Diệp Nhữ Xuyên báo xong tin tức, buổi tối nay nghỉ lại một đêm ở Phủ thành, nhưng lại ngủ không yên, trời còn chưa sáng đã lên đường, tiếp tục đi huyện thành. Cùng ngày ông về tới huyện Bảo Ninh, gặp được Diệp Vân Cẩm, trà chưa kịp uống đã vào phòng, nói tin tức kia cho em gái biết.

Diệp Vân Cẩm nghe xong tim nảy thình thịch, ngồi trên ghế không thốt nổi nên lời. Diệp Nhữ Xuyên thì mặt ủ mày chau.

– Mấy ngày đi đường anh đều nghĩ việc này. Nhiều năm qua đều bình an vô sự, chẳng như thế, tỉnh trưởng Tiết còn phải nể mặt mũi Trịnh Long Vương mấy phần liền, không hiểu sao đột nhiên lại thay đổi như thế. Đây rõ ràng là muốn lấy mạng người rồi, ông ta không sợ gây ra nhiễu loạn lớn à? Đằng sau đó có phải đã xảy ra chuyện gì hay không…

Ông dừng một chút, – Đúng rồi, Hạ Hán Chử! Chỉ lo đi đường, sao anh lại quên mất cậu ấy nhỉ.

Diệp Nhữ Xuyên vỗ mạnh vào trán mình, đứng lên.

– Để anh đi phát điện báo cho Tuyết Chí, bảo cháu nó giúp đỡ hỏi một chút.

Diệp Nhữ Xuyên đến như một trận gió, lại đi như một trận gió.

Diệp Vân Cẩm gọi Tô Trung tới bảo ông ta ngay lập tức đến Phủ thành đợi ở đó, có động tĩnh gì thì phái người báo tin về. Tô Trung vội vàng xuất phát luôn.

Diệp Nhữ Xuyên đến bưu cục duy nhất của huyện thành gửi xong điện báo, bấy giờ mới cảm thấy cái chân bị thương năm ngoái hơi đau nhức, được người ta đỡ lên xe ngựa, trở lại chỗ Diệp Vân Cẩm, nói mình lại đi phủ thành đợi để nghe ngóng tin tức. Diệp Vân Cẩm cố nén lo âu trong lòng xuống, bảo ông nghỉ lại đừng chạy đi chạy lại nữa, đi cũng vô dụng, mình đã phái Tô Trung qua đó rồi, bấy giờ Diệp Nhữ Xuyên mới thôi.

Lẽ ra, ngày hôm sau là cháu gái có thể nhận được điện báo của ông rồi. Sự việc gấp gáp như thế, cô sẽ không chậm trễ để kéo dài, vừa đi vừa về chậm nhất trong vòng một tuần là mình có thể nhận được thư hồi âm rồi.

Diệp Nhữ Xuyên đương nhiên không biết, điện báo mà ông gửi cho cháu gái căn bản không được đưa tới tay của cô mà đã bị chặn lại. Ông ở bên này sốt ruột chờ đợi, chờ mãi không thấy người của bưu cục tới đưa thư, ngày nào cũng phái người làm chạy đi hỏi, qua bảy tám ngày mà chỗ cháu gái vẫn không hề có hồi âm gì. Mà chỗ Phủ Thành, ngày hôm đó Tô Trung lại gửi tin tức về, là một tin xấu.

Diệp Nhữ Xuyên lo lắng sốt ruột:

– Thế nào? Yêu gia Thủy hội xảy ra chuyện phải không?

Gã người làm cả chặng đường chạy đi chạy về, dừng lại thở phì phò:

– Không phải ạ. Không phải chuyện của Thủy hội, nhưng lại có liên quan đến…

Diệp Nhữ Xuyên quá nôn nóng, ấn gã người làm ngồi xuống ghế.

– Có chuyện gì mau nói đi.

Gã người làm uống một hớp nước, bắt đầu nói.

Sáng sớm hôm qua, cục thuế Tự phủ bất ngờ ra một thông báo, nói là các loại thuế mà trước đây của Tự phủ quá thấp, rất không hợp lý, đề xuất tăng số thuế của từng loại thuế lên sao cho ngang bằng với cấp tỉnh. Sau khi điều tra và hạch toán đầy đủ, bây giờ thu tiền từ đường thủy trước, tăng 30% thuế đầu người và thuế xe cộ, tàu biển, bắt đầu được tính từ đầu năm, thời hạn là tất cả những người có liên quan tự nộp thuế trong vòng ba ngày kể từ ngày thông báo, nếu không, ngoài việc nộp đủ tiền lãi chậm nộp mà còn bị phạt nữa.

Thông báo vừa được phát ra, tiếng oán thán của dân chúng Phủ thành vang dậy trời đất.

Vốn dĩ đã có đủ các loại thuế cắt cổ rồi, trong số đó có nhiều loại chồng lên nhau không biết đâu mà lần. Ngoài ra còn có các khoản quyên góp ở nhà, quyên góp lười biếng cho những người không nghề nghiệp, quyên góp cho việc khai trương kinh doanh và quyên góp đèn lồng, cửa chính treo hai cái đèn lồng cũng phải nộp tiền, rất nhiều khoản phải nộp, rất nhiều khoản vô lý. Mọi người đã rất bất mãn rồi, bây giờ lại có chuyện như này, đặc biệt là những người dân sống dựa vào sông nước càng như ong vỡ tổ, vô số người dân tứ phương đổ xô đến chính quyền để yêu cầu một lời giải thích. Vị quan chức nhà nước kiêm đơn vị đồn trú Tự phủ là Hồ Chính Đạo dĩ nhiên không hề lộ diện, chỉ điều quân đội và cảnh sát phong tỏa đầu phố, đôi bên cuối cùng phát sinh xung đột, mấy chục người dân bị bắt đi, dân chúng lại đổi hướng đi Thủy hội để tìm kiếm trợ giúp.

– Nghe nói Trịnh Long Vương đã định ngày hẹn gặp quan chức nhà nước rồi.

– Thế nào? Kết quả ra sao?

– Còn chưa biết ạ! Chú Trung sợ mọi người sốt ruột nên bảo cháu về trước báo tin.

Diệp Nhữ Xuyên dậm chân:

– Trời ơi, có một nửa tin thôi, còn không bằng không nói. Muốn giết chết tôi à? Thôi bỏ đi, tự tôi đi vậy.

Nói xong cũng định ra ngoài thì lại bị Diệp Vân Cẩm ngăn lại.

Nói ra cũng lạ, trước kia luôn luôn là em gái nóng vội sốt ruột, sao giờ xảy ra việc này Diệp Nhữ Xuyên lại thấy bà rất bình tĩnh, mấy ngày này cũng không hề thúc giục hỏi han tin tức, liền nói:

– Vân Cẩm, bọn họ rõ ràng là nhắm vào Trịnh Long Vương rồi. Nếu ông ấy xảy ra chuyện, Thủy hội giải tán, nóc của Tự phủ sợ là sẽ sập một nửa, tiếp theo chúng ta sẽ không có ngày tốt lành đâu. Em đừng cản anh, anh đi tìm Vương tam gia Vương Nê Thu. Anh không gặp được Trịnh Long Vương nhưng chắc là ở chỗ Vương tam gia vẫn có thể nói được đôi câu đấy.

– Tin tức cứ để Tô Trung tiếp tục dò la, anh đi lại không tiện, cứ đi đi về về tra tấn cơ thể, ngoài ra còn gây phiền cho họ nữa, có ích gì đâu anh. Nên làm thế nào, Thủy hội, Trịnh Long Vương nhất định sẽ có cách. Chúng ta cứ chờ là được.

Trong mắt của bà ẩn chứa nỗi lo lắng vô tận, quay đầu đi nhìn về hướng phủ thành, chậm rãi nói.



Tối hôm đó, hơn mười giờ, mặc dù đã thuyết phục hầu hết mọi người trước rồi nhưng vào giờ này vẫn còn có mấy trăm thủy hộ tụ tập bên ngoài Thủy hội chờ tin tức bên trong. Một bên là người nhà của những người đã bị bắt ba ngày trước, trong đó một người phụ nữ mặc quần áo vải thô chắp vá ôm con nhỏ đang ngủ trong lòng, ngồi dưới gốc cây hòe già bên ngoài cổng Thủy hội, cúi đầu lặng lẽ lau nước mắt.

Mọi người đã không còn kích động như mấy ngày trước nữa, thay vào đó là yên lặng. Trong mắt mọi người đều mang sự phẫn nộ gần như tuyệt vọng, sự phẫn nộ này như than lửa, dường như chỉ cần có một tia lửa là sẽ bùng lên bất cứ lúc nào.

Bên trong hội đường rộng rãi của Thủy hội giờ phút này đèn đuốc sáng trưng. Sau khi nghe tin, các vị đương gia đã đến cùng với mấy chục đại diện thủy hộ gặp mặt tại nơi này, thảo luận sự việc, có người mắng Tiết Đạo Phúc cùng Hồ Chính Đạo, có người thương lượng làm sao để cứu người. Một ông cụ tóc bạc trắng xóa cắn răng nghiến lợi lên án:

– Mấy tháng trước, chúng tôi đã xây dựng tu sửa một cây cầu, vật liệu gỗ bùn là của bà chủ cửa hàng Thiên Đức cùng với một số đại hộ khác quyên tiền, chúng tôi thì ra sức. Cầu tu sửa xong, mọi người đoán xem sau đó thế nào, lại muốn các hộ gia định hai bên bờ chúng tôi phải nộp nhạc thuế đấy. Chúng tôi hỏi nhạc thuế là gì thì nói cầu đã sửa xong, ai cũng phấn khởi, đây không phải thuế vui vẻ là gì? Trên đời này sao có chính quyền vô sỉ đến thế! Hiện tại lại muốn tăng thêm 30% thuế nữa, trong ba ngày còn yêu cầu chúng tôi nộp đủ. Chúng tôi phản bác lại thì đánh chúng tôi, còn bắt con trai tôi đi. Giờ người vẫn bị giam giữ, ngày mai đến kỳ hạn rồi, chúng tôi nào có tiền đi nộp thuế nữa? Đây rõ ràng là không cho chúng tôi con đường sống đây. Long Vương, cầu xin ngài giúp chúng tôi.

Ông cụ nói xong nước mắt chảy ra, cùng với mấy chục người quỳ xuống trước Trịnh Long Vương.

Trịnh Long Vương đứng lên đỡ ông cụ dậy.

– Đại Đương gia, bọn chúng là nhắm vào chúng ta. Bọn chúng có súng, chúng ta cũng có. Cùng lắm thì liều mạng, không cần mạng nữa, chiếm chính quyền làm phản là được.

Lão Yêu đột ngột đứng lên, rống to:

– Phản đi! Phản đi!

Mọi người nhao nhao hò hét. Mấy chục thủy hộ cũng rất kích động.

– Đại đương gia, các vị đương gia! Chỉ cần Đại đường gia ra lệnh một tiếng, chúng tôi lập tức triệu tập mọi người. Tôi là người đầu tiên đứng lên!

– Tôi có ba con trai, tôi sẽ để chúng đi theo Đại đương gia!

– Tôi cũng vậy!



Bên trong hội đường quần chúng đang rất kích động, tiếng ồn áo vang dội.

Vương Nê Thu đưa mắt nhìn Trịnh Long Vương, ông đang nhìn ra hướng cửa, giống như đang chờ gì đó, không hề để tâm đến những náo động chung quanh mình, liền đứng lên, đưa tay đè xuống những âm thanh ồn ào, nói lớn:

– Thủy hội đa tạ các bậc cha chú anh em đã giúp đỡ, nhưng việc này không phải việc nhỏ, Long Vương tự có tính toán. Dù Hồ Chính Đạo kia không lộ mặt, không gặp Long Vương, nhưng đối với lính canh phòng giam, bọn tôi đã lo liệu hết rồi, việc cứu người sẽ không vấn đề gì. Các vị cứ an tâm, tiếp tục bàn bạc kỹ hơn.

Đúng vào lúc này, một bang chúng chạy vào hô to:

– Đại đương gia, bên ngoài có một người tới tự xưng là Tuân Đại Thọ, nói là thay mặt cho Tỉnh trưởng gì đó muốn gặp Đại đương gia. Còn có cả Cục trưởng Cục cảnh sát đi cùng.

Bên trong hội trường lập tức yên tĩnh lại, mọi người đều đồng loạt hướng về Trịnh Long Vương.

Trịnh Long Vương nét mặt bình tĩnh, ra hiệu cho mời người vào.

Chốc lát, Tuân Đại Thọ nghênh ngang đi vào, theo sau còn có một người, chính là cục trưởng cục cảnh sát bản địa. Người này bình thường rất quen thuộc với người Thủy hội, gọi anh gọi em, hiện tại đi theo sau, ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng thì không ngừng mắng chửi ba đời tổ tiên nhà Tuân Đại Thọ. Phô trương kiểu này, lại sợ vào được mà ra không được, cho nên chỉ định đích danh ép mình đi cùng. Quan lớn hơn một cấp đè chết người, cho dù trong lòng không hề muốn nhưng cũng đành phải chấp hành mệnh lệnh.

Tuân Đại Thọ trước nay chưa từng thấy mặt Trịnh Long Vương, bây giờ được giao một nhiệm vụ quan trọng, tự thấy mình một bước lên trời, chân chính trở thành người của cấp trên, đối với vị Trịnh Long Vương trong truyền thuyết này dĩ nhiên là vô cùng khinh thường. Đi vào đại đường ngay lập tức nhìn thấy một người ngồi chính diện, thần sắc nghiêm trang, ánh mắt như điện quét về phía mình, khônggiận tự uy, biết đây là Trịnh Long Vương thì không khỏi run lên, muốn lui lại, liếc mắt nhìn cục trưởng cục cảnh sát phía sau, đối phương cụp mắt xuống, không hề có ý muốn cổ vũ cho mình, đành phải cười gượng chắp tay với người đang ngồi kia:

– Kẻ hèn Tuân Đại Thọ, là chuyên viên được Tỉnh trưởng Tiết phái đi tuần sát địa phương, nâng đỡ dân sinh…

Nói xong, ông ta thấy những người dân xung quanh đang nhìn chằm chằm vào mình, mấy người đàn ông vạm vỡ cao to vẻ mặt dữ tợn, biểu cảm tư thế như hận không thể ăn tươi nuốt sống mình, bất giác chột dạ, mấy câu khoe khoang phía sau chuẩn bị phát ra lập tức dừng lại.

Lão Yêu Thủy hội mắng một tiếng đẩy người ra, đi lên túm cổ Tuân Đại Thọ nhấc lên, tức thì ông ta bị  nhấc chân lên khỏi mặt đất.

– Có phải đó là ý tưởng chó chết của mày không? Còn dám tới đây à? Ông đây đánh chết mày.

Tuân Đại Thọ kinh hãi, vừa ra sức giãy giụa, vừa la hét, “mày dám”, vừa quay đầu lại tìm cục trưởng cục cảnh sát. Cục trưởng vội đi lên khuyên giải. Vương Nê Thu cũng đi tới can. Lão Yêu vẫn không chịu thả người. Cho đến khi Trịnh Long Vương quát dừng tay, tiếng quát vang như sấm, lão Yêu mới buông quyền. Hai chân của Tuân Đại Thọ cuối cùng mới chạm xuống đất, lại không đứng vững suýt chút nữa thì ngã sấp mặt, thảm hại không tả nổi, ngẩng lên, bắt gặp Trịnh Long Vương lúc này mới mở miệng:

– Thủ hạ thô lỗ, mạo phạm chuyên viên rồi. Đêm nay chuyên viên đến đây là có yêu cầu gì.

Tuân Đại Thọ uất hận lắm rồi nhưng nghĩ tới nhiệm vụ của mình lại không dám phát tác, gườm gườm nhìn lão Yêu Thủy hội, sửa sang lại quần áo, mặt cười tươi:

– À tôi sợ có hiểu lầm, thân mang trách nhiệm mà tỉnh trưởng giao phó, không dám lười biếng cho nên mới đến đây để gặp mặt  nói chuyện với Long Vương ngài. Có hiểu lầm thì cũng nhau giải quyết, như vậy mọi người mới đều tốt.

Trịnh Long Vương khẽ phẩy tay, mấy người Vương Nê Thu hiểu ý ông, người đang ngồi cũng đứng lên mang theo mọi người toàn bộ lui ra ngoài hết. Chốc lát, trong hội đường đứng đầy người trở nên vắng vẻ.

Tuân Đại Thọ ổn định lại tinh thần, yêu cầu cục trưởng cục cảnh sát sung làm bảo tiêu cũng đi ra ngoài, chỉ còn lại mình cùng Trịnh Long Vương, vẻ kiêu căng trên mặt liền biến mất, đổi thành khuôn mặt tươi cười, tiến lên chắp tay, nói mình đã ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay cuối cùng đã được gặp, đúng là may mắn ba đời.

Trịnh Long Vương cười nhạt:

– Chuyên viên khách sáo rồi, chỉ là hư danh mà thôi, lão hủ không dám nhận. Ngài có chuyện gì cứ nói thẳng là được.

Tuân Đại Thọ lấy ra một lá thư được dán kín, dâng lên bằng hai tay, nói:

– Đây là mật thư do tỉnh trưởng Tiết tự tay đề bút, trước khi tôi đi còn mãi căn dặn tôi nhất định phải tự tay giao cho Long Vương ngài. Là chuyện gì thì tôi không biết, nhưng tỉnh trưởng trịnh trọng như thế, chắc là chuyện rất quan trọng, mong Long Vương chớ coi thường.

– Tôi cũng biết những gì đã xảy ra tại địa phương trong vài ngày qua. Thân là chuyên viên đặc phái, tôi còn có một lời muốn nói nữa, chỉ cần Long Vương đầu nhập tỉnh trưởng Tiết, đừng nói mấy người bị bắt nhốt kia, về sau, chẳng những thủy đạo, ngài vẫn là Long Vương, còn có chức vị cao, tùy cho ngài chọn.

– Tỉnh trưởng nói, chỉ cần Long Vương ngài gật đầu thì không cần Long Vương động bước, Tỉnh trưởng sẽ đích thân tới đón Long Vương. Thế nào, vinh hạnh rất đặc biệt này đừng nói Tự Phủ, dù khắp toàn Xuyên chỉ sợ đây cũng là đầu tiên.

– Đương nhiên…

Ông ta chuyển giọng ngay,

– Nếu Long Vương quyết giữ ý mình, vậy thì ngay ngày mai, thủy đạo như thế nào ai cũng khó mà nói. Kẻ hèn sẽ không đi đâu hết mà chờ tại đây, đợi câu trả lời của Long Vương.

Ông ta cười cười cung kính với Trịnh Long Vương rồi lui ra ngoài.

Người đi rồi, Trịnh Long Vương mở thư ra đọc lướt qua, chậm rãi buông xuống.

Đêm khuya, Vương Nê Thu chờ ở bên ngoài nhìn ánh đèn sau cửa sổ, trong lòng lo lắng, chợt thấy cửa mở ra, Trịnh Long Vương đứng ngay ở cửa, bèn đi vào.

– Đại đương gia, trong thư nói gì vậy anh? – Ông ấy hỏi.

Trịnh Long Vương ra hiệu cho ông ấy tự xem.

Vương Nê Thu cầm thư, xem xong, trong mắt bắn ra lửa giận, ngẩng lên bắt gặp thần sắc Trịnh Long Vương vẫn hết sức bình tĩnh, đè nén lửa giận xuống:

– Giờ làm sao đây?

– Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, nó chỉ ở đây, muộn hơn so với dự đoán của anh thôi. Tiết Đạo Phúc này có cấp trên làm chỗ dựa, cho nên mới không kiêng nể gì như thế. Anh đã nghĩ kỹ rồi, thuận theo ý của y đi, cũng không cần y tới, tự anh sẽ đi một chuyến…

– Đại đương gia! – Vương Nê Thu hiểu ngay ý của ông, lên tiếng ngăn cản, – Anh đừng đi. Cùng lắm thì chúng ta làm như các anh em đã nói…

Ông ấy cắn chặt răng, nét mặt chuyển sáng tàn độc, trong mắt bắn ra tia hung hãn.

Trịnh Long Vương ho một tiếng, cười nhẹ than:

– Anh đã già rồi. Mười năm trước có lẽ còn nghĩ như thế. Loại chuyện lớn như này liên quan đến sinh kế của hàng ngàn anh em và vô số già trẻ đằng sau họ, không nắm chắc thì không thể mạo hiểm, càng không thể hy sinh vô ích. Vẫn nên giao Thủy hội lại cho chú là thích hợp.

– Chúng ta có thể kéo dài thời gian, em lập tức phái người liên hệ với Tư lệnh Hạ. Không không, để em đích thân đi…

– Cậu ta giờ cũng đang vướng vào rắc rối, hơn nữa, nước xa không cứu được lửa gần. Chú không nhìn thấy hay sao, Tiết Đạo Phúc là được bày kế trước rồi, căn bản không cho chúng ta có cơ hội kéo dài thời gian đâu. Ngày mai là kỳ hạn cuối, nếu như không đáp ứng thì ắt sẽ có một trận gió tanh mưa máu. Tiết Đạo Phúc muốn gì, anh đích thân dẫn y đi là được.

– Đại đương gia…- Vương Nê Thu mắt đỏ lên, giọng run rẩy.

– Con người chỉ có một lần chết, anh đã sống mấy chục năm rồi, đủ lắm rồi.

Trịnh Long Vương đi tới, lấy một thứ dày được dán kín trong ngăn kéo ra, đưa tới.

– Lão Tam, nhờ chú giúp anh đưa cái này đi, nhớ phải giao tận tay cho bà chủ tiệm hộ anh.

Hết chương 176

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play