Đoạn đường từ khách sạn Thiên Thành đến trường học cũng không tính là ngắn, nhưng buổi tối hôm nay gặp phải người kéo xe vừa khỏe mạnh lại chạy nhanh, lúc đến trường học còn chưa tới 9 giờ tối.
Vào thời điểm buổi tối cuối tuần này, vẫn có rất nhiều sinh viên ra vào cổng trường, để tránh gây sự chú ý không cần thiết, khi cách cổng trường một đoạn nữa, Tô Tuyết Chí bảo người kéo xe dừng lại.
Cô xuống xe trước.
– Anh…
Cô định bảo anh không cần phải xuống xe làm gì, cứ thế mà quay trở về luôn, đoạn đường ngắn còn lại tự cô đi là được.
Nhưng vừa mới thốt được cau đầu đã thấy anh xuống xe rồi, vì thế dừng lại, cùng nhau đứng bên đường, không ai nói gì cả.
Người kéo xe hỏi Hạ Hán Chử:
– Tiên sinh, ngài có muốn quay về không?
Vừa dứt lời, liền thấy đằng sau lại tới mấy chiếc xe kéo nữa, từ xa đã nghe được tiếng cười nói của nhữngngười ngồi trên xe rồi.
Tô Tuyết Chí nhận ra đó là nhóm bạn cùng phòng cũ với mình, chắc tối nay ăn xong cơm thì đúng lúc trở về trường.
Lúc họ mời cô, cô lấy lý do có việc mà từ chối. Nhưng cô không muốn để họ nhìn thấy mình và Hạ Hán Chử tối nay ở bên nhau, vội vàng lấy tiền ra trả cho người kéo xe, sau đó kéo tay Hạ Hán Chử chạy đến một ngã rẽ ngay gần đó, tránh ở sau một gò đất, chờ các bạn cùng phòng đi qua hết rồi mới thở phào một hơi, ngẩng lên, lại thấy anh đang hơi nhướn môi nhìn cô, biểu cảm rất không vui vẻ.
Tô Tuyết Chí bỗng dưng thấy buồn cười.
– Em tới rồi, sao anh còn chưa đi, muốn đi cùng em tiếp à?
Cô cố tình hỏi.
Anh vẫn yên lặng.
Tô Tuyết Chí thực lòng vẫn rất tiếc cho buổi tối nay kết thúc như thế. Cô nghĩ nghĩ, đề nghị:
– Cũng chưa muộn mấy. Hay là anh đi cùng em đến trại nuôi ngựa thăm con ngựa của em nhé?
Hạ Hán Chử trước kia từng đánh tiếng với quản lý trại ngựa muốn con ngựa này. Hiện tại nó đã thuộc sở hữu của Tô Tuyết Chí rồi.
Sau kỳ nghỉ đông năm ngoái, cô vẫn luôn bận không ngừng nghỉ, chưa có thời gian đi thăm con ngựa to lớn kia, cũng thấy hơi nhớ nó.
– Được. – Anh đồng ý ngay.
Thời tiết vào ban đêm thực sự không tốt lắm, ánh trăng bị tầng mây dày nặng che lấp, nửa ẩn nửa hiện, gió đêm cuối xuân thổi trên cánh đồng cũng thoang thoảng hơi ẩm.
Có lẽ sắp có một trận mưa đêm.
Nhưng điều này thì có ảnh hưởng gì đâu.
Hai người rảo bước, đi trên con đường từ trường đến trại ngựa phía bắc doanh.
Con đường này vào ban ngày thỉnh thoảng sẽ có người dân sinh sống ở gần đó đi qua lại, nhưng vào giờ này đã không có một bóng người.
Hai người ban đầu còn cách nhau vài bước chân, dần dà, cũng không biết là anh đi sát vào cô, hay là cô đi dịch về phía anh, hai người càng lúc càng sát nhau, càng lúc càng gần.
Tô Tuyết Chí nhẹ nhàng chạm chạm mu bàn tay của anh.
Không có phản ứng?
Cô quay sang nhìn anh, thấy anh nhìn thẳng đằng trước, như không phát giác.
Cô không tin, lại cong ngón tay, gãi vào lòng bàn tay của anh.
Hạ Hán Chử hơi giật giật ngón tay, đôi mắt vẫn nhìn thẳng, thấp giọng nói:
– Đừng nghịch, nhỡ có người thì sao. Chả phải vừa rồi em sợ bị người ta nhìn thấy ở bên anh còn gì?
Tô Tuyết Chí ngoái đầu lại nhìn bốn phía, chung quanh tối đen, vắng vẻ, xa xa chỉ nhìn thấy vài ngọn lửa lân tinh lập lòe trong bóng đêm.
Có mỗi thế thôi mà cũng tính toán.
Cô hứ một tiếng:
– Đồ nhỏ mọn. Giả đứng đắn! Thôi, thế thì đi về.
Nói xong dừng lại, giả vờ quay người đi về, ngay tức khắc tay bị nắm chặt.
Anh bắt lấy tay cô đang muốn rút lại, sau đó mở năm ngón tay ra cài chặt vào tay cô.
– Đi nào. Không phải muốn xem ngựa của em à? – Anh nói.
Tô Tuyết Chí nhướn môi, nắm tay anh đi hết đoạn đường này tới bắc doanh.
Sắp có chiến tranh, mấy ngày trước quân đội tại bắc doanh đã được điều động đi hết rồi, hiện tại gần như chỉ là một doanh trống không và một nhóm ở lại trông coi doanh trại.
Hạ Hán Chử bảo một sĩ quan ra đón không cần đi theo, tự anh dẫn Tô Tuyết Chí đi thẳng đến chỗ trại ngựa.
Vào giờ này người trông trại đã đi ngủ rồi, bỗng nhiên biết được hai người đến thì vội ra đón, dẫn hai người đi tới chuồng ngựa.
– Tô thiếu gia cứ yên tâm, cậu không tới thì tôi cũng chăm sóc nó cẩn thận. Ăn uống, tắm rửa, dắt nó đi dạo…đều làm đầy đủ cả.
Người trông nuôi ngựa không nói khoa trương chút nào, mấy tháng không gặp, con ngựa rất cao to khỏe mạnh cường tráng. Nó dường như cũng nhận ra Tô Tuyết Chí, khi cô vốc nắm đậu bón nó mấy vốc thì nó bắt đầu vui vẻ, hất đuôi, dáng vẻ hết sức sung sướngthỏa mãn.
Tô Tuyết Chí nhận yên ngựa từ chỗ người trông ngựa, đặt lên, vuốt vuốt lông bờm của nó, dắt ra khỏi trại ngựa, đi đến bãi đất rộng bân ngoài.
Cô trèo lên lưng ngựa, đón gió đêm cưỡi một lát, bỗng nhiên trên mặt chợt lành lạnh.
Trời mưa rồi.
Mưa đêm tới rất nhanh, hạt mưa mau chóng trở nên nặng hạt.
Cô quay đầu nhìn lại.
Rõ ràng bên ngoài không xa có cái lán, nhưng anh vẫn đứng ở chỗ cô xuất phát chờ cô, sợ anh bị gặp mưa ảnh hưởng đến hô hấp, cô quay ngựa lại, phóng trở về bên cạnh anh.
Cô dừng ngựa, cả người vẫn ngồi trên lưng ngựa, hơi vung vẩy roi ngựa trong tay, “vút” một cái, đập nhẹ vào bên vai phải không bị thương của anh, mắng nhẹ:
– Anh ngốc à? Trời mưa mà không biết chỗ tránh mưa? Anh muốn bị ho hay sao….
Còn chưa nói hết, roi ngựa trong tay bị kéo căng.
Anh lại bắt lấy roi ngựa đặt trên vai mình, cuốn vài vòng, sau đó túm một cái.
Tô Tuyết Chí bị bất ngờ, kêu ái lên một tiếng, cả người lẫn roi ngựa ngã xuống.
Hạ Hán Chử dùng một cánh tay đón được cô đang đắc ý ở trên lưng ngựa xuống, sau đó không kìm nén được hôn lên đôi môi cả đêm nay không chịu bỏ qua cho anh.
Hạt mưa càng lúc càng lớn, nơi xa, tia chớp xé rách bầu trời đêm, tiếng sấm mùa xuân ầm vang chớp qua đỉnh đầu.
Hạ Hán Chử hôn cô một lúc mới buông cô ra, cởi áo khoác ngoài của anh, chùm lên đầu mình và cô, dắt ngựa, cùng cô trở về.
Mưa thế này không quay về được rồi.
Anh dẫn cô đi vào một gian doanh trại dành cho sĩ quan ở, gấp gáp đóng cửa lại, kéo rèm che kín, trong bóng tối, hai người tiếp tục nụ hôn vừa rồi đã bị sấm chớp cắt ngang.
Cơ thể người đàn ông trẻ tuổi nhanh chóng trở nên nóng bỏng như lửa, cơ thể Tô Tuyết Chí cũng mềm đi, cuối cùng họ ôm nhau, ngã nằm xuống giường.
Ngay khi Tô Tuyết Chí cho rằng sắp tiến thêm một bước nữa thì anh bỗng nhiên lại dừng lại.
Cô đợi anh một lát, nghe anh dùng giọng khàn khàn khó khăn nói bên tai mình:
- …Hay là…ngủ đi…Anh sợ em không tiện…
Tô Tuyết Chí sờ vào tay phải của anh còn đang ôm mình, kéo cho vào túi áo của cô, để anh chạm vào đồ được giấu trong đó, thì thầm:
– Em không sao hết…Em có mang theo…
Lúc sẩm tối cô ra ngoài đi hẹn hò với anh, tuy gấp gáp nhưng không hề quên mang theo thứ kia, mà không chỉ lấy một cái mà thôi.
Ngón tay anh đụng phải thứ kia, sững sờ một lát, cuối cùng vẫn chậm rãi rụt trở về, bất động như cũ.
Cuối cùng Tô Tuyết Chí đã tin tưởng, anh chắc chắn có vấn đề.
Cô đẩy người đàn ông còn đang đè lên người mình xuống, tìm đèn đầu giường bật lên, ngồi dậy, nhìn anh chăm chú:
– Có phải anh có chuyện giấu em không?
Là thật, nghi ngờ trong cô không chỉ mỗi buổi tối hôm nay thôi.
Từ sau khi anh đi Quan Tây trở về thì dường như đã thay đổi thành một người khác.
Điều này vốn cũng không vấn đề, cũng không cô muốn phải làm gì đó khi hai người ở riêng với nhau, mà là rõ ràng hai người đã có quan hệ thân mật rồi, cô còn nhớ rất rõ, ba ngày đầu tiên khi họ ở bên nhau, anh không biết thỏa mãn, lúc nào cũng quấn lấy cô không rời, hiện tại lại đột nhiên trở nên kiềm chế đàng hoàng.
Mấy ngày trước thì không tính, nhưng ngày mai anh phải đi rồi, cô cũng đã chủ động bày tỏ, thế mà anh vẫn cự tuyệt cô.
Làm sao mà cô không nghi ngờ được đây?
Hạ Hán Chử thấy cô đang chăm chú nhìn mình, trong lòng đau khổ dày vò vô cùng.
Đêm đó trên thuyền gặp mặt Trịnh Long Vương, người ta có nhắc tới cô, Hạ Hán Chử liền đoán được quan hệ của họ rồi. Nếu không phải cha ruột, thì lấy tư cách gì và lập trường gì mà yêu cầu với mình những chuyện như vậy. Nhưng hiển nhiên, bởi vì nguyên nhân nào đó mà Trịnh Long Vương không có ý thừa nhận quan hệ cha con với cô.
Hơn nữa, từ những tin tức mà trước đây Hạ Hán Chử nghe được từ chỗ Trang Điền Thân, quan hệ giữa cô và mẹ cô Diệp Vân Cẩm cũng không mấy thân thiết.
Mà nguyên nhân gì, Hạ Hán Chử suy đoán, chắc không ngoài những lời đồn về quan hệ không rõ ràng giữa mẹ cô và Trịnh Long Vương.
Nếu anh nói thẳng với cô mình đã từng gặp Trịnh Long Vương, còn từng có giao ước với người ta, chỉ sợ có chút không hay. Anh không muốn bởi vì vậy mà càng khiến cho cô cùng với Trịnh Long Vương hoặc là Diệp Vân Cẩm càng có nhiều hiểu lầm lẫn nhau.
Hạ Hán Chử muốn trốn tránh, mỉm cười nói:
– Không có…
– Anh có! Anh rõ ràng có chuyện giấu em!
Tô Tuyết Chí ngắt lời anh.
– Từ lúc anh từ Quan Tây trở về em đã thấy anh kỳ lạ rồi. Đầu tiên là nói muốn rời xa em một thời gian, hiện tại anh lại…
Sự lạnh nhạt xa cách làm cho cô bắt đầu nghi ngờ về sức hút của bản thân.
– Có phải anh không thích em nữa rồi không?
Cô nhìn thẳng vào anh, hỏi.
Hạ Hán Chử lập tức lắc đầu.
Tô Tuyết Chí cũng chỉ tiện hỏi mà thôi.
Anh thích cô, về điều này cô đương nhiên không nghi ngờ chút nào.
– Thế anh nói thật đi, có phải lần trước anh đi Quan Tây nên đã bị thương ở đâu rồi không?
Cô nghiêm trang nói, nhìn vào vị trí nào đó ở trên người anh.
Cô là bác sĩ, loại bỏ những khả năng khác, vậy thì chỉ có duy nhất là cơ thể anh có vấn đề.
Cũng chỉ có khả năng này mà thôi.
Hạ Hán Chử ngớ người, khi hiểu được ý của cô thì dở khóc dở cười, hơi hắng giọng một tiếng, nghiêng người đi.
– Làm sao có thể. Anh rất khỏe mạnh!
– Thế rốt cuộc anh làm sao?
Cô thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục truy hỏi đến cùng.
Hạ Hán Chử rất muốn giấu giếm chuyện Trịnh Long Vương, nhưng đối mặt với sự ép sát của cô, anh thật sự không có lực chống đỡ.
Không nói sự thật, mình còn lâu mới qua được ải này.
Mà Trịnh Long Vương…Thật sự không phải là anh không giữ lời hứa…Đành phải có lỗi với ông vậy.
Hạ Hán Chử không do dự nữa, đành phải kể lại chuyện mình khi đó đi gặp Trịnh Long Vương, Trịnh Long Vương đưa ra yêu cầu với anh, và chuyện anh đã hứa với người ta ở trong thư.
Tô Tuyết Chí vô cùng ngỡ ngàng.
Không ngờ anh đi Quan Tây một chuyến thôi mà lại xảy ra nhiều chuyện như thế.
Thảo nào sau khi trở về, anh luôn có tâm sự nặng nề, luôn dao động.
Khi hai người làm hòa, ở trước mặt cô, anh lại trở nên khắc chế đến như thế, thì ra tất cả đều có liên quan đến Trịnh Long Vương.
Chẳng lẽ vị Trịnh Long Vương có lai lịch phức tạp này thật sự là cha ruột của mình ư?
Cô lục trí nhớ, thời điểm cô vừa tới thế giới này, ngày đó xuất phát đi Thiên Thành, tại bến tàu Tự Phủ có ngẫu nhiên gặp được ông ấy. Hình ảnh lúc đó ấn tượng rất sâu với cô, hiện tại nhớ lại, vẫn hiện rõ rành rành trước mắt.
Bất giác cô thất thần.
Hạ Hán Chử thấy cô rất lâu không nói lời nào, trong lòng thấy bất an, quan sát nét mặt của cô, giải thích:
– Tuyết Chí, sự việc Quan Tây, Trịnh Long Vương có ơn lớn đã giúp anh. Em đừng suy nghĩ nhiều, bất kể thế nào, ông ấy đều vì yêu thương em nên mới đưa ra yêu cầu đó với anh…
– Anh đã trả lời ông ấy, nói anh lấy em chứ không lấy số của cải kia đúng không?
Tô Tuyết Chí sực tỉnh lại, cắt ngang lời anh, hỏi.
Hạ Hán Chử gật đầu.
– Anh còn hứa với ông ấy, chưa được sự cho phép hứa hôn của mẹ em, anh sẽ không động vào em?
Hạ Hán Chử lại lần nữa gật đầu, cũng thở dài thườn thượt.
Tô Tuyết Chí nhìn anh, thấy anh dựa vào đầu giường, mặt mày rầu rĩ.
Một lát sau, cô gật đầu:
– Làm tốt lắm. Thế anh có muốn được khen thưởng không?
Hạ Hán Chử ngớ ra.
Cô nhích lại gần, hôn nhẹ lên mặt anh, sau đó với tay qua, tắt đèn đi.
Mưa đêm vẫn rơi rả rích, doanh trại hoàn toàn rơi vào bóng đêm đen nhánh. .
ngôn tình ngượcTrong bóng đêm, Hạ Hán Chử cảm thấy một bàn tay vỗ về yết hầu của anh, một lát sau, tay kia cởi mấy cúc áo nơi cổ áo anh, tiếp theo, với vào trong cổ áo anh.
Môi cô cũng dán tới bên tai anh, thì thầm nói những lời đầy cám dỗ khiến anh mê muội:
– Tư lệnh Hạ, nếu vết thương của anh còn chưa lành, anh nằm yên đi, không cần cử động gì cả, để em…
Hạ Hán Chử rên lên thành tiếng, ngay sau đó cười khổ, nhắm mắt lại, cắn răng,
– Tô tiểu thư…em cố tình khảo nghiệm sức nhẫn nại của anh phải không…
Tô Tuyết Chí gặm nhẹ yết hầu khẽ nhúc nhích của anh, cười khẽ:
– Anh nói đi…Nếu anh không muốn, em cũng không ép…
Tia chớp giống như một cây bút cảm ứng điên rồ, với ánh sáng và điện của nó, muốn xé toạc bầu trời đen tối nơi hoang dã này.
Vương Đình Chi hoàn toàn không thể tin nổi những hình ảnh mà mình nhìn thấy này.
Buổi tối hôm nay, anh ta sợ bị phát hiện mà không dám đến gần, mới đầu còn đi theo từ xa, theo tới trường học, tiếp đó, thấy hai người họ lại đi về hướng trại nuôi ngựa.
Khi ấy, anh ta đã nghĩ từ bỏ rồi.
Đừng đi theo nữa. Anh ta tự nói với mình như thế.
Anh Tư từng dùng những lời nói vô tình mắng mình nhắc nhở mình, nói gì mà “chú và cậu ấy không phải người cùng đường”, giữa anh Tư với cậu ấy làm sao có thể có gì đặc biệt được?
Sao anh ta lại có thể nghi ngờ được?
Anh ta dừng lại, bồi hồi một lúc lâu, mấy lần muốn quay trở về, nhưng mà cuối cùng vẫn không đè nén được sự kích động nơi đáy lòng, vẫn tiếp tục đi theo.
Khi anh ta đi đến trại nuôi ngựa thì trời đã đổ mưa, anh ta thấy cậu ấy đang cưỡi ngựa, anh Tư thì lẳng lặng đứng chờ, cậu ấy phóng ngựa quay trở lại, quất nhẹ một roi vào anh Tư…
Đó là hành động mang theo ý tán tỉnh đùa vui giữa những đôi yêu nhau với nhau. Anh ta nhìn ra được.
Tiếp theo, cậu ấy bị anh Tư túm xuống ngựa, hai người họ hôn nhau dưới mưa…
Vương Đình Chi không muốn tiếp tục nhìn nữa.
Anh ta xoay người lặng lẽ rời khỏi nơi này, giống như lúc anh ta lặng lẽ tới.
Mưa rơi càng lúc càng nặng, anh ta bị nước mưa xối cho ướt đẫm, chân bước thấp bước cao đi trên con đường hoang tối tăm, không phân biệt được phương hướng, ngay cả vũng nước cũng không cảm nhận được, chân bước hẫng một cái, ngã vào trong đó.
Cả người anh ta toàn bùn đất, vùng vẫy trong vũng nước bẩn thỉu hôi hám một lúc, uống mấy ngụm nước đục ngầu, cuối cùng bám vào bụi cỏ rồi bò ra.
Anh ta cảm thấy kiệt sức, không còn sức để đứng dậy nữa.
Anh ta nằm dưới đất, thở hổn hển từng cơn, nhắm mắt lại, mặc cho nước mưa rơi trên mặt mình, trong đầu lặp đi lặp lại những câu dạy dỗ mà lúc trước anh Tư từng nói với mình, lại nghĩ đến hình ảnh vừa nhìn thấy kia…
Anh ta vẫn không thể tin nổi…
Nhất định là mình nhìn nhầm rồi…
Hoặc là, trong đó có hiểu lầm gì đó.
Bảo mình không được tiếp cận, nhưng quay người một cái, anh Tư lại…
Không không, anh Tư với cậu ấy làm sao sẽ là quan hệ kiểu kia được!
Không thể nào!
Anh Tư tuyệt đối không phải hạng người dối gạt mình đâu.
Trong lòng nghĩ vậy, Vương Đình Chi bỗng cảm thấy mình như sống lại.
Đi tìm anh họ Diệp Hiền Tề của cậu ấy, hỏi là rõ ngay.
Hai người họ tuyệt đối không phải kiểu quan hệ kiađâu.
Vương Đình Chi bò dậy, vuốt sạch nước mưa trên mặt, dùng hết sức mình đi vào trong thành.
Đêm nay là cuối tuần, Diệp Hiền Tề cứ nghĩ rằng TôTuyết Chí sẽ về, lòng có tâm sự muốn tâm sự với em gái. Nào ngờ đâu cô không về, anh ta nằm trên giường, buồn bã nghĩ đến tâm sự của mình, tới hơn 10 giờ tối thì nghe bên ngoài có tiếng mưa rơi, trong lòng càng hỗn loạn, dù sao cũng không ngủ được, tính đi đồn cảnh sát ngủ còn hơn, đang định đi ra thì chợt nghe có người gõ cửa, còn tưởng là em gái về, vội vàng chạy ra ngoài.
– Vương công tử? Sao lại là anh?
Diệp Hiền Tề mời vị khách không mời mà đến vào phòng mình, nhìn thấy Vương Đình Chi mặt mày tái xanh, toàn thân ướt đẫm trông không khác gì con gà rơi vào nồi canh, trên mặt còn bầm tím, miệng bị rách, nom rất thảm hại. Diệp Hiền Tề giật mình vội đi lấy khăn sạch để anh ta lau mặt, nhưng Vương Đình Chi lại nắm lấy tay anh ta, hai mắt đỏ au, đờ đẫn hỏi:
– Em họ cậu với anh Tư tôi có quan hệ gì?
Anh ta hỏi từng câu từng chữ.
Diệp Hiền Tề nhận thấy tay anh ta lạnh băng, dường như không có chút sự sống nào, nhưng sức lực lại rất lớn, làm tay mình bị cầm đến phát đau, liền kêu lên hất ra.
– Anh Tư của anh, Hạ Hán Chử á? Có quan hệ gì à? Không phải là cậu họ và cháu ngoại trai à? Tôi nói này, bên ngoài mưa lớn, Vương công tử tối nay tới đây chỉ để hỏi tôi cái này à…
“Rầm” một tiếng, Vương Đình Chi bỗng nhiên ngã xuống.
Diệp Hiền Tề hoảng sợ, sờ sờ trán anh ta, thấy nóng bỏng tay, tới gần, lại ngửi được mùi rượu, lại thấy anh ta mắt nhắm nghiền, có lẽ là ngất rồi.
Công tử nhà họ Vương tối nay làm sao thế nhỉ, Diệp Hiền Tề không thể hiểu nổi. Thấy Vương Đình Chi nằm bất động, nhớ tới trước kia thái độ anh ta đối với mình cũng khá tốt, cũng có chút giao tình, sợ anh ta xảy ra chuyện, nhớ ra trong phòng em gái có hòm thuốc, trong hòm thuốc có dấm chua kích thích tinh thần, liền vội lấy chìa khóa dự phòng mà cô đã đưa cho mình mở cửa phòng lấy hòm thuốc ra, tìm được dấm chua, mở nắp lọ ra cho Vương Đình Chi ngửi.
Vương Đình Chi chậm rãi mở mắt ra.
Diệp Hiền Tề thở phào một hơi, mau chóng đỡ người ta lên ngồi vào ghế dựa.
Vương Đình Chi thì thào cảm ơn, loạng choạng đứng lên muốn đi ra ngoài.
Diệp Hiền Tề nào dám để anh ta cứ thế mà đi, ấn anh ta ngồi xuống bảo anh ta chờ, nói mình đi gọi xe kéo cho anh ta, sau đó chạy ra ngoài.
Vương Đình Chi mặt tái nhợt, đầu dựa vào tường, cổ gục xuống, ánh mắt rơi vào chiếc hòm thuốc trên bàn.
Anh ta nhìn chằm chằm, nhìn một lát, nhắm mắt lại, đứng lên, bám vào tường ra khỏi phòng của Diệp Hiền Tề, đang muốn rời khỏi, bỗng nhiên bước chân lại dừng lại.
Bên cạnh chính là phòng cậu ấy.
Bên trong tối om, nhưng cửa phòng lại hé mở.
Vừa rồi Diệp Hiền Tề lấy hòm thuốc đã quên đóng lại.
Vương Đình Chi nhìn một lát, giống như ma xui quỷ khiến cất bước đi vào.
Mưa rơi càng lúc càng lớn, lại sắp nửa đêm, trên đường một cái bóng cũng không có.
Diệp Hiền Tề chạy vài con phố, cuối cùng mới gặp được một xe kéo liền gọi đi về chỗ ở của mình.
– Vương công tử, anh thế nào rồi? Tôi gọi được xe kéo cho anh rồi…
Diệp Hiền Tề xông vào, trong phòng vắng tanh, không có một ai.
Vương Đình Chi đã đi rồi.
Mưa nửa đêm cứ rơi tí tách không ngừng, rạng sáng 4-5 giờ mới dừng.
Trong ánh bình minh cùng với màn sương trắng xóa mờ ảo, Hạ Hán Chử ra khỏi bắc doanh, đưa cô gái mình yêu trở về trường học.
Từ xa, anh nhìn theo bóng dáng cô tựa như linh lộc biến mất ở cổng trường. Anh không rời đi ngay lập tức mà đứng tại chỗ rất lâu.
Đêm qua, anh vẫn vi phạm lời hứa mà anh đã hứa với người nhà cô, lại làm chuyện không nên làm.
Thật sự không phải anh muốn lật lọng, mà là…
Đối với cô như vậy, ai có thể chống cự lại được sự cám dỗ đó chứ…
Anh đã bị đánh cho tơi bời, hoàn toàn không thể nào chống đỡ được.
Anh không biết Trịnh Long Vương cùng Diệp Vân Cẩm có thái độ gì về thư hồi đáp của anh, nhưng nếu bị họ biết anh nuốt lời, nói một đằng làm một nẻo, tương lai có một ngày, nếu anh may mắn cùng cô cùng nhau tới nhà thăm hỏi, anh quả thật không biết mình sẽ đối mặt với người ta như thế nào…
Hạ Hán Chử cứ thế mang theo tâm tình vừa ngọt ngào vừa áy náy trở về thành.
Hôm nay xuất phát rồi, anh vẫn còn một vài việc cần phải bàn giao.
Anh đi Bộ tư lệnh trước, tới cổng lớn rồi lại bất ngờ khi nghe vệ binh báo cáo, nói Vương Đình Chi tầm 4-5 giờ sáng đã tới đây, vẫn đang chờ bên trong.
Hạ Hán Chử ngẩn ra, vội vàng đi vào, đã thấy Vương Đình Chi ngồi trong phòng tiếp khách, cả người cứng đờ tại đó, nhìn thấy anh đi vào thì chậm rãi đứng lên đón, sau đó nói:
– Anh Tư, em muốn gặp anh để nói, em muốn cùng anh đi phía nam.
Giọng anh ta rất bình tĩnh, điều này cho thấy đây là một quyết định đã được suy nghĩ kỹ càng.
– Cha em hồi trước cũng đã gửi em vào trường quân đội Bảo Định. Em phóng túng quá lâu rồi, nếu không nhân lúc này để đi rèn rũa, em sợ rằng mình sẽ trở nên vô dụng. Chỗ mẹ em thì anh không cần phải lo, em sẽ nói với cha em, nếu ông đồng ý, mong anh Tư hãy cho em một cơ hội.
Hạ Hán Chử kinh ngạc.
Vương Đình Chi giờ phút này đứng ở trước mặt anh cùng với dáng vẻ hung hăng đánh nhau ở khách sạn Thiên Thành vào ngày hôm qua như hai người khác nhau.
Quần áo anh ta thẳng thớm, đáy mắt tuy vẫn còn sợi tơ máu, trên mặt vẫn còn vết bầm tím, nhưng cả người lại đầy tinh thần, ánh mắt cũng toát lên sự kiên nghị chỉ có đấu sĩ mới có, thậm chí, còn ẩn giấu sự sắc bén như lưỡi đao.
Hạ Hán Chử chưa từng nhìn thấy trạng thái tinh thần kiểu này của anh ta bao giờ.
Anh bỗng nhiên có cảm giác, Vương Đình Chi chưa từng thực sự trưởng thành ở trong mắt anh chỉ trong một đêm dường như đã biến thành một người đàn ông thực thụ rồi.
Hạ Hán Chử ngoài kinh ngạc, cũng cảm thấy rất vui mừng.
Anh thấy Vương Đình Chi nhìn mình chăm chú, do dự một giây, cuối cùng mỉm cười, nâng tay phải lên vỗ vỗ vai anh ta, gật đầu:
– Xem ý của cha chú đi, chỗ anh không thành vấn đề.
– Cảm ơn anh Tư. Anh Tư thật là tốt quá.
Vương Đình Chi nhìn anh một lúc, trên mặt dần lộ ra nụ cười tươi, nói.