Chương Ích Cửu không nói gì, có vẻ như sửng sốt, một lát đột nhiên phẫn nộ, vỗ bàn đứng lên.

– Dựa vào đâu nào? Tôi đang làm rất tốt. Anh có lệnh của Tổng thống không? Không có thì đừng đến chỗ tôi ra oai.

Anh ta chỉ vào binh lính đứng chặn ở cửa:

– Còn gì nữa đây, Đồng Quốc Phong anh có ý gì? Anh coi tôi là phạm nhân à?

– Tôi không giằng co với anh. Tổng trưởng đâu, người còn ở bên ngoài đúng không? Ông ta đã đi về rồi hay sao? Được lắm!

Anh ta gật đầu, – Vậy tôi đi tìm ông ta. Nếu ông ta chính miệng nói muốn miễn chức tôi, tôi chấp nhận, tôi đi…

Chương Ích Cửu rất kích động, đẩy Đồng Quốc Phong ra bước nhanh ra ngoài.

Đồng Quốc Phong bị đẩy suýt ngã, lảo đảo mấy bước, một thủ hạ của y bước nhanh tới đỡ y, định đi cản Chương Ích Cửu, lại bị y ngăn lấy.

–  Làm gì kích động như vậy?

Y nhìn theo bóng lưng Chương Ích Cửu, thong thả nói, – Tổng trưởng hai ngày nữa mới quay về, đã truyền đạt mệnh lệnh với tôi rồi. Anh muốn thủ lệnh, vậy chờ ngài ấy về thì tự sẽ có. Còn bây giờ…

Y vẫn treo nụ cười trên mặt, nhưng giọng điệu lại rất lạnh lẽo, – Nếu anh khăng khăng không nghe theo, đó chính là kháng mệnh.

Chương Ích Cửu dừng lại, đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, nghiêng đầu sang:

– Được lắm, được lắm, hiểu rồi. Nếu là ý của Tổng trưởng, vậy thì tôi làm theo thôi. Nhưng người mà anh mang tới…

Anh ta chỉ vào binh lính, – Anh đừng nói với tôi, đây cũng là ý của Tổng trưởng. Tôi trung thành với Tổng trưởng, không có công lao cũng có khổ lao, nếu Tổng trưởng vô duyên vô cớ đối xử với tôi như vậy, không sợ người khác sẽ bất mãn hay sao?

– Hiểu lầm hiểu lầm!

Đồng Quốc Phong cười cười đi lên giải thích, – Đây dĩ nhiên là sắp xếp của tôi, chủ yếu là muốn anh được nghỉ ngơi thôi. Anh cũng biết hiện tại chiến tranh dù đã cơ bản chấm dứt, nhưng bên ngoài vẫn còn rất loạn. Như mấy ngày trước thôi, một lãng nhân tự xưng là võ sĩ Nhật Bảo không cam lòng thất bại, đã tấn công một vị quan chức cao cấp của chúng ta ngay trên đường phố, suýt nữa là xảy ra chuyện lớn rồi, chắc anh cũng biết. Tôi sợ anh không an toàn, cho nên mới sắp xếp một vài cảnh vệ cho anh, bảo vệ an toàn cho anh. Mặt khác, xét tình hình hiện tại hy vọng anh đừng đi lại lung tung..

– Mẹ nó câm miệng lại đi!

Chương Ích Cửu càng phẫn nộ, không chút khách sáo cắt ngang Đồng Quốc Phong.

– Anh còn muốn hạn chế tự do của tôi á? Đừng cho là tôi không biết anh nói xấu tôi trước mặt Tổng thống, chơi trò ly gián nhằm vào tôi, hận không thể bắt nhược điểm để đả kích tôi. Tôi cảnh cáo anh!

Anh ta nhìn lướt qua những người ở cửa, – Bảo tôi bàn giao công việc, được thôi. Tôi làm hơn nửa năm, không phải dập lửa khắp nơi thì cũng đi chùi đít cho kẻ khác, tôi đây đang không muốn làm, đang muốn đi tìm sung sướng đấy. Nhưng nếu anh để tôi nhìn thấy những người này thêm nữa, chọc giận tôi, đến lúc đó đừng trách tôi không cho anh mặt mũi.

Anh ta đẩy binh sĩ ngăn ở cửa bước nhanh ra ngoài. Thủ hạ của Đồng Quốc Phong đuổi theo mấy bước rồi lại quay trở lại.

– Anh ta đi rồi! Làm sao đây? Muốn cưỡng chế không ạ?

Nụ cười trên mặt Đồng Quốc Phong hoàn toàn biến mất, hơi suy nghĩ một chút, lạnh lùng nói, – Không cần hạn chế hành động của anh ta, nhưng giám sát anh ta, đề phòng anh ta giở trò.

Sáng sớm hôm sau, Đồng Quốc Phong liền nhận được báo cáo hành động liên quan tới Chương Ích Cửu ngay hôm vừa đi. Anh ta gặp mấy quan chức bình thường có quan hệ tốt với mình, đến câu lạc bộ, uống rượu khiêu vũ. Về sau có lẽ là say rượu, ở ngay trước mặt mọi người mắng Đồng Quốc Phong cáo mượn oai hùm. Những người có mặt không dám nói lời nào, khuyên quay về, anh ta không cho mọi người đi, chỉ trích người khác chỉ biết nịnh bợ lấy lòng người khác. Những người bạn kia của anh ta dở khóc dở cười, cũng sợ mang đến những nghi kỵ, bất mãn của Đồng Quốc Phong, muốn tiễn phiền phức lớn này đi, biết lúc trước anh ta theo đuổi một người đẹp họ Đường ở Thiên Thành, liền thúc giục anh ta đi, nói vừa hay Đường tiểu thư đang diễn một vở kịch mới ở rạp hát, rất đông khách, bảo anh ta đến cổ vũ. Sau khi ra khỏi câu lạc bộ, anh ta nửa tỉnh nửa say, thật sự lên xe lửa đi Thiên Thành.

– Anh ta lên chuyến tàu đêm, sáng nay hơn 7 giờ đến nơi. Lúc đến người vẫn còn say khướt không biết gì, tình huống rất xấu hổ trên xe lửa, là tùy tùng của anh ta gọi điện thoại cho Đường tiểu thư. Cô gái kia đến nhà ga đón anh ta đi.

Đồng Quốc Phong nghe xong, lạnh lùng hừ một tiếng:

– Chỉ là kẻ ngu ngốc, ham mê rượu và gái đẹp. Tôi đã đánh giá cao anh ta quá rồi.

Y trầm ngâm, – Tiếp tục giám sát, không được cho anh ta bắt liên lạc với đám Thượng Vân Bằng kia.

– Chỉ cần chống đỡ một tuần là được.

Một chiếc xe hơi rời khỏi nhà ga Thiên Thành, lái đến một tòa nhà nhỏ thì dừng lại. Đường tiểu thư xuống xe, gọi hai người làm tới đỡ Chương Ích Cửu xuống đi vào trong, cả người anh ta nồng nặc mùi rượu, đưa vào trong phòng.

Cô đuổi người làm đi, đóng cửa lại xong đưa mắt nhìn Chương Ích Cửu, gọi một tiếng, thấy anh ta nhắm mắt nằm im lìm, say khướt khượt, liền đi vào phòng tắm vắt khăn ướt ra, ngồi ở mép giường lau mặt cho anh ta. Lau mấy lần, Chương Ích Cửu chậm rãi mở mắt nhìn cô.

Đôi mắt anh ta dù vẫn còn đỏ ngầu vì rượu, nhưng ánh mắt lại rất tỉnh táo, say rượu là giả bộ.

Đường tiểu thư tay ngừng một chút, nhưng rồi lại tiếp tục lau mặt cho anh ta.

– Tỉnh rồi à? – Cô hỏi một câu, lúc thu tay lại thì bị Chương Ích Cửu bắt lấy.

– Cám ơn…- Anh ta trầm thấp nói, vẫn nhìn cô không chớp mắt.

Đường tiểu thư rút tay về, đứng lên, tiện tay đặt khăn mặt sang một bên, nói:

– Nói đi, chuyện gì?

Chương Ích Cửu hơi chậm rãi ngồi dậy, xoa xoa huyệt thái dương hai bên, cười khổ:

– Sao em biết anh tìm em có việc?

– Anh đã lâu không liên lạc với em. Bỗng nhiên sáng sớm hôm nay anh cho người gọi điện tới, nói tối qua anh uống rượu say khướt, lên xe lửa đêm tới tìm em…

Cô khoanh tay trước ngực, quan sát người ngồi bên mép giường.

– Phụ nữ, bất kể thân phận cô ấy cao quý hay là thấp hèn, đôi khi để đạt được mục đích thu hút đối phương nhiều hơn, sẽ sử dụng các thủ thuật nhỏ như lạt mềm buộc chặt này. Mà đàn ông thì sẽ không giống thế, sẽ rất ít khi làm vậy. Hơn nữa, dựa theo kinh nghiệm của em, càng là người có thân phận địa vị thì càng không kiên nhẫn. Điều chi phối các anh thường thường là những người phụ nữ mang tới cho các anh cảm giác xúc động ngay lúc đó, mà cảm giác xúc động này, bình thường đến nhanh mà đi cũng nhanh, bởi vì nó rất dễ dàng, các anh dễ lấy được từ những người phụ nữ khác. Không còn chủ động liên hệ với những phụ nữ mà mình đã hết lòng theo đuổi lấy lòng, biểu thị anh ta đã không còn hứng thú với người phụ nữ này nữa. Huống chi đã lâu như thế, hơn nửa năm rồi…

– Hiện tại đột ngột say rượu rồi tới tìm em à? Thứ trưởng Chương, nếu bây giờ anh hai mươi tuổi, em có lẽ còn tin tưởng. Nhưng anh và em đều rất rõ, anh không phải là thanh niên bốc đồng. Cho nên, rốt cuộc là chuyện gì?

Chương Ích Cửu nhìn Đường tiểu thư đang rất bình thản, thoạt đầu không nói gì, chợt bật cười:

– Phụ nữ đôi khi quá thông minh thì sẽ không có gì vui nữa.

Anh ta lắc đầu, nhìn chung quanh.

– Đây là buồng riêng của em à? Mấy ngày tiếp theo này, anh hy vọng được em thu nhận.

Đường tiểu thư nhíu hai hàng lông mày được tô vẽ tỉ mỉ khó thấy được, nhưng giọng điệu vẫn rất khách sáo:

– Thứ trưởng Chương, rạp hạt đang có kịch mới, em hơi bận rộn. Nếu như anh không có chuyện gì, em không thể giúp anh được…

– Đường tiểu thư, năm ngoái vào đêm đại hôn của Vương công tử, em chẳng những lừa gạt anh, còn lợi dụng anh, em không định xin lỗi anh à?

Chương Ích Cửu bỗng nói, vẻ tươi cười biến mất.

Hàng mi Đường tiểu thư hơi run lên một chút, trong mắt hiện lên tia sợ hãi, nhưng rất nhanh cô bình thường trở lại, nhưng cũng không lên tiếng nói gì, chỉ nhìn Chương Ích Cửu, nét mặt lộ vẻ đề phòng, thấy anh ta bước xuống giường, có lẽ là vẫn mang theo chút say, cả người hơi loạng choạng, sau đó đứng vững, nhìn cô đăm đăm.

– Làm sao, em rất ngạc nhiên phải không? Ngạc nhiên vì làm sao anh lại biết à?

Anh ta hừ một tiếng, thấy Đường tiểu thư vẫn ngậm miệng không nhúc nhích, liền đi tới, đi vòng quanh cô một vòng, cuối cùng đứng đối diện với cô.

– Về sau anh từ từ nghĩ lại. Bình thường khi anh hẹn em, em luôn từ chối, nói thật ra là cũng chưa từng chủ động. Nhưng lần đó em lại chủ động đến khác thường, hơn nữa, rất trùng hợp là, em đã đồng ý đến. Đêm đó Tô Tuyết Chí biến mất một cách thần kỳ, anh nghĩ nghĩ, càng nghĩ càng thấy không đúng. Em làm sao vì sợ một con chuột mà dựa dẫm vào anh cơ chứ? Anh nghĩ rồi hiểu ra ngay, Tô Tuyết Chí là phụ nữ, cô ấy đã đổi y phục ra ngoài, lúc ấy hẳn là đang ở trong phòng của em. Không may là anh lại đi lên tìm em, em cố ý dẫn dụ anh tạo cơ hội để cô ấy rời khỏi. Buồn cười cho anh là thấy sắc thì mờ mắt, cho rằng em có tình ý với anh. Anh vẫn còn nhớ em khi đó….

Anh ta thốt nhiên dừng lại, nhìn vào Đường tiểu thư, khẽ gật đầu.

– Đường tiểu thư, em rất giỏi, dùng  mỹ nhân kế đến nhuần nhuyễn, anh bị em chơi quay vòng luôn. Em nói đi, phụ nữ giống như em, anh làm sao dám đi trêu chọc nữa chứ. Nói không chừng ngày nào đó bị em trêu đùa đến chết mà anh còn không biết ấy. Truyện Trinh Thám

Đường tiểu thư lộ vẻ xấu hổ, tránh ánh mắt như lửa đốt của Chương Ích Cửu, lấy lại bình tĩnh, nói:

– Anh đã biết rồi, chuyện cũng đã qua lâu rồi, giờ anh đột nhiên tới tìm em nhắc tới chuyện này là muốn làm gì?

– Làm gì à? Em nói xem anh còn có thể làm gì? Anh bắt em được không? Là anh tự chuốc lấy, anh nhận thua. Lần này anh đến không phải để đòi nợ cũ.

Đường tiểu thư hiển nhiên kinh ngạc, lại nhìn anh ta. Nét mặt anh ta chuyển sang nghiêm túc, – Anh có việc cần em hỗ trợ. Hoặc nói là…

Anh ta dừng một chút, – Không phải giúp anh, mà là Hạ Hán Chử. Cậu ta đang gặp phiền phức lớn, là việc có liên quan đến sống chết.

Chương Ích Cửu nói xong, liền lưu ý đến vẻ mặt Đường tiểu thư khẽ tái đi. Dù ý niệm đã tắt từ lâu, nhưng giờ phút này bắt gặp phản ứng đó của cô, trong lòng vẫn hừ lạnh, ngừng một chút, nói lại sự việc một lần.

Đường tiểu thư mặt tái nhợt:

– Cần em làm gì? Bất kể chuyện gì em đều làm được.

Thấy Chương Ích Cửu trầm ngâm, rõ là đang do dự, liền nói:

– Anh biết vì sao em lại kính trọng Tư lệnh Hạ không?

– Còn nhớ mấy năm trước rạp hát của em vừa khai trương lại xảy ra chuyện không? Liêu Thọ Lâm bị kẻ thù bắn chết. Lúc sát thủ xông ra nổ súng vào ông ta, ban đầu chưa chết, ông ta bị trúng đạn vào tay, được thủ hạ che chở, vừa chạy trốn vừa bắn trả lại. Khi đó tình cảnh rất hỗn loạn, tất cả mọi người đều hoảng loạn bỏ chạy. Thủ hạ của ông ta bắt lấy một cô bé bán hoa trong rạp hát, dùng làm lá chắn, đẩy về phái sát thủ.

– Đứa bé gái đó được sinh ra bởi một diễn viên đàn chị mà tôi biết trước đây. Khi còn trẻ chị ấy rất nổi tiếng, đã rung động trước những lời ngọt ngào của một người đàn ông theo đuổi cô ấy, cho là anh ta sẽ cưới mình. Đương nhiên, điều này là không thể. Người đàn ông đó về sau không xuất hiện nữa, chị ấy sinh ra cô bé kia. Về sau, chị ấy đổ bệnh, hỏng cuống họng, nghèo khổ tới tìm em cầu xin em thu nhận con gái chị ấy, đến làm việc ở chỗ em đổi bữa cơm ăn. Em liền bố trí chị ấy bán hoa quả trong rạp hát của em. Năm ngoái chị ấy bệnh chết, con gái còn chưa đến mười tuổi bị chủ nợ nhìn trúng muốn dẫn đi. Con bé gọi em là dì, rất biết điều, em không đành lòng để con bé rơi vào hố lửa mà đã trả nợ giúp cô bé, dẫn cô bé về, để cô bé tiếp tục làm việc trong rạp hát. Em dự tính về sau sẽ tìm một con đường khác cho cô bé. Em muốn đi cứu cô bé, nhưng hai bên đều đang nổ súng, đạn bay tứ tung, em không qua đó được. Ngay khi em cho rằng cô bé sẽ bị trúng đạn lạc mà chết thì có người xông đến, ngay trong làn đạn nguy hiểm mà cứu cô bé ra ngoài, đưa đến một nơi hẻo lánh an toàn xong mới đi.

Cô nhìn thẳng vào Chương Ích Cửu:

– Người đó, là Hạ Hán Chử.

– Thứ trưởng Chương, anh thân ở chức vị cao, tiền đồ yên ổn, em không biết vì sao anh lại mạo hiểm bất kể rủi ro gây bất lợi cho mình mà đi giúp Tư lệnh Hạ. Nhưng em biết rõ mình làm là vì cái gì. Loại người như em, đã không thể có ý tưởng gì với đàn ông nữa. Em thừa nhận, lúc Tư lệnh Hạ tới Thiên Thành, em vì muốn tìm chỗ dựa mà tiếp cận anh ấy. Nhưng sau ngày hôm đó, em cũng đã hiểu, em và anh ấy không thể nào tiến thêm bước nào trong mối quan hệ nữa, chỉ còn lại lòng kính trọng với anh ấy thôi. Em cam tâm tình nguyện cống hiến vì anh ấy. Huống chi, em còn nợ ân tình của anh ấy. Cho nên anh muốn em làm gì cứ yên tâm giao phó, em sẽ không làm hỏng chuyện của anh.

Gương mặt Chương Ích Cửu khẽ động, chậm rãi thở hắt ra một hơi dài.

– Không phải anh không tin em. Anh biết em đáng tin, hơn nữa, vừa thông minh lại làm được việc, bằng không anh cũng sẽ không nghĩ tới em. Vừa rồi anh chợt lại do dự, kéo theo em vào, có lẽ không tốt cho em…

Anh ta nhìn cô một chút, – Em là người phụ nữ hiếm thấy. Vậy anh không giấu em nữa. Anh bị người ta giám thị, hiện tại bên ngoài nhà em cũng có tai mắt theo dõi. Anh không thể nào liên hệ với người ta được, dù là liên hệ thì cũng sẽ bị chặn lại. Thế lực của họ lớn hơn so với tưởng tượng của em. Anh nghĩ đi nghĩ về, chỉ có tìm Vương Đình Chi. Nhưng cậu ta không ở kinh sư. Hiện tại chiến tranh tạm kết thúc, chẳng mấy chốc cậu ta sẽ ra nước ngoài đi du học, mấy ngày trước đã đến ở biệt thự Trần gia với vợ rồi, nói trước khi đi Trần gia sẽ làm bữa tiệc tiễn cậu ta, vẫn chưa trở về. Những người kia chắc là sẽ không đặc biệt chú ý đến em, em tìm cơ hội ra ngoài, mau chóng gặp cậu ta chuyển tin tức cho cậu ta.

– Đây là biện pháp duy nhất mà anh nghĩ ra được, có thể thử một chút.

Anh ta không giấu nổi sự lo âu, – Càng nhanh càng tốt. Anh sợ bên chỗ Hạ Hán Chử không chống đỡ nổi, xảy ra chuyện lớn.

Đường tiểu thư hỏi rõ địa chỉ, lập tức nói:

– Anh yên tâm, cứ giao cho em. Hôm nay em đi rạp hát rồi tìm cơ hội ra ngoài.

Cô nhìn vào mắt đối phương, – Anh say rượu, chắc cũng không dễ chịu, cứ nghỉ ngơi tốt ở đây đi. Chờ tin tức của em.

Nói xong cô đi ra ngoài, khi tới cửa, nghe phía sau có tiếng nói:

– Nhớ kỹ, an toàn của em là trên hết. Nếu như phát hiện bất thường thì hãy từ bỏ, tuyệt đối đừng cậy mạnh.

Đường tiểu thư quay đầu trở lại, bắt gặp ánh mắt Chương Ích Cửu nhìn mình đầy lo lắng, lưỡng lự một giây quay trở lại chỗ anh ta, nói:

– Lần trước lừa anh, em xin lỗi. Anh người lớn rộng lượng xin bỏ quá cho em.

Cô nói xong, tiến lại gần hôn lên cằm anh ta một cái, sau đó không để ý tới vẻ ngỡ ngàng của Chương ích Cửu, quay người vội vã đi ra ngoài.



Ba ngày sau, Vương Hiếu Khôn kết thúc việc tuần tra kiểm soát bên ngoài thành công trở về, khi trở về kinh sư rất phô trương long trọng, thu hút chú ý của toàn thành. Nghi thức chào đón long trọng vừa kết thúc, mọi người giải tán hết, chỉ còn lại một mình ông ta ở trong phòng làm việc. Một lát sau, có tiếng gõ cửa vang lên, Đồng Quốc Phong đi vào, sai người canh giữ ở bên ngoài, mình đóng cửa lại.

Y đi vào, bắt gặp Vương Hiếu Khôn đang đứng trước cửa sổ, tay cầm chiếc tẩu Nanmu cũ được sử dụng trong nhiều năm, lẳng lặng hút thuốc thì không dám lên tiếng quấy rầy, chỉ dám đứng phía sau, đợi một lúc mới bắt chuyện:

– Anh rể, chẳng phải lần trước công sứ nước ngoài tặng anh cái tẩu mới ạ? Bảo là làm bằng bọt từ đầu sóng, tên gọi là Meerschaum, rất trân quý. Còn nói nó là một trong những chất dễ thẩm thấu nhất trong tự nhiên, thích hợp làm tẩu nhất, dùng lâu rồi, cùng với tác dụng của dầu khói có thể tẩm bổ đó. Sao anh lại không dùng ạ?

– Không quen, thứ cũ dùng vẫn tốt hơn.

Đồng Quốc Phong phát giác Vương Hiếu Khôn rất lạnh nhạt, không dám nhiều lời nữa, nhìn vào bóng lưng đằng trước, đang định nịnh nọt thêm mấy câu, chợt nghe ông ta hỏi:

– Tình huống bên Hạ Hán Chử thế nào rồi?

– Bên kia có vài trăm người, hẳn là đã bị đội quân của Kim Cương bao vây trên đỉnh núi rồi, chắc không kiên trì được bao lâu nữa đâu. Về phần bộ hạ nó muốn đạn dược, kho tại huyện thành đã trống rỗng, một viên cuối cùng cũng đã phát hết rồi, chỉ đành khẩn cấp điều chuyển, mà chờ đưa đến, ít nhất cũng phải mất hơn mười ngày. Ngoài ra em có nhận được điện báo, nói thủ hạ của nó muốn xông vào kho quân dụng, lẽ nào lại vậy, trọng địa quân sự nào cho xâm nhập. Đây rõ là không tuân theo kỷ luật quân đội, phạm pháp rõ ràng. Quân đội phụ cận đã đuổi tới, trợ giúp duy trì trật tự. Kẻ nào dám cả gan xông vào, mặc kệ là bao nhiêu người cũng sẽ bắt hết để xử lý, cần thiết thì giải quyết tại chỗ.

Vương Hiếu Khôn yên lặng rất lâu mới chậm rãi quay người lại.

– Nghe nói Chương Ích Cửu cũng là chú bắt nghỉ à?

– Vâng. Em đến tìm anh là để báo cáo chuyện này. Lúc đó tình huống khẩn cấp, anh lại đi vắng, không liên hệ được, em hết cách nên cứ xử lý trước như thế.

– Gan của chú càng lúc càng lớn nhỉ. Cấp bậc như Chương Ích Cửu mà chú cũng dám tự tiện động vào. Trong mắt chú còn có tôi không? – Vương Hiếu Khôn lạnh lùng nói.

– Anh rể, lòng trung thành của em với anh có nhật nguyệt chứng giám! Chương Ích Cửu bề ngoài thì trung thành với anh nhưng thực ra lại quan hệ mật thiết với Hạ Hán Chử, cũng không phải ngày một ngày hai. Anh cùng Hạ Hán Chử đều như vậy, anh ta lẽ nào không nhìn ra? Vì sao đến nay không phân rõ giới hạn triệt để với Hạ Hán Chử? Còn không phải anh ta đợi Hạ Hán Chử một ngày nào đó lật đổ anh, anh ta tiếp tục làm chức cao, phát tài đó ư? Kẻ đầu cơ này, dù là có chút năng lực, em cũng không hiểu vì sao đến giờ anh vẫn còn trọng dụng anh ta. Cho nên, nếu không phải em động tác nhanh, anh ta đã làm hỏng chuyện rồi.

– Chuyện đội quân Nhật Bản kia là sao?

– Em nhận được  điện báo, nói họ đã đi chệch hướng mà họ được phép đi, có thể là lạc đường, cũng có thể là không chịu thất bại, ý định dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại, dù là ngọc nát đá tan để đổi lại thanh danh. Anh rể cũng biết, gã Kim Cương kia vốn là một kẻ cuồng chiến…

– Cho nên chú liền dẫn dụ Kim Cương tới?

– Anh rể, em cũng hết cách thôi. Hạ Hán Chử quá nguy hiểm. Chuyện trước kia nó không biết, thế thì mọi người vui vẻ hòa thuận, nếu nó biết rồi, chúng ta sao mà coi như không có chuyện gì được? Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nếu đổi lại là anh, thù hận sâu như thế, anh sẽ thật sự không có khúc mắc, nhẹ nhàng buông xuống được hay sao? Lần trước dù là nó cứu anh, nhưng nếu không phải người Nhật Bản chen chân vào, nó có quan tâm đến sống chết của anh không? Hiện tại chiến tranh đã chấm dứt, nó còn sống thì chính là tai họa ngầm. Cơ hội tốt như vậy, quả thực là ông trời ban cho, không thừa cơ lợi dụng thì quá đáng tiếc. Dù sao thì cũng là người Nhật Bản và thời tiết mang đến, nào có liên quan đến người khác? Khi nó chết rồi, nên làm gì thì làm cái đó, truy phong danh hiệu, tặng thưởng huân chương cao nhất, cho nó vinh quang cao nhất, cũng coi như nó được lưu danh sử sách, cầu nhân được nhân, đời này không còn gì phải tiếc.

– Anh rể, em biết anh có tình cảm đặc biệt với nó, anh không nỡ, nhưng không thể không đề phòng được ạ.

Đồng Quốc Phong rất kích động, cởi mũ xuống quỳ xuống đất, dập đầu liên hồi.

Vương Hiếu Khôn nhìn chăm chú tẩu thuốc trong tay, rất lâu sau, ông ta nhắm mắt lại, xoay người đi chỗ khác.

– Ra ngoài đi! – Giọng đầy mệt mỏi.

Đồng Quốc Phong biết cửa ải này của mình đã qua rồi, mừng như điên, đứng lên, cầm mũ của mình đang định rời khỏi, không ngờ cửa phòng bị khóa trái lúc này lại bị một cú đá văng, khóa cửa rơi xuống đất, cánh cửa cũng nặng nề đập mạnh vào tường rồi bắn ngược trở lại, chấn động lên, làm đèn chùm thủy tinh trên đỉnh phòng kêu oong oong.

Đồng Quốc Phong giận dữ, đợi khi nhìn thấy người mặc âu phục kia xông vào thì ngây người:

– Đình Chi? Sao cháu lại trở lại thế? Cháu làm gì vậy?

Vương Đình Chi mặt trắng bệch, xông thẳng đến trước mặt Vương Hiếu Khôn.

– Lập tức hạ lệnh mở kho quân dụng. Để họ đi!

Đôi mắt anh ta đỏ lên, nhìn chằm chằm vào Vương Hiếu Khôn, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ từng câu.

Bầu không khí trong văn phong đông cứng lại. Vương Hiếu Khôn nhìn con trai, mi mắt không ngừng run rẩy. Đồng Quốc Phong kịp phản ứng, cuống quýt chạy ra đóng cửa lại, rồi lại chạy tới ngăn trước mặt Vương Đình Chi.

– Đình Chi, cháu điên rồi. Sao cháu dám nói năng với bố cháu như thế hả?

– Đồng Quốc Phong! – Vương Đình Chi quay sang, – Chỉ dựa vào hành vi ông xúi giục dẫn đường cho người Nhật Bản, dùng tội danh Hán gian này xử bắn ông cũng không oan chút nào đâu.

Đồng Quốc Phong xấu hổ, – Đình Chi sao cháu lại nói vậy, dù gì cậu cũng là cậu ruột của cháu…

– Tôi không có người cậu như ông!

Vương Đình Chi đẩy Đồng Quốc Phong đang ngăn cản mình ra.

– Đình Chi! – Đồng Quốc Phong lại bước lên ra sức ngăn cản, – Cháu còn trẻ, cháu không biết lòng người hiểm ác, càng không biết những chuyện của người đời trước, đừng đổ oan cho bố cháu…

– Cút đi! Bố con tôi nói chuyện đến lượt người ngoài như ông xen vào à?

Đồng Quốc Phong ngây người.

– Vì sao bố không nói gì? Trong lòng bố thấy xấu hổ có đúng không? Chẳng phải ông ta vừa nói lòng người hiểm ác hay sao?

Vương Đình Chi gật đầu, chỉ vào Đồng Quốc Phong, tiếp tục nói với Vương Hiếu Khôn, – Đúng thế, nhân tính ác đến mức nào, bố, từ trên người của bố, con đã thấy rõ nó phát huy đến trình độ nào rồi! Người của nhà họ Vương năm xưa đóng vai trò đáng hổ thẹn vào trong vụ án của nhà họ Hạ, từng làm những chuyện trái lương tâm gì, con từ lâu đã đoán ra được rồi. Trong lòng bố cũng biết quá rõ, anh Tư sẽ không chủ động tìm bố trả thù nữa, thế mà bố vẫn để loại người này làm những chuyện như thế với anh Tư đang ở trên chiến trường! Đừng nghĩ rằng bố là vô tội, là bị động! Nếu như không phải bố liên tục ngầm cho phép và mặc kệ, ông ta có dám làm không kiêng nể gì không? Càng hoang đường chính là, tất cả những điều này chỉ là vì bố suy bụng ta ra bụng người, không yên lòng mà thôi. Bố có còn là người không? Con xấu hổ vì mang dòng họ của bố, hổ thẹn vì là con trai của bố!.

Vương Hiếu Khôn mặt đỏ lên, bả vai run rẩy, “bốp” một tiếng, đánh một bạt tai lên mặt Vương Đình Chi.

Vương Đình Chi mặt không biến đổi, – Tổng trưởng Vương, nếu như ông không lập tức hạ lệnh mở kho quân dụng ra, tôi đảm bảo, ngày mai trên báo chí sẽ đăng bài báo có chữ ký của tôi. Tôi sẽ công bố với toàn thiên hạ, gia tộc của tôi năm xưa đã phất lên như thế nào, đã làm ra những chuyện gì, mà bây giờ, chuyện giống như vậy lại xảy ra. Người bố của tôi, người thống trị cao nhất của đất nước này, ông ta đã làm những chuyện đen tối gì đối với một anh hùng dân tộc vừa đổ máu chiến đấu cho đất nước! Tôi tin rằng rất nhiều người vẫn sẵn lòng xem bài báo này đấy.

Đồng Quốc Phong mặt tái mét.

Đứa cháu này của mình sẽ làm ra chuyện này, đó là điều không thể nghi ngờ. Tất nhiên, những tờ báo bình thường không dám nhận những công việc như vậy, nhưng chịu làm hay không cũng không nằm trong phạm vi khống chế của mình.

Y nghĩ ngay đến một mấy tờ báo chí rất thân thiết với tổng thống, xông đến trước bàn làm việc, cầm điện thoại lên yêu cầu người ta lập tức chia ra giám sát, ngày mai tất cả các bài báo muốn đăng lên mà chưa được xét duyệt thì không được phép đăng.

Vương Đình Chi lạnh lùng nhìn một loạt hành động của Đồng Quốc Phong, cười nhạt:

– Cậu của tôi, ông có thể một tay che trời, nhưng ông sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng toàn bộ các tờ báo Trung Quốc đều chịu sự khống chế của ông đấy chứ?

Đồng Quốc Phong đưa mắt nhìn Vương Hiếu Khôn vẫn còn lặng thinh, cúp điện thoại, đổi giọng kéo dài:

– Đình Chi, cháu đừng có kích động. Người ngoài không thể tín nhiệm, chúng ta mới là người một nhà. Còn nữa, chuyện vừa rồi liên quan đến Hạ Hán Chử, chắc là hiểu lầm thôi. Hay là thế này đi, cháu ra ngoài trước, cậu với bố cháu cho điều tra ngay lập tức xem rốt cuộc là chuyện gì…

Đột nhiên, mắt y trợn trừng lên. Vương Đình Chi đã móc khẩu súng trong người ra chĩa vào đầu mình. Y ngây người, kêu lên:

– Đình Chi, cháu làm gì thế?

Vương Đình Chi không để ý tới  Đồng Quốc Phong, dí thẳng vào thái dương của mình.

– Bố, con đếm đến ba, nếu như bố không nghe, vậy thì con thay người nhà họ Vương, dùng cái chết tạ tội với Hạ gia. Dù là cái chết của con chẳng đáng một xu, nhưng đây là điều duy nhất con có thể làm.

– Con hổ thẹn vì xuất thân và dòng họ của mình.

Giọng anh ta bình tĩnh, ánh mắt nhìn thẳng vào Vương Hiếu Khôn ở đối diện, bắt đầu đếm.

– Một.

– Hai.

Không chút nào dừng lại, anh ta đếm đến ba, tiếp đó, ngay khi ngón tay như sắp bóp cò súng, Vương Hiếu Khôn cắn răng quát lên:

– Phát điện báo!

Đồng Quốc Phong hoảng sợ chân như nhũn ra, nghe thế mới bừng tỉnh, vội triệu thư ký đi vào hạ lệnh gửi điện báo.

Vương Đình Chi chậm rãi bỏ súng xuống, quay người, đi ra ngoài.

Hết chương 204

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play