Phó Minh Thành vào giờ này còn chưa đi nghỉ, vẫn còn đang ở thư phòng. Điện thoại vang lên, anh không ngẩng lên, một tay cầm tai nghe, tay kia cầm cây bút tiếp tục viết lên văn bản.
Đột nhiên, ngòi bút trên trang giấy dừng lại.
– Tuyết Chí?
Anh dường như không dám tin, nghĩ mình nghe lầm, hoặc là nghi đối phương mạo danh mà hỏi lại để xác định lại người bên kia đầu điện thoại một lần nữa.
– Là em ạ. Xin lỗi muộn rồi mà vẫn làm phiền đến thầy.
Đúng thật là cô.
Cuối năm ngoái từ sau khi anh thổ lộ tình cảm đã bị cô khéo léo từ chối, thì đây là lần đối thoại đơn độc đầu tiên giữa hai người.
Phó Minh Thành ngây người, sau đó sực tỉnh, nói:
– Không không, không phiền gì đâu. Tôi còn chưa ngủ! Em có việc gì phải không?
Từ sau lần đó, anh cảm nhận được cô cố tình tránh mặt anh.
Nếu không có việc gì thì cô sẽ không bao giờ chủ động tìm anh cả.
Lòng anh nghĩ thế, hơi chút chua xót.
– Thầy còn nhớ năm ngoái khi phòng thí nghiệm vừa thành lập, em có ủy thác thầy đặt thiết bị làm lạnh với công ty nước ngoài không ạ? Người ta nói ít nhất nửa năm sau mới có hàng. Tầm hai tháng trước, người của công ty cho em biết họ đã đặt thiết bị rồi, đã ủy thác cho hãng vận chuyển rồi. Em biết thời gian còn chưa tới, lẽ ra không nên thúc giục hỏi, nhưng hiện tại có tình huống khẩn cấp, thầy có thể kiểm tra giúp em cụ thể khi nào thì tàu sẽ cập bến không ạ?
Phó Minh Thành nói ngay:
– Hàng của em do tàu của tôi và tàu nước ngoài liên kết vận chuyển, đối phương xuất phát từ Châu Âu, tuyến xa, toàn bộ hành trình đường biển cần mất nửa năm. Mấy ngày trước tôi có kiểm tra rồi, con tàu này vừa mới qua Mũi Hảo Vọng, nếu về đến cảng, dù mọi chuyện suôn sẻ thì cũng phải mất ít nhất ba hoặc bốn tháng nữa.
Vậy là thiết bị làm lạnh kia giờ vẫn còn đang lênh đênh trên mặt biển Đại Tây Dương…
Ba bốn tháng.
Sợ là Trịnh Long Vương không thể đợi được.
Tô Tuyết Chí yên lặng một lát, nói cảm ơn, sau đó cúp điện thoại.
Cô cùng với vị đại đương gia Thủy Hội Trịnh Long Vương kia như người xa lạ, không những không có chút tình cảm gì đáng nói, thậm chí, ấn tượng của Tô Tuyết Chí kia để lại cho cô vẫn là sự kháng cự và khó chịu.
Nhưng mà từ lần trước sau khi nghe được một số chuyện về ông từ chỗ Hạ Hán Chử, mỗi khi nghĩ đến ông, trong lòng cô lại nảy sinh một cảm giác thân thiết khó tả.
Ở một nơi cô không biết, có một người, dùng phương thức mà ông cho rằng tốt nhất, lặng lẽ âm thầm bảo vệ cô.
Ngay cả khi đây chỉ là phản hồi tử tế, cô cũng muốn làm những gì hết sức có thể, đặc biệt là bây giờ cô chỉ còn cách thành phẩm thuốc cứu mạng ở bước cuối cùng mà thôi.
Thiết bị làm lạnh công nghiệp đã không trông cậy vào được rồi, đành phải chọn dùng biện pháp phổ thông, tự lực cánh sinh thôi.
Tô Tuyết Chí động não thật nhanh.
Sấy đông lạnh không ngoài hai phương pháp hóa học và vật lý. Với tiền đề là thời gian càng ngắn càng tốt, phương pháp làm khô hóa học rõ ràng là khả thi hơn.
Chất hút ẩm không vấn đề, có thể chọn dùng canxi sulfat.
Nhưng chỉ có mỗi canxi sulfat là không đủ, còn phải có các thiết bị sấy hỗ trợ.
Có thể mời những người chuyên nghiệp phối hợp, mau chóng làm ra một thiết bị sấy nhỏ đơn giản và thiết thực càng sớm càng tốt được không?
Tô Tuyết Chí cảm thấy không phải là không thể. Nhưng vấn đề là, trong một khoảng thời gian ngắn, đi đâu tìm các chuyên gia thành thạo về máy móc điện đây.
Đúng lúc này, điện thoại vừa treo lại đột nhiên vang lên.
Cô đoán có lẽ là Phó Minh Thành, liền nhận nghe.
Đúng là Phó Minh Thành, anh hỏi cô có chuyện gì.
– Thực ra, lúc nhận được điện thoại của em, tôi khá là bất ngờ. Có câu này tôi muốn nói với em từ lâu rồi, nhưng lại sợ phiền đến em…
Trong điện thoại, anh ngập ngừng nói.
– Tuyết Chí, lần trước em từ chối tôi, tôi nói với em, tôi sẵn lòng làm bạn với em là sự thật. Tôi cảm nhận được em đang gặp chuyện gì đó. Tôi rất áy náy vì thiết bị em cần giờ tôi không có cách nào để vận chuyển đến cảng trước thời hạn được, nhưng mà nếu em có khó khăn gì, em có thể nói với tôi, để tôi xem mình có giúp được không. Đây là lời thật lòng của tôi.
Anh nói hết sức chân thành.
Tô Tuyết Chí dao động.
Vị thế thương mại và tầm ảnh hưởng lớn của Phó thị ở phương bắc là không thể nghi ngờ. Từ sau khi Phó Minh Thành tiếp nhận và quản lý Phó thị, sản nghiệp cũng bắt đầu mở rộng sang ngành công nghiệp khác, ví dụ như dệt may chẳng hạn.
Nói cách khác, Phó thị có đã tương tác với nhiều nhà cung cấp hạ nguồn khác nhau và những người từ các ngành khác nhau. Để tìm được người chuyên nghiệp, còn có ai thích hợp hơn anh chứ?
Tô Tuyết Chí không do dự nữa, hỏi:
– Thầy có quen biết người nào chuyên làm về điện máy móc không ạ? Thầy nói đúng, em đang gặp chút rắc rối, phòng thí nghiệm đang cần gấp thiết bị làm lạnh ạ.
Cô nói lại ý tưởng của mình cho anh biết.
Phó Minh Thành suy nghĩ một chút, nói:
– Không vấn đề gì. Tôi có thu mua một nhà máy điện, chắc chắn là có kỹ sư về chuyên ngành này, tôi sẽ mau chóng liên hệ ngay.
Tô Tuyết Chí cảm ơn anh.
– Chuyện nhỏ thôi. Em chờ tin của tôi, chắc ngày mai sẽ báo lại em.
Tô Tuyết Chí nói chuyện điện thoại xong đi ra, thoáng thở phào nhẹ nhõm. Ra ngoài rồi, cô lại không buồn ngủ nữa, lại muốn đi xem tình hình sinh trưởng của đám nấm mốc mới nhất, liền đi về hướng phòng thí nghiệm.
Sắp 11 giờ tối, trong trường học đen như mực, yên tĩnh như tờ.
Tô Tuyết Chí đi vào tòa nhà thực nghiệm, bật đèn hành lang lên, bỗng nhiên nghe được một tiếng động rất nhỏ, rất rõ ràng.
Vì tiết kiệm năng lượng điện, đèn điện hành lang để công suất rất thấp, ánh sáng rất mờ, chỉ đủ chiếu sáng mà thôi.
Cô đứng lại, nhìn phía trước một lúc, cũng không thấy có gì khác thường, bên tai lại khôi phục yên tĩnh như cũ. Cô cho rằng mình nghe lầm, liền tiếp tục dọc theo hành lang dài quen thuộc, dưới ánh đèn lờ mờ đi đến phòng thí nghiệm của mình, tới cửa rồi, lấy chìa khóa ra, đang định mở cửa thì cảm nhận một trận gió đêm lùa vào.
Tay cô ngừng lại, quay đầu lại, nhìn về phía cửa sổ đối diện hành lang.
Dạo gần đây đêm nào cũng đổ mưa, để phòng ngừa nước mưa chảy ngược, cửa sổ hành lang cũng luôn được đóng kín.
Tô Tuyết Chí vẫn nhớ rất rõ, tối nay lúc cô và tiến sĩ Dư rời khỏi đã xác định cửa sổ đóng kín rồi, hơn nữa, chốt bên trong dùng để cố định cửa sổ cũng được cài chặt.
Nhưng lúc này một nửa cánh cửa sổ lại mở ra, gió đêm lùa vào từ chỗ đó.
Chốt cài rồi chắc chắn là không thể mở ra được.
Mà buổi tối, nơi phòng thí nghiệm này ngoài cô cùng tiến sĩ Dư ra, những người khác sẽ không tới.
Là tiến sĩ Dư tối nay lại đến rồi mở cửa sổ ra hay sao?
Tô Tuyết Chí lại nghĩ đến âm thanh rất nhỏ rất lạ vừa rồi khi đi vào nghe được kia.
Đối diện cửa sổ là thư viện của trường, vào giờ này, dĩ nhiên là cũng tối đen như mực, không nhìn thấy một bóng người.
Cô đóng cửa sổ lại, cài then cài lại cho chắc chắn.
Buổi sáng ngày hôm sau, khi tiến sĩ Dư đi vào phòng thí nghiệm, Tô Tuyết Chí hỏi anh ta tối qua khi đi rồi có quay trở lại nữa không.
Tiến sĩ Dư nói không.
Tô Tuyết Chí đi ra, tự đẩy cửa sổ, nhìn chăm chú, một lúc sau, một bạn học đi tới nói là Phó Minh Thành tới, đang chờ cô ở bên ngoài.
Tô Tuyết Chí hoàn hồn, vội vàng đi ra ngoài, quả nhiên, thấy Phó Minh Thành bên ngoài Đài tưởng niệm Thuyền vương ngay bên cạnh tiền sảnh của tòa nhà thí nghiệm, liền bước nhanh qua đó.
Phó Minh Thành cũng đi lên đón.
Non nửa năm không gặp, có lẽ vì ca mổ khiến anh bị chấn thương nặng, hiện tại tuy sức khỏe đã dần phục hồi nhưng trông vẫn gầy đi rất nhiều, nhưng đôi mắt anh vẫn sáng ngời, trên mặt vẫn là nụ cười quen thuộc, không hề khác gì trong ấn tượng của Tô Tuyết Chí về anh.
Tô Tuyết Chí hỏi thăm sức khỏe của anh. Phó Minh Thành cười nói:
– Tuần vừa rồi hiệu trưởng vừa đến kiểm tra cho tôi, không vấn đề gì.
Phó Minh Thành như vậy làm cho Tô Tuyết Chí thấy rất thoải mái, cũng không có sự bối rối về cuộc gặp mặt mà cô đã lo lắng.
Cô mời anh đi vào ngồi.
Phó Minh Thành nói:
– Không cần đâu. Việc của em gấp, cho nên tôi tới nói với em một tiếng, tôi tìm được người ròi, là một kỹ sư điện máy lúc trẻ từng đi du học, rất có kinh nghiệm. Tôi nói ý tưởng của em cho anh ta biết, anh ta nói mình sẽ làm được, nhưng có yêu cầu về bản vẽ thiết kế. Em có thể thảo luận ý tưởng của mình với anh ta. Nếu em tiện, giờ tôi có thể dẫn em đi gặp anh ta luôn.
Tô Tuyết Chí ngay lập tức đi gặp vị kỹ sư họ Dương kia, giải thích ý tưởng của mình cho anh ta biết. Anh ta tiến hành cải tiến một chút, vài ngày sau, bản vẽ được hoàn thiện, tiếp theo, công nhân ngày đêm đêm đẩy nhanh tốc độ, chỉ trong vòng một tuần, đã chế tạo ra được một chiếc máy sấy chân không.
Tô Tuyết Chí nhận được máy sấy chân không, liền tiến hành bước cuối cùng.
Sau thử nghiệm chứng minh khả thi, cô cùng tiến sĩ Dư chia tất cả các chiết xuất còn lại thành nhiều ống, sau đông lạnh, ống thuốc được nối với bình hút ẩm, nhiệt độ của ống thuốc được giữ ở âm 21 ° C, và bơm không khí. Sau 24 giờ làm việc liên tục, cuối cùng, thành phẩm ra đời, thu được thuốc khô có thể bảo quản ở nhiệt độ bình thường.
Thời gian rất gấp rồi.
Tô Tuyết Chí cất giữ một phần thuốc quý giá này, gặp hiệu trưởng xin nghỉ, nói mình phải về quê thăm một người thân bị bệnh nặng. Hiệu trưởng phê chuẩn ngay.
Hiệu suất làm việc của Đinh Xuân Sơn cũng cực cao, đúng lúc đến gặp cô nói đã tìm được một nơi phù hợp với yêu cầu của cô, nằm ở Tây Giao Bắc Kinh. Đó ban đầu là kho vũ khí của tiền Thanh, ngay giữa núi non, vị trí bí mật, hiện đã bị bỏ hoang, nhưng mọi thứ đều còn nguyên vẹn và có thể tu sửa theo yêu cầu của cô.
Tô Tuyết Chí tìm tiến sĩ Dư dặn dò bàn giao công việc, lại nhờ Đinh Xuân Sơn gia tăng bảo vệ với tiến sĩ Dư, sau đó cô cùng với vệ binh mà anh ta phái đi cùng vội vã lên đường trở về Tự Phủ.
Hết chương 135
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT