Ngày hôm nay Tô Tuyết Chí từ chỗ Phó Minh Thành biết được một tin tức cũng được coi là tin tốt, sự giám thị của Kimura đối với anh đã có sự buông lỏng, nguyên nhân là “tài liệu bí mật phòng thí nghiệm” lần trước anh giao cho ông ta có tác dụng. Nghe nói sau khi Kimura nhận được đã ngay lập tức đã gửi toàn bộ tài liệu đến một trong những phòng thí nghiệm y tế tốt nhất trong nước.

Phòng thí nghiệm y tế đó là một tổ chức trực thuộc quân đội trong những năm gần đây, trong đó tập hợp những chuyên gia sinh học và y tế giỏi nhất trong nước. Phó Minh Thành nói cho cô biết, các chuyên gia phòng thí nghiệm sau khi xét duyệt sơ bộ đã kết luận tài liệu rất có giá trị, quyết định đầu tư nghiên cứu. Bởi vậy mà Kimura hết sức tin tưởng anh, buông lỏng đề phòng với anh, có lẽ là để tiến thêm một bước lung lạc anh, gần đây còn thường xuyên mời anh cùng đi tiếp Hoành Xuyên.

Cuối cùng anh nói, liên quan tới mục đích mà hiện tại Hoành Xuyên đến Trung Quốc, sau mấy lần gặp mặt anh đã bắt đầu có manh mối mơ hồ, nhưng còn chưa dám xác định, trong điện thoại không tiện nói nhiều, vừa hay cuối tuần trường y có một hoạt động, nếu như cô có thể tới, lúc đó anh cũng tham gia, cả hai sẽ gặp mặt nói rõ hơn.

Tin tức này làm cho Tô Tuyết Chí vô cùng phấn khích. Vừa hay cô cũng nhận được lời mời của hiệu trưởng, lại được biết đến lúc đó Tông tiên sinh cũng sẽ đi, liền hẹn thứ hai sẽ cùng nhau xuất phát.

Từ lúc quay lại, cuộc sống của cô cơ bản chỉ đi lại giữa khu xưởng thí nghiệm phía tây thành phố và trụ sở Cục y tế, những nơi khác thì nửa bước không hề đi. Một tuần trôi qua rất nhanh, đến ngày xuất phát, cô vào thành, gặp mặt với nhóm Tông tiên sinh, lên xe ngựa của ông cùng đến nhà ga.

Chuyến xe lửa mà họ đi là chuyến 10 giờ sáng, còn có mấy vị đồng nghiệp khác cùng đồng hành. Lên xe lửa một cách thuận lợi rồi, Tô Tuyết Chí ngồi xuống ghế của mình, chờ xe lửa xuất phát.

Chốc lát đã sắp đến 10 giờ, nhưng xe lửa không hề có động tĩnh gì.

Đầu năm nay vì nhiều nguyên nhân, xe lửa vận hành muộn giờ đã trở thành chuyện hết sức bình thường, ban đầu Tô Tuyết Chí cũng không để ý, đợi tầm mười phút, thấy vẫn không có dấu hiệu gì cả, hành khách trong xe lửa bắt đầu ngồi không yên, nhốn nháo xì xào bất mãn. Một đồng nghiệp đi cùng là người nóng tính, đứng lên đang muốn xuống xe lửa hỏi cho ra nhẽ, trông thấy trạm trưởng băng qua sân ga gấp gáp đi tới, lên xe lửa đi thẳng vào khoang này, đến chỗ Tô Tuyết Chí nói:

– Xin lỗi Tô tiên sinh, vé của cậu có chút vấn đề, tạm thời không thể đi được. Mời cậu xuống xe.

Tông tiên sinh hơi kinh ngạc:

– Vé của Tiểu Tô là mua cùng chúng tôi, sẽ có vấn đề gì chứ?

Trạm trưởng vội khom người với ông:

– Tông tiên sinh, tôi xin lỗi, tôi không tiện giải thích được. Tóm lại, vị Tô tiên sinh này không thể đi được, vẫn nên xuống xe lửa là tốt hơn. Chỉ cần cậu ấy xuống xe, xe lửa sẽ lập tức khởi hành ngay. Bằng không, chỉ sợ sẽ không đi được, ảnh hưởng đến những hành khách khác…

Hành khách trong xe lửa bắt đầu xôn xao quay lại nhìn.

Tông tiên sinh nhíu mày:

– Thế là sao, ý là gì? Anh nói rõ xem nào! Thân là công dân, một là cậu ta không làm điều phi pháp, hai là đang lúc xuất hành, dựa vào đâu mà anh đuổi người ta xuống xe lửa hả? Anh không nói rõ, tôi sẽ khiếu nại với cấp trên của anh.

Mấy đồng nghiệp đi cùng cũng lộ sự bất mãn, đồng thanh ủng hộ Tông tiên sinh. Trạm trưởng liên tục xin lỗi:

– Xin lỗi Tông tiên sinh, xin lỗi các vị tiên sinh, chuyện này không phải trạm trưởng nhỏ bé tôi có thể quyết định được. Nói thật, đây là ý của lãnh đạo. Nếu vị Tô tiên sinh này không đi xuống, hôm nay xe lửa sẽ không thể xuất phát được…

Tông tiên sinh tức giận:

– Là ý của ai? Là Chương Ích Cửu kia phải không?

Trạm trưởng không nói lời nào, hành khách trong xe đều nhìn Tô Tuyết Chí, thái độ biểu lộ sự bất mãn.

Tông tiên sinh đứng lên:

– Lý nào là thế. Tôi đi gọi điện thoại cho anh ta…

Tô Tuyết Chí vội đứng lên ngăn ông lại.

– Tông tiên sinh, các vị tiên sinh, không cần đâu ạ, để cháu xuống tốt hơn. Cũng không phải một hai phải đi bằng được, chậm trễ hành trình của mọi người cũng không hay.

Lần trước bị giam giữ, tiếp theo trong khoảng thời gian này trong kinh sư bắt đầu có những tin đồn liên quan đến chuyện Hạ Hán Chử rời khỏi kinh sư. Tông tiên sinh dù không quan tâm tới tình hình chính trị nhưng cũng nắm bắt được tình huống, suy đoán hành động của Tô Tuyết Chí bị hạn chế hẳn là có liên quan đến Hạ Hán Chử.

Nếu thật sự là như thế, dù là đi tìm Chương Ích Cửu cũng sẽ không có tác dụng gì.

Vào lúc này, ngay cả ông cũng cảm nhận được sâu sắc sự bất lực và khó xử.

Tô Tuyết Chí nói xong lấy hành lý của mình đứng lên nói:

– Làm phiền các vị tiên sinh đến đó rồi xin chuyển lời hỏi thăm của cháu tới hiệu trưởng ạ.

Tông tiên sinh đưa mắt nhìn các hành khách trên xe lửa, biết là không thể làm gì được, bèn an ủi:

– Nếu họ gây bất lợi cho cháu, cháu nhất định phải thông báo cho bác đấy. Dù bác không làm được gì, nhưng vẫn có thể làm cái loa phát thanh cho cháu.

Tô Tuyết Chí khom người cảm ơn mấy người Tông tiên sinh, xuống xe.

Cô vừa đi xuống thì đèn tín hiệu trước sân ga liền chuyển sang màu xanh, cửa xe lửa đóng lại, bắt đầu chậm rãi khởi động.

Tô Tuyết Chí qua cửa sổ xe nhìn mấy người Tông tiên sinh vẫy tay với mình, đưa mắt nhìn xe lửa rời khỏi trạm đi xa, biến mất trong tầm mắt, bước ra khỏi trạm.

Cô ra đến cổng lớn trạm ga, đang muốn gọi xe kéo trở về thì trông thấy một chiếc ô tô đỗ ngay gần ở lối ra. Một người mặt thường phục đứng bên cạnh xe. Người kia mở cửa xe ra, bước nhanh đến chỗ cô, khom người nói:

– Tô tiên sinh, mời cậu lên xe.

Qua cửa kính xe, Tô Tuyết Chí đã nhìn thấy người ngồi bên trong, không phải ai khác mà chính là Vương Đình Chi.

Hai tay anh ta đặt lên tay lái, mắt nhìn phía trước, biểu cảm lạnh nhạt.

Tô Tuyết Chí liền lên xe. Người mặc thường phục kia không vào cùng mà đóng cửa xe cho cô. Vương Đình Chi lập tức khởi động ô tô lái đi.

Ô tô đi về hướng ngoại ô, là hướng xưởng thí nghiệp phía tây. Trên đường đi Vương Đình Chi luôn yên lặng lái xe, không nói gì cả, Tô Tuyết Chí cũng yên lặng, trong xe rất yên tĩnh. Cuối cùng đi hết đường xe, xe hơi ngừng ở ven đường.

– Cảm ơn anh.

Nói xong, Tô Tuyết Chí cầm hành lý của mình muốn xuống xe.

– Tô Tuyết Chí, dù là em ở nơi này, nhưng những động tĩnh của anh Tư tôi ở bên ngoài kia, tôi nghĩ chắc là em cũng biết rồi đúng không?

Vương Đình Chi chợt  mở miệng. Tô Tuyết Chí quay lại, bắt gặp anh ta quay mặt sang, biểu cảm không thay đổi nhìn mình.

Cô không đáp lời, đẩy cửa xe ra tiếp tục muốn đi xuống, lại nghe Vương Đình Chi nói tiếp:

– Chắc là em còn chưa biết, vậy thì tôi nói cho em vậy. Nghe nói Tiết Đạo Phúc chết rồi, anh Tư đã thu nạp quân đội của Tiết Đạo Phúc, những phe phái bên kia cũng đã đầu nhập anh ấy hết, nghe theo chỉ huy của anh ấy. Chẳng những thế, nghe nói quân Tây Bắc dưới sự khuyên giải của anh ấy mà đồng ý hòa giải rồi. Nói cách khác…

Anh ta dừng lại, – Hiện tại, anh Tư của tôi đã trở thành người có thực lực khống chế cục diện, cũng chỉ thiếu một sự bổ nhiệm chính thức mà thôi.

Anh ta nhìn thẳng Tô Tuyết Chí, chậm rãi nói.

Tô Tuyết Chí nhìn anh ta, chỉ cười nhẹ:

– Lẽ ra tôi nên biểu lộ sự không vui vì anh ấy đã ảnh hưởng đến sự ổn định trung tâm của bố anh. Nhưng thật tiếc, tôi lại không cách nào đồng tình với các người được.

Cô đẩy cửa xe bước xuống, đi trên con đường mòn đi về hướng xưởng thí nghiệm.

Vương Đình Nghi nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng của cô, mắt híp lại, bỗng nhiên đẩy cửa xe ra đuổi theo, ngăn cản đường đi của cô.

– Là tôi thích em trước, anh Tư biết rõ tình cảm của tôi với em, nhưng lại lừa gạt tôi mà theo đuổi em. Bố tôi cũng coi như cứu giúp anh ấy, anh ấy lại coi bố tôi là kẻ địch giả tưởng. Anh ấy đã thay đổi rồi, không còn là anh Tư mà tôi quen biết từ nhỏ nữa.

– Em…thích anh ấy thật ư?

Cuối cùng, anh ta gần như cắn răng hỏi một câu kia.

Tô Tuyết Chí dừng bước lại, ngước mắt lên nhìn thẳng vào đôi mắt bốc lên cơn giận của Vương Đình Chi, nét mặt bình tĩnh.

– Trước đây không có cơ hội, hiện tại anh đã nhắc đến chuyện này, tôi không ngại nói rõ với anh.

Cô đặt hành lý xuống.

– Vương Đình Chi, tôi đối với anh không có tình yêu nam nữ gì cả. Điều này không hề có liên quan đến chuyện Hạ Hán Chử biết thân phận tôi mà che giấu anh. Nói tóm lại, dù là khi đó anh ấy nói cho anh biết sự thật, anh theo đuổi tôi, tôi cũng sẽ không thích anh, càng sẽ không tiếp nhận anh. Điều này là không thể.

– Vì sao chứ? Là tôi không tốt, không hoàn hảo như anh Tư hay sao?

Anh ta nhìn cô đăm đăm, hỏi từng câu từng chữ.

Tô Tuyết Chí lắc đầu.

– Không phải bởi vì anh không đủ hoàn hảo. Trên thực tế, anh Tư mà anh cứ ba câu là nhắc đến kia, người mà được anh xưng tụng là hoàn hảo kia cũng có rất nhiều khuyết điểm. Nhưng tôi lại thích anh ấy. Trên người anh ấy có sự thu hút rất đặc biệt đối với tôi, sẽ khiến cho tôi chú ý đến anh ấy, mà anh lại không có. Tôi không có cảm giác với anh. Dù là anh có hoàn hảo thế nào, tôi cũng sẽ không có tình cảm gì với anh. Đơn giản chỉ như vậy thôi, anh hiểu chưa?

Vương Đình Chi lạnh lùng xùy một tiếng:

– Em rõ ràng là lấy cớ.

– Không phải lấy cớ. Anh có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không. Trên con thuyền lúc ra Xuyên đó. Anh Tư của anh gặp chuyện, lúc đó tôi cũng có mặt tại hiện trường. Tôi ngồi xổm dưới đất, đạn bay qua đỉnh đầu tôi. Anh ấy với tôi chẳng thân chẳng quen, ốc còn không mang nổi mình ốc, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bắn chết, nhưng khi trông thấy tôi, anh ấy lại đi lên muốn đưa tôi thoát khỏi hiểm cảnh. Dù là cuối cùng anh ấy vì cứu anh mà bỏ lại tôi, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến cảm nhận của tôi đối với anh ấy. Tôi tin rằng lúc ấy bất kể là người vô tội nào đang ngồi xổm trên boong tàu bị gặp nguy hiểm, anh ấy đều sẽ làm như thế. Thanh danh của anh ấy không tốt, từng giết rất nhiều người, nhưng trong một khắc này, anh ấy lại phản ứng theo bản năng đi bảo vệ người nhỏ bé yếu ớt hơn anh ấy. Nói trách trời thương dân có lẽ hơi quá, nhưng máu của người đàn ông này hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài mà anh ấy thể hiện. Tôi nghĩ chính là một khắc này, tôi đã có một nhận thức khác về anh ấy. Cho nên sau khi nguy cơ được giải trừ, khi tôi phát hiện ra anh đấy đang tìm tôi, hẳn là muốn xác nhận xem tôi có bình an hay không, tôi cũng theo bản năng mà ra khỏi nơi ẩn nấp, mục đích là muốn báo bình an với anh ấy, xem như là lời đáp lại đối với hành động giải cứu của anh ấy đối với mình.

Cô nhìn thẳng vào Vương Đình Chi biểu cảm đang dần trở nên cứng ngắc, mỉm cười.

– Mối quan hệ ban đầu giữa tôi và anh Tư của anh đương nhiên không phải vừa gặp đã yêu. Nhưng anh ấy thực sự đã thu hút tôi. Dù là chính tôi lúc ấy cũng chưa ý thức được điểm này, nhưng trong tiềm thức của tôi, tôi cũng nguyện đến gần anh ấy. Người khác, bất kể là ai, đều chưa từng khiến cho tôi nảy sinh cảm giác như vậy. Hiện tại, anh đã hiểu chưa?

Biểu cảm của Vương Đình Chi vẫn cứng ngắc như thế, không nói một lời nào.

Tô Tuyết Chí không hề tránh né ánh mắt anh ta, suy nghĩ một chút.

– Vương công tử, tôi rất vinh hạnh khi nhận được tình cảm quý giá của anh, nhưng nói thật, từ khi quen biết nhau đến bây giờ, tôi không cho rằng mối qua lại giữa chúng ta đủ sâu sắc để anh cố chấp khăng khăng cho rằng thích tôi.

– Có lẽ lúc trước anh thích tôi, nhưng cho đến bây giờ, nếu như anh chịu dùng lý trí để suy nghĩ, nghiền ngẫm, tự hỏi chính bản thân anh, phải chăng có điều gì khác trong đó khiến cho anh nhận định sai không.

Cô dừng một chút, nhìn anh ta.

– Trong mắt tôi, thực ra chưa chắc anh đã thích tôi như anh đã nghĩ. So với việc thích tôi, có lẽ hiện tại, điều mà anh không thể nào chấp nhận nổi là việc anh nhận định mình đã bị anh Tư của mình phản bội và đi con đường khác mình.

Mí mắt Vương Đình Chi nảy lên một cái.

Tô Tuyết Chí nhấc rương hành lý lên tiếp tục bước đi, đi được vài bước, dừng lại quay đầu trở lại.

– Về phần anh Tư anh vì sao phải đề phòng bố anh, tốt nhất anh quay về làm rõ, trong vụ án xét nhà năm xưa của Hạ gia, nhà họ Vương các người rốt cuộc đã đóng vai trò gì trong đó.

Vương Đình Chi nhìn theo bóng dáng của cô biến mất bên trong rừng cây nơi cuối con đường, nửa buổi mới chậm rãi quay người đi trở lại chỗ chiếc xe.

Anh ta nhắm mắt lại, đầu ngửa ra sau chiếc ghế, yên lặng chốc lát, chậm rãi mở mắt ra, lái xe về thành.

….

Trời sắp tối rồi, Vương Đình Chi còn chưa đi, trong văn phòng cũng không bật đèn. Cấp trên của anh ta Chương Ích Cửu ló đầu vào, bắt gặp anh ta ngồi một mình trên ghế dưới bóng hoàng hôn hút thuốc liền nhướng mày trêu chọc:

– Nếu bộ phận chúng ta bình chọn nhân viên xuất sắc, tôi nhất định sẽ đề cử chú đó Đình Chi ạ, chắc chắn không người nào phản đối đâu. Giờ này mấy giờ rồi mà chú còn chưa tan làm thế? Chú không về, nhân viên của chú ai dám về. Đình Chi à chú nên tạo thuận lợi cho mọi người về sớm đi. Hơn nữa, Vương phu nhân vừa gọi điện thoại hỏi tôi đấy, nói là không gọi điện được cho chú. Chú không về, bà ấy sẽ người đi đón chú. Chuyện gì thế? Đường dây bên chú hỏng à? Vậy ngày mai gọi thợ đến sửa…

Vương Đình Chi không lên tiếng, tắt điếu thuốc, đứng lên, cầm áo khoác đi ra ngoài.

Chương Ích Cửu đưa mắt nhìn dây điện thoại trên  bàn bị giật đứt kia, lắc đầu.

Vị Vương công tử này năng lực làm việc rất tốt, từ khi tới đây làm việc rất chăm chỉ chịu khó, khiến cho cấp trên là anh ta cũng phải ngạc nhiên. Chẳng qua là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, cậu ta có vẻ như rất lạnh nhạt đối với việc hôn nhân lại lần nữa được thông báo trên báo chí, cho nên vừa rồi Vương phu nhân mới gọi điện thoại đến tìm anh ta.

Tối hôm nay tại Đồng gia hết sức náo nhiệt, khách đến tấp nập.

Hôn sự giữa nhà họ Vương và nhà họ Trần sau mấy bận quanh đi quẩn lại, ngay trước đó không lâu lại lần nữa quay về điểm xuất phát.

Hai gia đình đã xóa bỏ hoàn toàn mối bất hòa của họ, quyết định tiếp tục mối hôn sự của bọn trẻ. Xét thấy đã đính hôn rồi, tối nay, bề trên nhà họ Trần sẽ đến nhà họ Đồng ăn cơm, Vương phu nhân cũng đi, hai nhà gặp mặt tại đó bàn bạc cụ thể những chuyện liên quan đến hôn lễ. Nghe nói tiểu thư nhà họ Tần cũng sẽ tham dự.

Trong lòng Vương phu nhân vẫn còn bất mãn đối với nhà họ Trần, nhưng bà cũng hiểu, đúng như lời khuyên của Đồng Quốc Phong, đó là lựa chọn tốt nhất. Nhân mạch nhà họ Trần có ảnh hưởng lớn đến quyền kiểm soát tài chính của chính phủ, không thể coi thường. Hiện tại hai nhà nối lại hôn ước, chẳng những mang đến lợi ích thực tế cho nhà họ Vương, hơn nữa nhà họ Vương còn mang danh tiếng là khoan dung rộng lượng, tội gì mà không làm.

Vương phu nhân chỉ có thể vui vẻ chấp nhận. Kế hoạch tối nay là bắt ép con trai cũng đi cùng. Ở nhà đợi mãi đợi mãi, thấy trời đã tối mà con trai vẫn chưa về, thời gian thì sắp đến rồi, bà đành phải đi ra, đang định lên xe ô tô để đi, chợt thấy con trai lái xe về, vội vàng giữ chặt Vương Đình Chi, trách móc vài câu, lại thúc giục anh ta đi thay quần áo, nói mình ở cửa chờ.

– Đình Chi à, mẹ thấy Trần tiểu thư kia rất tốt, xinh xắn, con chịu ấm ức một chút….

– Muốn đi tự mẹ đi đi. Con mệt, muốn ngủ.

Vương Đình Chi không chút bận tâm để ý đi thẳng vào trong nhà.

Hết chương 181

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play