Tô Tuyết Chí quyết định cùng đi.

Ý nghĩ này tới hết sức đột ngột. Có lẽ là cảnh trong giấc mơ kia quá chân thật, chân thật tới mức khiến cho cô thấy bất an. Cũng có thể, là lời thuật lại của Vương Nê Thu đã khơi gợi mối quan tâm lo lắng của cô xuất phát từ thói quen nghề nghiệp. Lại cũng có lẽ là, thực ra cô rất nhớ nhung anh, vừa hay đây là lý do để cho cô đồng hành cùng mà thôi.

Ai biết được.

Cô đi lên chiếc thuyền hàng kia. Mỗi ngày, trên con sông lớn chảy qua phía đông và phía tây của Trung Quốc có vô số những con tàu như vậy qua lại, chở đủ loại hàng hóa như vải vóc, ngũ cốc, thuốc men, cát sắt …. Dùng thuyền vận chuyển này để vận chuyển lá trà không đáng mấy đồng, thật là tiện lợi nhất.

Ban đầu, hành trình diễn ra suôn sẻ và không xảy ra sự cố. Đây là đương nhiên. Đoạn đường thủy này vốn là do Thủy hội quản lý, nào có thể xảy ra chuyện gì được chứ. Duy nhất cần phải coi trọng là đuổi kịp mùa mưa, thượng nguồn mưa nhiều, nhiều đoạn sông chảy xiết nguy hiểm, thuyền đi lại trên đó, không cẩn thận một chút là có nguy cơ bị lật úp ngay. Nhưng mà đây không phải vấn đề lớn. Người chèo thuyền không người nào không phải là tay lão luyện của Thủy hội được lựa chọn kỹ càng cả, dọc đường đến đoạn sông hiểm trở, hai bên bờ đã có người kéo thuyền chờ sẵn để hỗ trợ. Cứ như thế, xuôi gió xuôi nước, thuyền vượt qua chặng nguy hiểm, dần dần tới gần khu vực giao giới của hai tỉnh.

Chạng vạng tối, thuyền cập bến tại một điểm liên lạc vùng ven sông để qua đêm. Qua hai ngày nữa, hàng liền lên bờ, đổi sang đi đường bộ, giao cho người của Trần Anh vận chuyển lên phía Bắc.

Tô Tuyết Chí nghỉ trong một căn phòng đơn sơ tại bờ sông. Trời vừa tối, cô đang định nghỉ ngơi thì Vương Nê Thu gấp gáp tới nói cho cô hay, một thân tín của Trần Anh vừa mới đến đây truyền đạt một tin tức nhận được từ chỗ Phó Minh Thành.

Bắt đầu từ năm ngoái Kimura vẫn luôn chú ý đến dự án nghiên cứu y học kia, tuy nhiên, kết quả nghiên cứu thu được nhờ đầu tư nhiều nhân lực và chi phí vào phòng thí nghiệm vẫn còn kém xa so với mong đợi của ông ta. Cũng không phải không có chút tiến triển nào, trên cơ sở số liệu mà họ thu được, đích thực cũng có thành quả, đạt được một loại thuốc mới có công hiệu tương tự với aspirin, xét về hiệu quả thì nó có phần nổi trội hơn, nhưng đây hoàn toàn không phải là kết quả mà Kimura mong muốn. Ông ta khát vọng, không phải là một bản nâng cấp của aspirin, mà là một loại thuốc có thể tiêu diệt vi rút gây ra các bệnh nan y như viêm cơ tim nhiễm trùng. Sau khai chiến, so sánh tình hình giữa các bệnh viện thương binh của phe mình và phe bên kia, cũng càng khiến Kimura thêm khẳng định, tuyệt đối không phải thể chất hoặc là vận số của thương binh Trung Quốc tốt hơn. Lý do cho sự khác biệt lớn này phải từ một loại thuốc nào đó chưa từng có trước đây, và loại thuốc này rất hiển nhiên là Tô Tuyết Chí đã hoàn toàn làm nắm giữ nó và đưa nó vào sản xuất. Vì thế, ông ta lo lắng như lửa đốt. Sau khi thảo luận với Hoành Xuyên cũng xuất thân là tiến sĩ y học, ông ta cho rằng tài liệu mà trước đó Phó Minh Thành đưa cho mình tồn tại vấn đề, hoặc là, trong quá trình nghiên cứu của phòng thí nghiệm xuất hiện một ít sai lầm, từ đó mới có kết quả này.

Ngay tại trước đây không lâu, ông ta cùng Hoành Xuyên đích thân đi thị sát một phòng thí nghiệm bí mật thiết lập tại Trung Quốc, giám sát các nghiên cứu sâu hơn của dự án, không ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Một nghiên cứu viên tại hiện trường bởi quá lo lắng đã vô tình làm vỡ ống nghiệm nuôi cấy vi trùng, mảnh kính vỡ làm Hoành Xuyên bị thương. Dù là xử lý vết thương kịp thời ngay tại chỗ, nhưng Hoành Xuyên vẫn bị nhiễm tụ cầu khuẩn phát triển trong ống nghiệm, sau khi trở về, trong người liền xuất hiện triệu chứng, tình huống rất không ổn.

– Phu nhân! – Người kia đi tới hành lễ với Tô Tuyết Chí.

Anh ta ăn mặc như một thương nhân, khuôn mặt bụi bặm, hiển nhiên là đi đường rất vội vàng. Tô Tuyết Chí lập tức để anh ta và Vương Nê Thu vào, hỏi anh ta:

– Phó tiên sinh còn nói gì nữa không?

Đối phương gật đầu nói,

Kimura hiện tại cũng đã nắm giữ được lộ tuyến vận chuyển thuốc của bên này, đường thủy ông ta không thể nào chen chân vào được, nhưng rất có khả năng sẽ ra tay vào nửa hành trình phía sau, muốn đoạt lại lô thuốc cứu mạng này bằng bất cứ giá nào. Trần Anh khẩn cấp đổi sang lộ tuyến dự bị rồi. Điểm chuyển giao đã được lên lịch ban đầu với Vương Nê Thu đã bị vô hiệu, phái anh ta đến truyền tin tức, bảo họ trì hoãn việc lên bờ, qua Giang Khẩu, có một điểm liên lạc chờ tiếp ứng họ ở nơi đó.

Tô Tuyết Chí biết Giang Khẩu mà đối phương nhắc đến cách nơi này tầm bốn năm ngày đường thủy.

Vương Nê Thu trầm ngâm, bảo Tô Tuyết Chí không cần lo việc kéo dài hành trình:

– Chúng ta tăng tốc, trong ba ngày nhất định sẽ đến kịp.

Ngày hôm sau, sắc trời hơi sáng, thuyền bắt đầu xuát phát, thủy thủ đồng tâm hiệp lực, con thuyền lướt đi như bay trên nước, đi qua điểm lên bờ đã giao hẹn trước nhưng không hề dừng lại mà tiếp tục tiến lên. Quả nhiên đúng như Vương Nê Thu nói, chạng vạng tối ngày thứ ba, thuyền đã tới gần Giang Khẩu.

Nơi đó là nơi hợp lưu của một số nhánh sông, mặt sông rất rộng, mùa nước khô chiều rộng cũng đạt hơn mười trượng, hiện tại nước sông tăng cao, mặt sông không chỉ rộng gấp đôi so với bình thường, cộng thêm hai bên bờ núi non hiểm trở, trong lòng sông sóng lớn dữ dội, thượng nguồn sông cuốn theo mưa nhiều cát, nước sông đục ngầu, nhìn từ xa đã thấy cuồn cuộn đáng sợ.

Cách trời tối còn có một hai canh giờ, qua Giang Khẩu không xa, ven bờ có một trấn cổ, từ trước đến nay là nơi bổ sung cấp dưỡng cho nhà đò bỏ neo qua đêm. Nhưng giờ phút này thái độ lại rất khác thường, phía trước rất nhiều thuyền bè ngừng lại, đầu cuối chỗ nước chậm ở hai bên bờ đã bị ngăn lại.

Vương Nê Thu ra lệnh cho thủy thủ ngừng thuyền, phái một người qua đó nghe ngóng. Rất nhanh, mấy thủ hạ dẫn theo mấy chủ thuyền dọc theo bờ sông chạy trở lại báo cáo, ngay đằng trước Giang Khẩu có một pháo hạm chặn ngay Giang Khẩu, phong tỏa Giang Khẩu.

– Ngày hôm qua pháo hạm tới là bắn, nghe nói là mệnh lệnh của cấp trên, không cho phép bất cứ thuyền nào đi qua.

Mấy chủ thuyền này đều là người nhiều năm làm ăn trên sông, dĩ nhiên là biết Vương Nê Thu, nhìn thấy ông như nhìn thấy cứu tinh, ngay lập tức phàn này tố khổ.

Ngày hôm qua khi mà pháo hạm vừa đến, có thuyền bởi vì sợ chậm trễ gấp gáp lên đường muốn đi qua, không ngờ pháo hạm chĩa thẳng về thuyền dân mà nã pháo, làm thuyền nổ tung lật ngay tại chỗ, mấy người trên thuyền cũng bị nổ chết, thi thể cũng không biết trôi đi đâu.

– Bọn tôi đã bị chặn ở chỗ này một ngày một đêm rồi, cũng không biết khi nào thì được đi. Thế đạo gì đây trời! Nói phong tỏa là phong tỏa, còn ra tay độc ác. Tam đương gia, ngài nghĩ biện pháp đi. Thuyền chúng tôi không thể trì hoãn được nữa. Chậm một ngày thì phải bồi thường tiền một ngày.

Mấy người đều mặt mày đau khổ, khẩn cầu Vương Nê Thu.

Vương Nê Thu chau mày, đứng trên bãi đá bên bờ, nhìn thấy bóng mờ mờ của pháo hạm đang lướt trên dòng sông rộng phía trước, lập tức lên thuyền báo tình huống cho Tô Tuyết Chí biết.

– Nơi này đã ra khỏi tỉnh, nhưng mà người của lão Cửu còn hoạt động ở vùng này, để tôi liên lạc xem đã xảy ra chuyện gì.

Lúc trời sắp tối, tin tức liền truyền trở về.

Pháo hạm thuộc về chính quyền quân sự địa phương, là thuyền nội hà của thủy quân cũ, hai năm trước tiến hành cải tạo, trang bị hai khẩu đại pháo, mục đích là để khống chế thủy đạo. Nhưng ngay tại hôm qua, pháo hạm bị một đám người lai lịch không rõ uy hiếp, hiện tại trên thuyền còn có một vị quan chức địa phương.

– Sợ vị quan chức kia bị hại mà không dám đến gần, cũng không cách nào đối phó, đành phải để mặc pháo hạm kia chặn ở chỗ này.

Bầu không khí trở nên nghiêm trọng. Tô Tuyết Chí nhìn Vương Nê Thu:

– Có lẽ nào là người Nhật Bản uy hiếp khống chế pháo hạm không?

Vương Nê Thu gật đầu:

– Tôi cũng nghĩ như vậy. Họ chắc hẳn là ép chúng ta lên bờ, có lợi cho họ ra tay. Hàng hóa khẩn cấp, Trần Anh còn đang chờ lấy, nơi này không thể trì hoãn quá lâu được. Tôi đã bàn bạc với các anh em rồi, dùng pháo Long Vương cho nổ nó.

Đây hiện giờ là biện pháp duy nhất. Nếu không, cũng chỉ có thể mang hàng lên bờ, đến lúc đó, còn không biết sẽ có trắc trở cùng nguy hiểm như thế nào nữa.

Pháo Long Vương là một loại pháo truyền thống, nhưng pháo hạm không giống với thuyền gỗ, thân tàu là thép tấm rất dày, khả năng làm nổ thuyền là không lớn, mục tiêu là phá hủy lưỡi bánh lái, khiến cho pháo hạm mất đi động lực. Với tác động của lực nước, pháo hạm mất đi động lực như là chim bị gãy cánh, không thể dừng được mà sẽ bị dòng chảy của nước sông cuốn đi.

Nhưng độ khó của hành động này vô cùng lớn.

Pháo Long Vương cần có nhân công điều khiển. Nó lấy hòm gỗ làm xác, bên trong có quả mìn, thiết bị gây cháy được điều khiển bằng một sợi dây dài. Cách làm thông thường là kéo dây vào bờ, sử dụng neo sắt để neo các quả mìn dưới nước trong nước, khi con thuyền mục tiêu đến gần, người mai phục trên bờ sẽ kéo dây, từ đó kích phát mìn và cho nổ thuyền.  Nhưng nơi này Giang Khẩu rất rộng lớn, không thể nào điều khiển ở khoảng cách xa được, nhất định phải có người ở dưới nước, kích hoạt trực tiếp dưới nước. Hơn nữa, bởi vì nước sông vẩn đục, tầm nhìn thấp, cũng chỉ có thể khởi động theo kinh nghiệm và trực giác. Mà nước vùng này đáy ngầm rất xiết, người trên pháo hạm luôn sử dụng ống nhòm để theo dõi phía đối diện, để đề phòng bị phát hiện ra, người hành động một lần thở ở khoảng cách vài chục feet cần phải chui xuống dưới pháo hạm, còn phải mang theo hòm gỗ, cài đặt pháo Long Vương ngay dưới cánh quạt đang chuyển động.

Rất khó.

Người của Thủy hội dù người nào cũng thông thạo dưới nước, nhưng ở trong tình cảnh sóng ngầm cuồn cuộn lặn một hơi ở dưới nước trong khoảng cách xa như thế, cũng không phải người nào cũng có thể làm được. Vương Nê Thu chọn hai người có kỹ thuật dưới nước tốt nhất trong Thủy hội, bao gồm cả ông nữa, tổng cộng ba người quyết định ngày mai cho nổ thuyền.

Vào lúc ban đêm, pháo Long vương đã được lấy. Ba người nghỉ ngơi một đêm, đợi đến buổi sáng ngày hôm sau, khi mặt trời lên cao, tầm nhìn dưới nước miễn cưỡng thấy được thì bắt đầu hành động.

Tô Tuyết Chí đi ra, mang theo hộp thuốc cấp cứu. Cô đã chuẩn bị xong mọi thứ cần thiết cho việc cấp cứu, nhìn ba người Vương Nê Thu nhảy từ trên thuyền xuống dưới nước, lặn ngay dưới mặt sông chảy xiết, bắt đầu căng thẳng chờ đợi.

Trước khi xuống nước Vương Nê Thu nói với cô, nếu như hành động thuận lợi, trong nửa giờ, pháo hạm sẽ bị nổ.

Tô Tuyết Chí thỉnh thoảng nhìn đồng hồ bỏ túi, lại nhìn pháo hạm phía xa xa. Cô thoáng thấy trên boong tàu có người, đang nhìn trộm qua bên này thông qua ống nhòm. Hai khẩu đại pháo cũng đang nhắm ngay về phía Giang Khẩu bên này.

Trong nửa giờ dài dằng dặc mà ngắn ngủi trôi qua, pháo hạm vẫn hoạt động qua lại ở lòng sông, diễu võ giương oai, mấy người Vương Nê Thu vẫn chưa trở về. Tô Tuyết Chí cùng với những người Thủy hội đang chờ đợi đều khẩn trương sốt ruột vô cùng. Mọi người đang bàn bạc có nên xuống nước tiếp ứng, bỗng nhiên, mặt sông bên cạnh nhô lên một đầu người, là Vương Nê Thu. Rất nhanh, hai người còn lại cũng xuất hiện. Mọi người vội kéo họ lên thuyền.

Sắc mặt ba người đều tái nhợt, thở hổn hển, nghỉ ngơi một lát sau nói tầm nhìn dưới nước còn thấp hơn so với dự đoán, lại gặp phải dòng ám lưu, thể lực tiêu hao rất nhiều, đành phải từ bỏ mà quay trở về.

Tô Tuyết Chí bắt gặp vẻ xấu hổ của Vương Nê Thu thì vội an ủi, bảo không nên gấp gáp, không được thì từ bỏ kế hoạch này, thông báo cho Trần Anh cùng nhau nghĩ biện pháp khác ổn thỏa hơn.

– Không được, đây là con đường thay thế duy nhất có thể đảm bảo an toàn phía sau. Người Nhật Bản chuyện như này đều làm được, rõ ràng đã nổi điên lên rồi. Giờ mà lên bờ, để bị bắt mà nói, họ chuyện gì cũng đều làm được. Phu nhân không cần lo cho chúng tôi, vừa rồi chỉ là đi thăm dò tình hình dưới nước thôi, chờ quen thuộc rồi, nhất định sẽ thành công!

Giọng điệu của ông rất kiên quyết. Tô Tuyết Chí không còn cách nào khác, muốn kiểm tra tình trạng cơ thể của họ, mấy người đều nói không bị sao cả, tụm lại với nhau tiếp tục bàn bạc.

Tô Tuyết Chí biết họ đang thảo luận hành động, chuyện như này cô cũng bất lực, chỉ biết chờ đợi thôi.

Vào lúc giữa trưa, khi thời điểm mặt trời lên cao nhất, ánh nắng gay gắt nhất, Vương Nê Thu cùng hai thủ hạ một lần nữa xuống nước. Nhưng vẫn bị thất bại.

Lần này, bọn họ liên kết hợp tác, thành công đuổi kịp pháo hạm, đồng thời, thành công treo pháo Long Vương bên trên cánh quạt, nhưng lại xảy ra tình huống. Một người bị cánh quạt kéo cuốn theo dòng nước, may mà Vương Nê Thu nhanh chóng phát hiện kéo trở lại, nhưng cánh tay anh ta vẫn bị đụng trúng. Sau đó mấy người lặn tới chỗ an toàn bên ngoài, kéo nổ nhưng không thành công, pháo Long Vương treo trên cánh quạt cũng bị tuột ra, thể lực của họ cũng không chống đỡ nổi nữa, chỉ đành phải thất bại quay về.

Tô Tuyết Chí ngay lập tức xử lý vết thương trên cánh tay của người bị thương. May mà vết thương không tổn hại đến xương, nhưng miệng vết thương cũng bị cắt một đoạn rất dài, mất máu quá nhiều. Cô khâu lại vết thương, băng bó kỹ xong, người kia liền hôn mê.

Hai lần thử nghiệm đều bị thất bại, người còn bị thương nữa, kế hoạch này độ khó còn lớn hơn so với tưởng tượng của Tô Tuyết Chí. Người của Thủy hội đều yên lặng, không khí ngột ngạt. Cô đi ra khoang thuyền, trông thấy Vương Nê Thu đứng lặng lẽ ở đầu thuyền thì đi tới, đang muốn lên tiếng đã thấy ông quay đầu lại, xua tay với mình, ngửa đầu lên híp mắt nhìn mặt trời.

– Mặt trời hôm nay không đủ dùng, kéo dài thêm một ngày nữa, một ngày là được rồi! Quá tam ba bận. Đợi giữa trưa ngày mai tôi thử một lần nữa, nếu vẫn không được thì tôi nghe theo phu nhân, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác.

Đêm khuya, trong khoang thuyền oi bức, Tô Tuyết Chí tâm sự nặng nề, từ trong khoang thuyền đi ra, trông thấy một bóng dáng đứng trên bãi đá bên bờ Giang Khẩu, là Vương Nê Thu.

Ông đăm đăm nhìn bóng pháo hạm vẫn lững thững trên sông đêm khuya xa xa, bóng lưng không nhúc nhích.

Giữa trưa ngày hôm sau, mặt trời chiếu trên cao. Vị trí người bị thương hôm qua đã được thay thế bằng một người khác tối hôm qua đi suốt đêm đến đây. Vương Nê Thu cùng hai người đó chuẩn bị thỏa đáng. Hai thủ hạ của ông xuống nước trước. Khi ông đang định xuống nước, chợt quay đầu lại cười nói với Tô Tuyết Chí:

– Phu nhân, lần sau nếu cô gặp Đại đương gia, làm phiền chuyển lời của tôi tới anh ấy, nói trách nhiệm anh ấy giao cho tôi, tôi đã tận lực. Nhưng mà tôi vô dụng, về sau không thể nào chia sẻ trọng trách với anh ấy được nữa, bảo anh ấy bảo trọng. Còn nữa, tôi vẫn thấy trước kia rất tốt, muốn làm gì thì làm cái đó, rất tự tại. Mười tám năm sau, nếu còn có cơ hội, bảo Đại đương gia đừng có giao trọng trách lớn như thế cho tôi nữa.

Tô Tuyết Chí giật mình, thấy ông nói xong thì chạy nhanh đến đầu thuyền. Cô sực tỉnh, kinh hãi đuổi theo:

– Tam đương gia, chú…

Vương Nê Thu như do dự một giây, quay đầu lại cắt lời cô:

– Đúng rồi, còn một chuyện nữa, làm phiền phu nhân. Nhắc tới cũng ngại…

Trên mặt ông lộ vẻ hổ thẹn, nhìn những thủ hạ trên bờ, giảm thấp giọng xuống,

– …Hơn mười mấy năm trước, một người bạn gái cũ của tôi có tìm tới tôi, nói là có con của tôi, muốn tôi cưới cô ấy. Tôi cho cô ấy tiền bảo đi phá nó đi, nói mình không định cưới cô ấy. Cô ấy đánh tôi một bạt tai, cũng không lấy tiền mà bỏ đi. Về sau tôi hối hận, đi tìm cô ấy, mới biết cô ấy đã bỏ đi rồi. Về sau nữa, khi tôi tìm được thì cô ấy đã lấy một người làm ăn nhỏ, nhưng người chồng đã chết, cô ấy trở thành quả phụ, còn phải nuôi dạy con trai. Tôi thấy mình có lỗi với cô ấy, liền nói muốn tái giá với cô ấy, giúp cô ấy nuôi con. Cô ấy lấy dao chém tôi, đuổi tôi đi, nói cả đời này đều không muốn nhìn thấy tôi. Nhưng tôi không bỏ đi. Về sau làm phiền phu nhân, ngày lễ ngày tết, giúp tôi đưa chút đồ đến cho cô ấy.

Ông báo địa chỉ, nói xong thì thả người nhảy xuống, cả người bị dòng chảy nuốt chửng, biến mất không thấy gì nữa.

Hết chương 201

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play