệt cuộc sống từ rất lâu rồi. Bây giờ nghĩ lại, anh đã thực sự sai lầm. Vận mệnh thật sự rất yêu mến anh, sự yêu mến này bắt đầu vào ngày đó anh ở trên thuyền, em cũng có mặt ở đó.
Anh không chỉ hơn một lần nghĩ, giả sử hôm đó anh sửa lại hành trình, hoặc là, em đón chuyến tàu muộn hơn, vậy thì hiện giờ anh sẽ như thế nào. Anh đoán anh đã chết trên con đường báo thù từ lâu rồi, cho dù may mắn mà còn sống, anh nghĩ mình cũng sẽ không có một nửa phần yêu thương nào cả. Tuyệt đối không có.”
Cuối cùng anh viết: “Cơ thể anh, trái tim anh, linh hồn anh, tất cả, nguyện dâng hiến toàn bộ cho em, người vợ yêu dấu của anh. Mong em nhận lấy và ở bên anh đến hết cuộc đời! Hôn em ngàn lần!”
Tô Tuyết Chí mặt nóng bỏng, tim như phát sốt, đập thình thịch thình thịch liên hồi.
Đây là những lời mà người đàn ông kia đã viết ư? Anh còn biết nói những lời đó ư? Cô đọc đi đọc lại, đeo chiếc nhẫn lên tay, chạy ào ra ngoài, mở cửa ra.
Anh chưa đi, còn đang đứng ở bậc bậc thềm của môn đình, đưa lưng về phía cô, hai tay đút trong túi quần, hơi ngửa đầu lên, như là đang ngắm trăng.
– Hạ Hán Chử! Quay người lại đi! – Cô dùng giọng ra lệnh, nói với bóng lưng của người đàn ông trẻ tuổi kia.
Hạ Hán Chử từ từ quay người lại, đối mặt với ánh mắt của cô, trên mặt lộ vẻ không tự nhiên, hơi ho khan một tiếng.
– Có phải quá buồn nôn không? Anh sợ lúc anh nói, em sẽ cười anh, anh không nói nổi nữa…Nhưng anh thề, tất cả đều là những điều anh muốn em biết, cho nên…
– Anh đó…
Tô Tuyết Chí không kìm nén được nữa, hạnh phúc vì điều ngạc nhiên lớn anh mang đến cho mình, hóc mắt cô nóng lên, chạy ào vào lòng anh.
– Không buồn nôn tí nào. Em thích từng câu nói của anh. Rất thích luôn.
Hạ Hán Chử cười, ôm chặt lấy cô, cúi xuống hôn cô, say mê mãnh liệt. Rất nhanh, nhiệt độ cơ thể lên cao, hô hấp nóng rực, anh bế cô lên đưa trở lại trong phòng.
Tô Tuyết Chí nằm trên gối, lắc đầu cự tuyệt anh:
– Không được.
Anh hôn lên hai gò má đỏ ửng của cô, thở nhẹ:
– Tại sao?
Tô Tuyết Chí cắn cắn môi, ôm cổ của anh, ghé vào tai anh thì thầm:
– Em…chắc là…có rồi. Có lẽ…90% là trong bụng có con của anh rồi…Tháng này em còn chưa tới nữa, sáng nay lúc dậy còn buồn nôn, tính toán thì chắc là tối đó, chúng ta ở trên thuyền…
Hạ Hán Chử như bị điểm huyệt cả người cứng đờ, mặt chôn vào tóc cô, nửa buổi không nhúc nhích, cũng không có phản ứng gì.
Tô Tuyết Chí đợi một lúc, không thấy vui nữa, đầu ngón tay chọc vào vai anh:
– Anh vậy là gì? À em biết rồi, anh không thích trẻ con! Không sao, tự em sinh con, tự em nuôi, không cần anh…
Hạ Hán Chử cuối cùng đã lấy lại tinh thần sau cú sốc lớn, lăn xuống người cô thật nhanh, nhìn vào bụng dưới bằng phẳng của cô, sau đó đưa tay ra cẩn thận chạm vào.
– Con nó…vừa rồi có bị anh đè lên không em?
Bắt gặp dáng vẻ này của anh, Tô Tuyết Chí càng không vui, đẩy tay anh ra, nghiêng người đi, quay lưng về phía anh.
– Từ tối nay chia phòng ngủ luôn. – Cô nói.
Ngay sau đó, bàn tay từ phía sau duỗi ra, ôm lấy cô, lại liên tiếp đổi mấy tư thế ôm, cuối cùng anh ôm cô vào lòng và để cô nằm trên ngực mình.
Có vẻ như lúc này anh mới hài lòng, thở ra một hơi dài thỏa mãn.
– Đừng nhé! Ai nói anh không thích trẻ con? Chỉ cần là em sinh, đừng nói trẻ con, dù là khỉ con anh cũng thích.
Tô Tuyết Chí càng tức:
– Anh nói cái gì? Anh mới là khỉ ấy!
Cô muốn bò xuống khỏi người anh, nhưng không thể nào thoát khỏi vòng ôm của anh.
Hạ Hán Chử biết mình nói sai, xin lỗi làm lành, thấy cô từ đầu đến cuối vẫn giận, còn muốn đuổi mình đi, bỗng nhớ tới một chuyện:
– Ngày mai chúng ta báo tin này cho mẹ em và Long Vương nhé. Họ nhất định là vui lắm.
Tô Tuyết Chí yên tĩnh trở lại, sau đó cũng ôm lấy anh, mặt dán vào lồng ngực anh, mềm mại vâng một tiếng.
Hạ Hán Chử ôm cô, cảm nhận được sự tình cảm sôi trào mãnh liệt trong lòng mà trước nay chưa từng có khi sắp đón một sinh mệnh mới, anh nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài mãn nguyện.
Trong cuộc đời sự việc không như ý muốn là có rất nhiều, nhưng anh sẽ là chiến binh trong bộ áo giáp cầm kiếm mạnh mẽ bảo vệ cô, dù cho đêm tối còn dài, con đường phía trước còn nhiều trắc trở gian khó, nhưng anh cũng không sợ, không hề sợ.
Chỉ vì, đã có cô ở bên anh rồi.
Hết chương 210