Mấy ngày sau, trong nhà Hạ Hán Chử tiếp đãi một vị khách tới thăm.
Lúc Tô Tuyết Chí về nhà, sắc trời đã tối, anh và khách vẫn đang nói chuyện trong thư phòng. Cô cởi áo khoác ra, hỏi Hồng Liên:
– Dì ơi, khách là ai vậy ạ, dì có biết không?
Hồng Liên nhận áo khoác, lắc đầu nói không biết.
– Nhưng mà nhìn qua như là đi đường xa tới, chắc là có chuyện rất quan trọng. Buổi chiều con rể đưa người ta về nhà, không cho phép ai làm phiền, dì nấu cơm xong cũng không dám đưa vào nữa.
Tô Tuyết Chí nhìn hướng thư phòng, trầm ngâm, không đi qua đó mà đi thẳng vào trong nhà.
Hồng Liên gọi cô lại, nói đã nấu món bồi bổ cho cô bảo cô đi ăn lấp bụng trước.
– Con sáng sớm đã đi làm, tối mịt mới về nhà, đói lắm rồi phải không? Bà chủ bảo dì tới là để chăm sóc con. Công việc ở nhà máy thì cũng thôi, ngày nào con cũng đi sớm về muộn, dì thấy mặt con gầy đi trông thấy, còn chẳng bằng nửa cái bàn tay của dì nữa…
Bà dùng hình ảnh so sánh khoa trương về gương mặt của Tô Tuyết Chí,
– Nếu bà chủ mà biết được, dì làm sao mà ăn nói với chị ấy đây…
Bà luôn làm cảm thấy Tô Tuyết Chí ăn không đủ, lại sợ cô chê mình phiền phức nên mỗi lần ép cô ăn là lôi Diệp Vân Cẩm ra.
Tô Tuyết Chí nói rằng buổi trưa đã có ăn một chút tại nhà máy rồi, hiện tại không đói, chờ Hạ Hán Chử với khách nói chuyện xong thì mới ăn cơm tối. Cô đi vào phòng ngủ, rửa mặt mũi chân tay sau đó đi đến trước bàn làm việc. Ngồi chưa được một chốc, Hồng Liên đã bưng một bát điểm tâm nhỏ đến, bắt cô phải ăn mấy miếng. Tô Tuyết Chí không còn cách nào khác đành phải đặt bút xuống nhận lấy, múc nước đường trong bát, còn chưa ăn được hai miếng bắt gặp Hồng Liên thi thoảng liếc bụng của mình, thì thầm hỏi cô tháng này kinh nguyệt đến chưa, có phải đã có rồi không.
– Có gì ạ?- Tô Tuyết Chí đang có tâm sự trong lòng, không mấy tập trung, thuận miệng hỏi.
– Còn có gì nữa, là có thai đó.
Tô Tuyết Chí suýt nữa thì bị sặc, ho mấy cái liền. Hồng Liên vội vỗ vỗ lưng cho cô.
Tô Tuyết Chí ngừng ho, nuốt đồ ăn xuống. Thấy bà đang trông mong nhìn mình, nhớ ra từ lúc bà đến đây săn sóc mình hình như thường hay nhìn vào bụng mình, ngày nào cũng sốt ruột nấu những món ăn bổ dưỡng cho mình với Hạ Hán Chử, nói là để bồi bổ sức khỏe.
Tô Tuyết Chí quyết định dập tắt ảo tưởng không thực tế này của bà, thu hết tâm sự đi, đặt bát xuống, đi đến đầu giường kéo tủ ra lấy một thứ trong đó ra, ra hiệu cho Hồng Liên xem.
– Đây là…- Hồng Liên chưa từng thấy bao giờ nên không biết.
Tô Tuyết Chí phổ cập luôn cho bà, đây chính là phương tiện tránh thai do người nước ngoài chế tạo ra đó.
– Dì Hồng ơi, cháu bận lắm, cho nên chí ít trong một vài năm tới sẽ không mang thai đâu. Về sau dì đừng lo nghĩ nữa.
Hồng Liên rất thất vọng, càng không chịu thừa nhận, phản bác:
– Làm việc thì làm việc, nhưng sao lại không sinh con chứ? Mà sinh con thì không cần con nuôi, con cứ sinh là được, đã có bọn dì rồi. Còn con rể nữa chứ, nào có người nào không muốn làm cha đâu, huống hồ Hạ gia chỉ có con rể là độc đinh, các tổ tông đều đang đợi đấy. Có phải trong lòng con rể không vui nhưng vẫn chiều theo con không hả? Không phải dì nói nhiều, con rể tốt như thế, đốt đèn lồng cũng khó tìm được…
– Dì ơi dì nghĩ nhiều rồi…
Tô Tuyết Chí nghe bà càng kéo càng không có giới hạn, ngay cả tổ tông Hạ gia cũng nhắc đến rồi, vội vã cắt ngang lời bà.
– Anh ấy không ý kiến dì ơi! Chẳng những không ý kiến, anh ấy cũng không muốn, là chính miệng anh ấy nói đó. Về sau dì đừng cứ để ý đến bụng cháu nữa.
Hồng Liên a lên một tiếng, ngây người ra một lúc mới kịp phản ứng lại:
– Lý nào là thế? Không có lý nha…Cháu với con rể tốt như thế, không nhân lúc còn trẻ sinh con đi chứ. Tiếc quá.
Tô Tuyết Chí không chịu nổi phiền, nhìn thân hình tròn tròn của bà, kêu lên:
– Dì Hồng ơi, dì nói cháu gầy, cháu thấy dì gầy mới đúng í. Dạo này làm phiền đến dì quá, hay là để cháu cho người đưa dì về, tốt nhất là dì về nhà nghỉ ngơi đi ạ.
Hồng Liên phớt lờ nói mình mặc kệ, cầm bát lên bắt ép cô ăn tiếp.
Tô Tuyết Chí thấy bà cuối cùng đã chịu từ bỏ, nghĩ về sau không phải nghe bà càm ràm chuyện này nữa, vậy cũng coi như thôi. Đúng vào lúc này, nữ người hầu chạy vào nói xưởng thuốc vừa gọi điện thoại tới, nói là có việc gấp tìm cô.
Người gọi là Tiểu Hoàng, cho biết khi Tiến sĩ Dư đưa công nhân đến kiểm tra và ghi lại dữ liệu trong phòng nuôi cấy, lúc trèo lên cao xem bình lên men đặt ở tầng cao nhất, bỗng nhiên bị choáng váng ngã xuống, đầu đập lên bình lên men, chảy máu. Sau khi tỉnh lại, tiến sĩ Dư nói mình không sao cả, xử lý vết thương xong nhất định không chịu đi bệnh viện, hỏi cô nên xử lý thế nào.
Tô Tuyết Chí dặn dò Tiểu Hoàng cưỡng chế Tiến sĩ Dư đình chỉ công việc, nằm yên không được cử động, nói mình sẽ đến đó ngay tức khắc. Cúp điện thoại, cô bảo Hồng Liên chờ Hạ Hán Chử xong việc thì báo với anh một tiếng, bảo anh cứ ăn cơm, cô xong việc thì sẽ về ngay, sau đó cầm hòm thuốc vội vội vàng vàng chạy đến xưởng thuốc.
Con đường chạy giữa nhà máy dược phẩm và thành phố, Hạ Hán Chử đã chuẩn bị một chiếc xe hơi cho cô, sắp xếp một người tận tâm chịu trách nhiệm đưa đón mỗi ngày. Lúc cô đến đó, đầu của Tiến sĩ Dư được quấn bằng một miếng gạc, Tiểu Hoàng đang túc trực ở đó, ở trong phòng nhưng lại không chịu nghỉ ngơi, vẫn ngồi trước bàn làm việc vùi đầu vào sửa sang số liệu ghi chép.
– Phu nhân, tiến sĩ không chịu nghỉ ngơi, nói rằng một nhóm lên men đang lúc mấu chốt, sợ xảy ra vấn đề, tôi cũng bó tay.
Tiểu Hoàng sốt ruột giải thích.
Tiến sĩ Dư trách anh ta:
– Đã bảo các cậu đừng có nói rồi mà, cũng chẳng to tát gì, chỉ là bệnh cũ mà thôi, cộng thêm mấy ngày ngủ không ngon giấc cho nên mới bị choáng, không đứng vững mà bị ngã. Giờ đã tốt rồi.
Anh ta thúc Tô Tuyết Chí đi về, – Tôi chỉ có một chút công việc của ngày hôm nay trong tay, sắp xong rồi. Tiểu Tô không cần đến đây đâu. Hôm nay em cũng bận ròng rã cả ngày rồi.
Tô Tuyết Chí lo anh ta bị chấn động não hoặc biết đâu có khi còn tệ hơn chính là bị chảy máu trong. Cô kiểm tra tỉ mỉ cho tiến sĩ Dư. Kiểm tra xong, dù không phát hiện có gì bất thường nhưng vẫn không yên lòng. Trước sự nài nỉ của cô, tiến sĩ Dư đành phải ngừng công việc lại, nằm xuống nghỉ ngơi.
Truyện Truyện TeenTô Tuyết Chí không đi về ngay mà tiếp tục ở lại, vừa giúp một chút việc còn lại cho tiến sĩ Dư, vừa chờ đợi quan sát. Đến hơn mười giờ đêm, hai ba tiếng sau, tiến sĩ Dư không có gì bất thường, cũng không xuất hiện tình trạng buồn nôn hoặc choáng đầu, cô mới yên lòng hơn.
Dựa theo quỹ đạo lịch sử mà cô biết, công nghiệp sản xuất penicillin, sử dụng sớm nhất chính là công nghệ nuôi cấy bề mặt rắn. Theo công nghệ này, muốn thu hoạch được đầy đủ lượng penicilin, nó đòi hỏi nhiều môi trường và không gian nuôi cấy, cường độ lao động cực lớn, hơn nữa, nhiệt độ cũng khó khống chế, quá trình lên men cùng chất lượng cao thấp không đều. Đã tiêu tốn một lượng lớn nhân lực, vật lực và sức lực, ra được thành phẩm, giá lên men tính bằng mililit là không đạt yêu cầu, muốn sử dụng nó trên diện rộng trên lâm sàng, rất không thực tế.
Giờ đây dựa vào độ cao đứng trên bờ vai của những bậc tiền nhân, nhà máy dược phẩm đã bỏ qua bước này, theo thiết bị thực tế hiện có và điều kiện vật chất sẵn có, sử dụng phương pháp nuôi cấy sâu bằng chất lỏng tiên tiến hơn. Nhưng cho dù như thế, nếu không có kinh nghiệm cụ thể để rút kinh nghiệm, trong quá trình này hầu như ngày nào cũng gặp phải nhiều vấn đề mới khác nhau, cần liên tục sửa chữa và khắc phục. Đặc biệt là một thời gian trước, ở giai đoạn sản xuất nhóm penicilin đầu tiên, không chỉ Tô Tuyết Chí, trong đoàn đội cốt cán, hầu như mọi người đều làm việc quá sức.
Mình tuổi trẻ, ngoài mệt hơn một chút ra thì cũng không sao cả, nhưng bản thân tiến sĩ Dư sức khỏe đã không tốt, từ sau khi di chuyển đến đây, anh ấy luôn làm việc chăm chỉ, chỉ là trước đây không than vãn la mệt, cho nên cô không để ý đến tình huống của anh ta.
Tô Tuyết Chí trong lòng áy náy, bảo tiến sĩ tối nay không được làm việc mà nghỉ ngơi cho tốt.
– Tiểu Tô à, lúc trước tôi đã nói với em rồi, tôi đã lãng hơn phí nửa cuộc đời của mình rồi. Tôi có lòng đền đáp quốc gia, nhưng lại vấp phải đủ mọi trắc trở, không thể thi triển kỹ năng, cho là mình đã thành khối đá khô cằn, chôn vùi dưới đất, nát cũng đã nát rồi. Ngờ đâu lại gặp được em, tảng đá tôi mới biến thành than đá, có cơ hội được phát sáng phát nhiệt, tôi không thấy mệt gì. Nhưng em đó tiểu Tô…
Tiến sĩ Dư nhìn cô, nở nụ cười.
– Em với Tư lệnh Hạ vừa kết hôn, tân hôn mặn nồng mà ngày ngày toàn bỏ bê cậu ấy, thời gian gặp bọn tôi còn hiều hơn cậu ấy. Tôi sợ trong lòng Tư lệnh là trách chúng tôi.
Những người có mặt trong phòng đều cười, thúc giục cô mau chóng về nhà.
Tô Tuyết Chí chỉ biết cười trừ. Xem đồng hồ, cũng đã hơi muộn rồi, sắp 11 giờ tối rồi, thấy tiến sĩ Dư không có gì đáng lo ngại, liền không làm phiền anh ta nghỉ ngơi nữa, tạm biệt mọi người ra về.
Cô đi ra đến cổng chính nhà máy dược phẩm, một cảnh vệ vốn là thủ hạ của Đinh Xuân Sơn nhìn thấy từ xa đã chào cô một cái, chạy tới mở cổng.
Ô tô đã đỗ ngay cạnh đó. Lái xe đã mở cửa xe cho cô, người cũng đã ngồi ở vị trí lái, đang chờ cô.
Tô Tuyết Chí chui vào trong xe, lúc này mới cảm nhận được mệt mỏi ập đến.
– Hạ phu nhân, cô là về nhà phải không?
Phía ghế lái đằng trước chợt có giọng nói cất lên.
Vô cùng quen thuộc, rất trầm ấm, mang theo mấy phần từ tính…
Tô Tuyết Chí mở choàng mắt ra, nhìn sang.
Người kia còn đang lái xe, cũng không hề quay đầu sang, bóng lưng thẳng tắp. Tô Tuyết Chí vui đến bất ngờ, không kìm nén được đánh nhẹ lên vai anh:
– Sao lại gạt em!
Hạ Hán Chử cười. Anh vừa tiếp tục lái xe, vừa ung dung nói:
– Có qua có lại. Em từng làm lái xe cho anh, anh học theo mà thôi.
Tô Tuyết Chí nhớ ra. Buổi tối hôm đó, cô đóng giả làm tài xế của anh, đón anh ở bên ngoài phủ Tổng thống, còn mời anh đi xem phim, gây ra một cuộc chiến nho nhỏ, cuối cùng để tránh né cảnh sát, hai người còn trốn trong công viên trung tâm…
Bây giờ nhớ lại, kỷ niệm đó vẫn còn rõ ràng, như là xảy ra ngày hôm qua, vô cùng sống động.
Cô cũng cười cười, rồi từ từ tắt đi. Cuối cùng dùng khuỷu tay chống cơ thể, cả người đổ về phía trước, nhìn chăm chú vào bóng lưng đang chuyên tâm lái xe cho mình, nhỏ nhẹ hỏi:
– Vị khách tới nhà hôm nay là ai vậy anh? Có chuyện quan trọng rồi phải không ạ?
Hạ Hán Chử không trả lời cũng không quay đầu lại, anh một tay tiếp tục lái, tay khác với ra phía sau xoa đầu cô, dỗ dành:
– Về nhà từ từ nói. Em cũng mệt rồi, ngả người nghỉ ngơi chút đi. Anh lái xe chầm chậm về nhà.
Tô Tuyết Chí lắc đầu:
– Em không mệt. Em nói anh hay, em nghĩ kỹ rồi, em không đi đâu.
Hạ Hán Chử giảm tốc độ xe. Cuối cùng, anh dừng hẳn xe lại ở bên đường, quay đầu lại nói với cô:
– Tiếc thật đó, cơ hội hiếm có như thế. Anh nói này, anh thật lòng ủng hộ em …
Tô Tuyết Chí ngắt lời anh:
– Không có gì tiếc cả, giao lưu học thuật tương lai có rất nhiều cơ hội. Thực ra anh không nói thì em cũng biết, tình thế bên ngoài càng ngày càng căng thẳng, đúng không? Cho nên hiện giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của em là nhanh chóng chế tạo ra thật nhiều penicilin, để cứu lấy sinh mạng của những chiến binh chắc chắn sẽ phải chịu bao đổ máu và vết thương trong cuộc chiến bảo vệ Tổ quốc!
Cô nhìn thẳng vào ánh mắt của Hạ Hán Chử, nói.