Vợ chồng Lục gia đi vào không phải cửa chính đằng trước mà là cửa ngách nhỏ. Cũng không phải người gác cổng nhà họ Tô không cho họ đi cửa chính, người gác cổng cũng không có gan đó. Lục gia dù không phải trưởng tộc nhưng so với Tam bá gia trưởng tộc mắt mờ chân chậm thì ông ta nói chuyện còn có trọng lượng hơn, trong huyện thành chẳng những là nhân vật có mặt mũi, con trai còn làm quan chức trên tỉnh thành nữa.

– …Lúc họ tới là đi cửa ngách rồi, nhìn lén la lén lút y như sợ bị người khác nhìn thấy, cũng không biết muốn làm cái gì...

Diệp Vân Cẩm nghe thế không nói gì, đi vào khách đường. Vợ chồng Lục gia ngồi bên trong đang thì thầm nói chuyện với nhau, bắt gặp bà đi vào thì liếc nhau, dừng lại.

Diệp Vân Cẩm hỏi họ có việc gì, còn nói, – Tuyết Chí lúc sẩm tối về nhà, anh chị chắc đã nghe nói rồi, hiện còn đang ăn cơm. Anh chị đã tới nếu không chê thì mời anh chị dùng bữa với cả nhà em?

Lục gia ngồi bất động, nét mặt nghiêm trang. Bà Lục thì tươi cười đứng lên, đi tới gần Diệp Vân Cẩm thân mật cầm tay bà, đầu tiên là khen bà khí sắc tốt, càng ngày trông càng trẻ, rồi nói tiếp:

– Anh chị ở nhà đã ăn rồi. Tới nhà chỉ là có mấy câu muốn nói rồi đi về ngay, không muốn quấy rầy cả nhà các em.

Diệp Vân Cẩm cười nhẹ:

– Chị Lục khách sáo quá, có gì xin cứ nói.

– Vừa rồi em có nhắc đến Tuyết Chí, chúng ta đều là người trong nhà, không có gì phải che che giấu giấu cả. Chị nói thẳng, tối nay vợ chồng chị tới cũng chính là vì chuyện của Tuyết Chí…

Bà ta dừng một chút, híp mắt nhìn Diệp Vân Cẩm chờ bà tiếp lời, nhưng thấy bà không phản ứng gì, còn mỉm cười bình tĩnh nhìn lại mình, đành phải nói tiếp:

– Tuyết Chí rõ ràng là con gái, thế mà em từ nhỏ đến lớn lại nuôi cháu nó như con trai, thời gian này cả huyện thành đều xôn xao vì chuyện này. Mà chuyện này, ngay cả thân tộc chúng ta cũng đều bị em lừa dối che giấu. Vấn đề này, không phải chị khinh thường em, nhưng em khi xưa suy nghĩ chưa chu toàn, không thể trách hiện tại người trong tông tộc biểu thị thái độ bất mãn được…

Bà Lục quan sát nét mặt Diệp Vân Cẩm, – Tối hôm qua, các vị trưởng bối đều tụ tập ở nhà Tam bá gia, mở cuộc họp tông tộc. Tất cả mọi người đều rất bất mãn, nói chuyện nhà em giờ đã trở thành trò cười lớn của toàn huyện, mất hết thể diện mặt mũi thì thôi đi, ngay cả những tộc nhân chúng ta ra ngoài cũng bị người ta chỉ trỏ nói ra nói vào chẳng ra gì. Em làm ra chuyện này, nói nhẹ thì xúc phạm tộc quy, làm loạn gia phả, mà nói nặng, chính là loạn âm dương hủy luân thường. Nếu đúng là thật, đây chính là tội lớn!

Diệp Vân Cẩm gật đầu, – Thế tối hôm qua mọi người đã thương lượng được gì không? Dự tính sẽ làm gì? Là gạch bỏ một chi nhà bọn em ra khỏi gia phả, hay là tố cáo lên quan tòa điều tra thế? Em kiến thức ít, nhưng hình như chưa từng nghe nói từ cổ chí kim có luật lệ nào quy định con gái trong nhà không thể nuôi dạy như con trai. Hay là Trung Hoa Dân quốc vừa mới bổ sung điều này vậy chị?

Lục gia nâng chén trà lên uống một ngụm.

Bà Lục đưa mắt nhìn chồng, vội nói:

– Em còn không biết đâu, tối hôm qua, Tam ba gia tức giận đến mức suýt nữa thì ngất xỉu tại chỗ, mấy phòng còn lại cũng kích động phẫn nộ lắm, tất cả đều nói em không đúng, đề xuất dựa theo tộc quy xử lý thật nghiêm, thanh lý môn hộ, mọi người sẽ tiếp quản việc làm ăn của nhà em….

Diệp Vân Cẩm cũng nhìn Lục gia:

– Thì ra tối nay anh chị tới đây là muốn tiếp quản cửa hàng Thiên Đức à?

Bà Lục kêu la:

– Em à, oan cho anh chị quá. Anh chị nào vì cái này chứ, mà ngược lại, anh chị là muốn tốt cho các em các cháu. Nói thật, tối hôm qua ồn ào mãi không xong, là bác Lục của Tuyết Chí đã đứng lên kiên quyết phản đối, nói không thể đối xử với nhà em như thế được. Nhớ năm xưa, Tuyết Chí sinh ra đã mất cha, em là quả phụ trẻ tuổi, còn phải chống đỡ cả nhà, thật sự là không dễ dàng, đưa ra biện pháp này cũng là bất đắc dĩ thôi. Tuy nói là vi phạm tộc quy, nhưng về tình có thể hiểu. Huống chi bao nhiêu năm qua, lần nào trong tộc có công có việc, có lần nào mà em không hỗ trợ nhiều nhất đấu. Không thể bỏ qua công lao của em được.

Lục gia vẫn luôn không lên tiếng lúc này mới chậm rãi đứng lên, thong thả đi tới, trên mặt nở nụ cười ôn hòa.

– Chính là ý tứ này. Tối hôm qua đến cuối cùng, những người tranh cãi kia cuối cùng đã bị ép xuống, họ không dám truy cứu gì nữa đâu. Em yên tâm, có anh ở đây, về sau còn có ai dám lấy chuyện này ra ức hiếp cả nhà em, em cứ tới tìm anh. Tối nay anh chị tới là vì lòng tốt, muốn nhắc nhở em chút mà thôi.

Tối hôm qua tộc nhân Tô gia tề tụ họp tại nhà Tam bá gia, Diệp Vân Cẩm đã biết rồi. Nửa phần trước, cũng đúng như vợ chồng này đã nói, mọi người thay nhau đứng ra phê phán mắng chửi bà, nhất trí nhận định nên trục xuất bà, việc làm ăn của cửa hàng Thiên Đức sẽ do tông tộc tiếp nhận. Nhưng phần sau thì lại không phải thế. Thời điểm lựa chọn ai sẽ đứng ra đi làm chuyện này, bầu không khí trở nên lạnh lẽo, không một ai ra mặt. Theo lý Tam bá gia là tộc trưởng, nên là ông ta đứng ra, con trai ông ta lại nói sức khỏe ông ta không tốt, hôm nay không thể đi lại được. Mọi người đều đổ dồn sang Lục gia. Trùng hợp là Lục gia vừa đến chưa được bao, bà Lục ở nhà đột ngột đổ bệnh, cho người đi gọi Lục gia về nhà. Lục gia đi rồi, những người còn lại nhìn nhau, người nào người nấy cũng đùn đẩy, không một ai nhận cả, cuộc họp mặt gia tộc cứ thế mà không giải quyết được gì, mọi người đều giải tán.

Diệp Vân Cẩm hiểu rõ, tối nay hai vợ chồng Lục gia đến một kẻ đóng vai mặt đỏ một người vai mặt trắng, kẻ xướng người họa, trợn mắt bịa đặt, toan tính rõ ràng.

Không có Hạ Hán Chử, chuyện con gái khôi phục thân phận này Diệp Vân Cẩm cũng đã nghĩ được cách ứng phó, nhưng những người trong tộc này chỉ hận không thể lột da rút gân ăn thịt uống máu mình sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.

Bà thầm thở dài, càng căm ghét những người đang đứng đối diện này, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản, chỉ cười nói cảm ơn, không hề giữ họ lại.

Vợ chồng Lục gia tối nay tới vốn muốn nhận được sự cảm kích của Diệp Vân Cẩm, bắt gặp bà phản ứng như thế thì thất vọng, nhưng không biết làm gì khác hơn ngoài đứng dậy ra về. Diệp Vân Cẩm muốn đưa họ ra cửa chính, bà Lục vội nói đi cửa ngách cho tiện, đường gần hơn. Diệp Vân Cẩm dĩ nhiên không ép, liền tiễn ra ngoài, đứng bên trong cửa nói:

– Tuyết Chí còn đang chờ em ăn cơm, em không tiễn, anh chị về ạ.

Bà Lục không cam tâm, đang muốn tiếp tục nghe ngóng hôn sự giữa Tô Tuyết Chí và Tôn thiếu gia Hạ gia, nghĩ đến lúc đó biết đâu mình cũng chen được vào một chân rút ngắn quan hệ, ngẩng lên, trông thấy mấy người đứng bên ngoài đang dòm ngó về bên này, bà ta nhận ra ngay, đó là con trai của Tam bá gia và mấy tộc nhân bình thường có quan hệ tốt với ông ấy, đều là những người tham gia cuộc họp tông tộc tối qua.

Hai vợ chồng Lục gia giật mình, muốn tránh đi nhưng không kịp nữa rồi, đụng phải mặt nhau rồi, đành phải nhắm mắt mà đứng lại.

Mấy người này đương nhiên không ngốc, biết hậu nhân Hạ gia hiện tại là thân phận gì, tối hôm qua người nào người nấy bày tỏ sự phẫn nộ, nhưng chẳng qua là bị ép thế, bày ra ngoài cho có lệ mà thôi, tối nay cũng mang tâm tư giống như vợ chồng Lục gia, muốn lôi kéo làm thân nối lại quan hệ với Diệp Vân Cẩm, nhưng lại sợ bị người khác nhìn thấy giễu cợt, thế là nhân lúc trời tối lén la lén lút đi cửa hông, lại thình lình đụng phải vợ chồng Lục gia, đôi bên đều xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.

Hai bên cách nhau một cánh cửa hông, nhìn nhau một lúc, cuối cùng một bên nói qua đây có việc, bên kia thì nói vừa lúc đi ngang qua. Hai bên đều ngầm hiểu lẫn nhau, cười gượng chào Diệp Vân Cẩm rồi vội vã đi. Đi chưa được bao xa, con trai Tam bá gia nói:

– Bà Lục, thấy bảo bà bị bệnh cấp tính mà, qua một đêm đã khỏi rồi ạ?

Bà Lục nào chịu thua kém, cười nhạt:

– Nghe nói tối qua người cao giọng phẫn nộ nhất là cháu. Tối này cháu đến nhà cô ta làm gì thế?

Bên kia xấu hổ mặt đỏ tới tận mang tai, chế giễu lại:

– Sao thế ạ, chỉ có ông bà mới tới nhà người ta làm người tốt thì không cho nhà cháu được à? Bà Lục có lòng này, cũng không sợ mất mặt, cần gì phải che giấu ạ? Tối qua Lục gia là người phát biểu, có đến lượt cháu đâu?

….

Diệp Vân Cẩm đứng ở trong cửa, lạnh lùng nhìn người trong tông tộc Tô gia đi xa dần.

Trận đấu ngầm này bắt đầu từ hai mươi năm trước, hiện tại đã kết thúc hoàn toàn rồi. Bà đã thắng đám người này rồi.

Vào khoảnh khắc này, bà cảm thấy mình sao mà may mắn, ông trời vẫn đứng về phía bà, bằng không sẽ làm sao mà an bài như thế được. Bà vốn không phải người thiện lương gì, đã không có đức, cũng vô năng, cuối cùng lại bù đắp cho bà có được một cô con gái xuất sắc hiểu chuyện như vậy. Không những thế, con gái của bà lại có duyên mà gặp cháu trai nhà họ Hạ.

Không hề nghi ngờ rằng con gái mình sẽ có một tương lai tươi sáng và hạnh phúc. Mà tất cả những điều này bắt nguồn từ câu chuyện cũ của mình từ hai mươi năm trước. Dù là câu chuyện xưa cũ đó đã trôi qua rồi, từ trước đã định không thể viên mãn, tương lai cũng sẽ như vậy, nhưng bà cảm thấy mình không có gì hối tiếc. Bà không hề hối hận.

Diệp Vân Cẩm đưa mắt nhìn về phía bầu trời đêm nơi Phủ Thành phía xa kia, một lát sau, trong đáy mắt hiện lên tia ấm áp, quay người đi vào trong.

Đứa cháu trai nhà họ Hạ kia cũng không để Diệp Vân Cẩm phải chờ lâu.

Mấy ngày sau, anh liền đến. Đi cùng anh là một vị đại nho thuộc dòng họ Hạ gia rất có danh vọng tại tỉnh thành. Lão tiên sinh đưa anh đến thăm hỏi bà chủ tiệm, cũng lấy thân phận là bề trên Hạ gia tới trịnh trọng cầu hôn. Bà chủ tiệm không chút do dự mỉm cười đồng ý.

Cùng ngày, cả huyện thành vì chuyện này mà chấn động, trên con phố dẫn vào cổng nhà họ Tô, người đông đúc, ngõ hẻm đều xôn xao bàn tán về sự kiện vui này. Người dân trong huyện không chỉ nói về người con rể tương lai của gia đình họ Tô với giọng điệu đầy kính trọng và ngưỡng mộ, anh còn mang theo cả đội ngũ binh lính hùng mạnh và oai vệ đóng quân bên ngoài thành phố, cũng nói về tất cả các loại câu chuyện về bà chủ tiệm của cửa hàng Thiên Đức – đương nhiên hiện tại, trong trí nhớ của người dân huyện thành, câu chuyện “ô nhục mờ ám” trong quá khứ mà bà chủ cửa hàng vướng phải nghi vấn trong mấy chục năm qua đều biến mất không chút dấu vết, như là chưa bao giờ từng xảy ra. Bà hóa thân thành một hình tượng nữ La Hán hoàn mỹ đầy trí tuệ, ẩn nhẫn, kiên cường. Thậm chí, còn có ông cụ mắt mù tai điếc hiện tại vẫn ngồi trên long ỷ hoàng thượng trong hoàng thành công bố muốn thay mặt triều đình trao đền thờ trinh tiết cho bà, chỉ bằng cách này, mới xứng với công đức và hạnh kiểm của bà.

Đêm hôm đó Tô gia mở tiệc, Diệp Vân Cẩm rất vui, chiêu đãi các khách quý. Mà Hạ Hán Chử cùng với Tô Tuyết Chí thì lại âm thầm đi vào phủ thành, đi vào tòa nhà Tứ Phương bên bờ Vịnh Giang Loan kia.

Cửa sổ phía tây yên tĩnh, ánh nến lay động, Trịnh Long Vương ngồi ngay ngắn trong phòng. Ông nhìn người trẻ tuổi ở trước mặt mình, trên mặt mang nụ cười rất tươi, bảo anh đứng lên, đừng hành lễ lớn với mình làm gì.

Hạ Hán Chử vẫn cung kính nói:

– Hôm nay là ngày đính hôn của con và Tuyết Chí, con hành lễ cho ngài là bổn phận ạ.

Không cần nói rõ, mọi thứ đều không cần phải nói ra thành lời.

Trịnh Long Vương đưa mắt nhìn Tô Tuyết Chí đứng bên cạnh mình, không từ chối nữa.

Ông nhìn Hạ Hán Chử hành lễ với mình theo nghi thức cũ, nói:

– Tuyết Chí, lúc con với Yên Kiều đi viếng tổ phụ thì nhớ thắp một nén hương cho ta.

– Nhân sinh vốn vô thường, nhưng năm đó, nếu như không phải tổ phụ hiệp can nghĩa đảm, lời hứa ngàn vàng, ta không thể sống tới ngày hôm nay được.

– Khi đó, ta vẫn chỉ là một thiếu niên hơn mười tuổi dũng cảm gan dạ và đầy nhiệt huyết, nào biết được những tăm tối của đời người. Bốn mươi, năm mươi năm cứ thế mà qua trong chớp mắt.

– Tâm nguyện này ta chưa làm được, Tuyết Chí, con hãy hoàn thành cho ta.

Ông thất thần chốc lát, chậm rãi quay sang nhìn con gái, mỉm cười nói.

Hết chương 194

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play