Bởi vì là học kỳ cuối, sinh viên đại học sẽ tốt nghiệp vào hè này, việc giảng dạy trên lớp đã gần kết thúc, phần lớn nội dung của học kỳ này là sắp xếp thực tập tại các bệnh viện liên kết, sau đó sẽ là thực tập quân sự. 

Đối với Tô Tuyết Chí việc thực tập không phải vấn đề lớn. Nếu như không có Hạ Hán Chử, toàn bộ tinh lực của cô bây giờ đều dành hết cho phòng thí nghiệm.

Từ sau khi trên báo đăng tin tức anh chiến thắng trở về đã qua ba ngày rồi.

Nhưng anh không hề liên lạc gì với cô cả.

Trong ba ngày này, Tô Tuyết Chí không có tâm trạng làm việc, ngày nào cũng tự tìm cho mình một lý do mà anh không liên lạc với mình.

Ngày đầu tiên không cần nói, chắc chắn anh rất bận rộn, lý do không cần tìm, không rảnh là chuyện đương nhiên.

Ngày thứ hai tổng thống tiếp kiến để chúc mừng anh. Lý do này, là bằng chứng có sức thuyết phục cô tìm được trên tờ báo vào ngày hôm sau.

Ngày thứ ba, chắc anh đang bận xã giao. Anh vốn là nhân vật rất được chào đón trong các cuộc xã giao, theo như tin tức trên báo chí hai ngày qua, sự kiện Quan Tây, chẳng những bổ sung thêm thành tích trong hồ sơ của anh, hơn nữa, uy vọng của anh cũng tăng cao, việc thăng chức chắc chắn nằm ở trong tầm tay.

Đến ngày thứ tư…

Tô Tuyết Chí đã không còn tìm ra được lý do để thuyết phục mình nữa.

Có bận đến mấy cũng không thể ngay cả thời gian gọi một cuộc điện thoại cũng không có.

Nhà thuê ở trong thành không có điện thoại, nhưng từ sau khi anh về kinh sư, cô vẫn luôn ở trong trường, hoàn toàn có thể tìm đến cô.

Không liên hệ, lý do duy nhất, là anh không muốn, chỉ có thế thôi.

Anh không thể cứ không trở lại được.

Tô Tuyết Chí quyết định sẽ không tìm lý do nữa, tự nói với mình, kiên nhẫn chờ là được.

Hôm nay đến phiên bệnh viện thực tập. Trong bệnh viện xảy ra một việc quan trọng có liên quan đến truyền máu.

Bệnh viện Thanh Hòa có kỹ thuật truyền máu rất tiên tiến, có thể nói đây là bệnh viện hàng đầu Trung quốc hiện nay. Nhưng cho dù là thế, quá trình khâu khi thực hiện ca mổ tim cho Phó Minh Thành vào cuối năm ngoái vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lúc ấy, nếu như không tạm thời áp dụng biện pháp tái truyền trở lại, chỉ sợ ca phẫu thuật đó sẽ có một kết quả khác, mà cũng không phải ca phẫu thuật nào đều phù hợp áp dụng phương pháp tái truyền máu trở lại, hơn nữa còn tồn tại rủi ro nguy cơ truyền nhiễm tăng cao. Trên cơ sở tổng kết và rút kinh nghiệm, theo đề nghị của hiệu trưởng Hòa, bệnh viện Quân y trực thuộc đã quyết định noi gương bệnh viện Thanh Hòa xây dựng ngân hàng máu, chuẩn bị trong những trường hợp khẩn cấp.

Việc bảo quản máu yêu cầu khắt khe về nhiệt độ và môi trường thích hợp, với trình độ trang thiết bị công nghiệp như hiện nay, tất nhiên không thể hình thành ngân hàng máu như trong tương lai. Khái niệm ngân hàng máu hiện nay là vận động nhiều người tự nguyện đi xét nghiệm nhóm máu, lập hồ sơ, cung cấp nguồn máu khi cần.

Mặc dù các phương pháp này còn sơ khai, nhưng chúng có ý nghĩa rất lớn, Tô Tuyết Chí rất ủng hộ. Sáng hôm nay, cô gạt bỏ suy tư trong lòng đi, đi đến bệnh viện.

Lúc cô đến, rất bất ngờ khi nhìn thấy viện trưởng Kimura. Ông ta hướng dẫn cho các bác sĩ trong bệnh viện một số kinh nghiệm của bệnh viện Thanh Hòa về vấn đề này, đồng thời giải thích những kết quả nghiên cứu mới nhất của cộng đồng y tế quốc tế về máu cho các sinh viên thực tập. Không chỉ vậy, cuối cùng, ông ta còn đích thân thực hiện một phương pháp thuận tiện hơn để kiểm tra và phán đoán nhóm máu mà mình đã phát triển gần đây.

Trợ lý của ông ta nói, Kimura tiên sinh đã viết hẳn một bài luận văn về thành quả nghiên cứu này, đã gửi cho tạp chí The Lancet, sắp được đăng lên rồi.

Nói cách khác, trước khi bài nghiên cứu được xuất bản, bất chấp rủi ro bị người khác ăn cắp bản quyền, ông ta đã truyền thụ kinh nghiệm cho đồng nghiệp trước.

Sự nhiệt tình với sự nghiệp y học và tinh thần chia sẻ quên mình của Kimura tiên sinh, chẳng những được các y tá và sinh viên thực tập của bệnh viện trực thuộc hoan hô nồng nhiệt, mà ngay cả Tô Tuyết Chí cũng vô cùng xúc động.

Trong phòng thí nghiệm của cô, việc nghiên cứu penicilin vừa mới bắt đầu, cô không biết có thể thành công hay không.

Tương lai nếu như có thể thành công, cô cũng không có ý định dựa vào cái này để bán độc quyền kiếm tiền. Đây không phải thành quả thuộc về một mình cô, huống chi, giữ bí mật sản xuất, với trình độ công nghiệp hoá hiện tại, sản lượng ắt có hạn, không mở rộng không ra, việc cứu người cũng rất hạn chế.

Mà với bản thân cô mà nói, cô càng muốn trở thành một nhà y học theo chủ nghĩa quốc tế như Kimura, công bố công khai dữ liệu thử nghiệm để mọi người trong cộng đồng y học từ tất cả các quốc gia có thể tự do truy cập. Điều này có ý nghĩa thế nào cho việc quảng bá thuốc để phục vụ tất cả nhân loại, không cần nói cũng biết.

Nhưng, Tô Tuyết Chí cũng hiểu rõ thứ này có ý nghĩa thế nào đối với chiến tranh.

Cô đã dần dần dung nhập với thế giới này.

Đây không phải là thời đại hòa bình, đây là thời đại nội lo thường trực, giặc ngoại xâm hùng mạnh.

Theo sự hiểu biết của cô, trong thế giới ban đầu của cô, sau khi xuất hiện penicillin y tế vào những năm 1940, vì lợi ích của chiến tranh, các quốc gia có trình độ tiên tiến trong lĩnh vực công nghệ này cũng nghiêm ngặt ngăn chặn thông tin đối với thế giới bên ngoài.

Chính vì sự lo lắng này mà ngoại trừ người cộng sự thân tín của mình, tiến sĩ Dư, thì cô chưa từng tiết lộ với bất kỳ ai về thuốc kháng sinh – một khái niệm y học vẫn còn mới mẻ so với thời đại này.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự kính trọng của cô đối với Kimura tiên sinh.

Được biết và được làm việc với vị cộng sự bậc bề trên có nhân cách cao thượng, Tô Tuyết Chí cảm thấy vô cùng vinh dự.

Kimura tiên sinh vừa kết thúc, hiệu trưởng cảm ơn ông ta, hàn huyên một hồi, cũng gọi Tô Tuyết Chí tới, nói:

– Thầy và viện trưởng Kimura lát nữa sẽ đi thăm Phó tiên sinh, đánh giá tình hình hậu phẫu. Em cũng đi cùng chứ.

Hiện tại ca phẫu thuật tim giống như Phó Minh Thành thuộc mức độ khó cao. Là bác sĩ mổ chính, hiệu trưởng vô cùng coi trọng. Phó Minh Thành đã nằm viện ba tuần, tuần cuối cùng tháng trước đã xuất viện về nhà. Sau khi anh về nhà, hiệu trưởng mỗi tuần sẽ đến nhà họ Phó một lần để xem tình hình của anh.

Tô Tuyết Chí biết Phó Minh Thành sau phẫu thuật phục hồi rất tốt. Hiện tại cách ca mổ đã qua hai tháng, ngoài hoạt động mạnh bị nghiêm cấm ra, anh cũng đã dần dần hồi phục sau những hoạt động nhỏ nhặt hàng ngày khác còn lại.

Kimura cũng cười nói:

– Ca mổ hết sức thành công. Nghe nói gần đây cậu ấy đã có thể xử lý việc công ty tại nhà rồi. Qua một thời gian nữa, chắc chắn sẽ hồi phục lại như ban đầu. Y thuật của hiệu trưởng Hòa rất giỏi, tôi hết sức bội phục.

Hiệu trưởng lại rất khiêm tốn trước mặt đồng nghiệp, xua tay, nói ca mổ thành công là công lao của toàn e kíp.

– Nhất là tiểu Tô, công lớn nhất đấy.

Kimura cũng gật đầu, nhìn Tô Tuyết Chí, trong mắt đầy vẻ tán thành.

Tô Tuyết Chí chỉ nói là may mắn, sau đó từ chối nói mình không đi, bệnh viện hôm nay rất bận, cô muốn ở lại hỗ trợ.

Hiệu trưởng thấy vậy cũng không miễn cưỡng, cùng Kimura cùng nhau đi.

Tô Tuyết Chí âm thầm thở phào.

Vào ngày cuối cùng của năm ngoái, Phó Minh Thành tỉnh lại sau ca mổ đã thẳng thắn nói rõ chuyện mình đã biết thân phận của cô, còn thổ lộ tình cảm với cô. Tô Tuyết Chí khi đó rất cảm động, nhưng cũng lập tức từ chối tình cảm của anh, tiếp đó, cô một mình lái xe đi Bắc Kinh, sau đó là tháng Giêng, khi trở về rồi, được biết anh hồi phục rất tốt, cũng yên tâm.

Trong khoảng thời gian này vì tránh kiểu gặp mặt gây khó xử này, dĩ nhiên là có thể miễn thì miễn. Nhất là loại gặp mặt không cần thiết này.

Tiễn hiệu trưởng và Kimura xong, Tô Tuyết Chí liền tập tung vào công việc.

Nhóm người đầu tiên tình nguyện tham gia ngân hàng máu đương nhiên là sinh viên các trường quân y và nhân viên của bệnh viện. Nhất là sinh viên, nô nức tụ tập, bảy người bạn cùng phòng Tô Tuyết Chí cũng tới. Những người tự nguyện đăng ký sau khi trải qua một cuộc kiểm tra sức khoẻ sơ bộ và loại trừ các bệnh truyền nhiễm như bệnh lao chẳng hạn, thì có thể thực hiện xét nghiệm nhóm máu.

Tô Tuyết Chí cùng mấy người phụ trách rút máu, đang bận bịu thì bắt gặp anh họ Diệp Hiền Tề và Hạ Lan Tuyết cũng tới. Anh họ đề nghị được tham gia đăng ký xét nghiệm nhóm máu, nói muốn bù đắp lại sự tiếc nuối vì đã lúc trước không hoàn thành việc học y, hiến chút máu, ủng hộ sự nghiệp y học.

Tô Tuyết Chí còn nhớ rất rõ, năm ngoái Tiểu Ngọc xảy ra chuyện cần truyền máu, anh họ đã xét nghiệm nhóm máu rồi, bây giờ lại giả bộ như không biết, lại cùng Hạ Lan Tuyết tới, làm ra vẻ như thế là vì cái gì không cần nói cũng biết. Lại thấy anh ta đưa lưng về phía Hạ Lan Tuyết, ra sức nháy mắt với mình, cầu mình giúp đỡ.

Mặt dày vô sỉ đến mức độ này, cũng không dễ dàng. Anh họ muốn bị đâm kim tiêm, thành toàn cho anh ta thôi. Cô liền đích thân rút máu cho cả hai.

Hạ Lan Tuyết buổi chiều có môn học, rút máu xong thì phải về ngay. Tô Tuyết Chí đưa cô ấy ra bệnh viện.

Ô tô đang chờ bên ngoài, Diệp HIền Tề chạy tới, giành trước tài xế mà mở cửa xe cho cô ấy.

Tô Tuyết Chí bắt gặp Hạ Lan Tuyết vẫn còn đứng, có vẻ như không muốn đi.

Cô gái nhỏ không che giấu được tâm sự, mặt mày u sầu, dáng vẻ như muốn nói lại thôi. Cô giả bộ không thấy, mỉm cười thúc giục:

– Về đi, có kết quả tôi sẽ báo cho em biết. Cảm ơn em đã tham gia.

Hai ngày này, cô cảm thấy Hạ Lan Tuyết hình như cũng cảm giác được gì đó, không giống như hồi đầu, liên tiếp nhờ cô nghe ngóng tin tức ngày nào anh mình về Thiên Thành.

Quả nhiên, cuối cùng cô ấy vẫn  không nói gì, nhẹ gật đầu, quay người cúi đầu lên xe.

Tô Tuyết Chí đưa mắt nhìn ô tô đi rồi mới đi vào bệnh viện, tiếp tục làm việc.

Cô ở trong bệnh viện bận cả một ngày, tận sẩm tối mới kết thúc, mấy bạn học cùng phòng muốn vào thành ăn cơm, mời cô đi cùng, cô khéo léo từ chối, đi thẳng về trường.

Cô vẫn đi bộ, đi một mình trên con đường vắng hai bên đường toàn ngôi mộ hoang.

Ban ngày bận việc, cô quên đi tâm sự, hiện tại ở một mình, tâm sự lại lần nữa nổi lên trong lòng. Anh đã về ba ngày, vì sao còn chưa liên hệ với mình?

Keng keng keng, bỗng nhiên, sau có tiếng chuông xe đạp.

– Tuyết Chí…- Có người gọi cô.

Cô quay đầu lại.

Anh họ đạp xe đạp đang hùng hổ đuổi theo.

Cô còn tưởng rằng anh ta có chuyện gì gấp, thì ra chỉ là muốn hỏi kết quả xét nghiệm máu hôm nay của Hạ Lan Tuyết từ chỗ cô, nói mình đã đồng ý hỏi giúp cô ấy rồi. Khi biết cô ấy nhóm máu B, giống với nhóm máu của mình thì vô cùng sung sướng, nói gần nói xa, rằng mình và Hạ Lan Tuyết cực kỳ có duyên với nhau.

– Anh biết rồi. Tuyết Chí, em nói xem anh và Hạ tiểu thư rất có duyên đúng không? Cô ấy với anh đều cùng một nhóm máu.

Tô Tuyết Chí không muốn đả kích anh ta, cộng thêm tâm trạng của mình cũng không tốt, không lên tiếng.

– Đi nào, lên đây, anh đưa em về, có vài dặm thôi.

Diệp Hiền Tề vỗ vỗ yên xe, bảo em gái đi lên.

Tô Tuyết Chí ngồi lên.

Diệp Hiền Tề vừa đạp xe về trường học vừa tiếp tục lải nhải với em họ:

– Tuyết Chí em biết không, Hạ tiểu thư nói với anh. Tư lệnh Hạ kia đã về rồi đấy. Hôm nay anh còn xem báo của hai ngày trước, rất uy phong nhé. Chú họ chúng ta có phải sắp thăng chức không? Chờ chú họ về Thiên Thành rồi, anh em mình có nên đến chúc mừng không nhỉ? Em mà đi thì ới anh một tiếng, anh đi cùng em. Em không đi, anh cũng dẹp đi, anh gặp người ta là thấy ngại rồi, trong lòng không thoải mái.

Tô Tuyết Chí ngồi sau xe đạp, nhìn ráng chiều sắp tắt nơi cuối chân trời trên con đường đất hoang, tiếp tục nghĩ về tâm sự của mình, không lên tiếng.

Diệp Hiền Tề không mảy may phát hiện ra cảm xúc của em họ ngồi đằng sau, càng phấn khởi:

– À đúng rồi, nhắc đến nhóm máu, anh giống Hạ tiểu thư, em thì giống chú họ, em nói xem có trùng hợp không?

Tô Tuyết Chí cuối cùng mới hồi hồn lại:

– Sao anh biết nhóm máu của cậu họ?

– Chẳng phải vụ Chu Tiểu Ngọc xảy ra vào buổi tối bữa tiệc Phó thị đó à, phải truyền máu đó…

Diệp Hiền Tề trả lời, đột ngột như nhớ ra gì đó, dừng lại.

– Tiểu Ngọc truyền máu? Thế thì có liên quan gì đến cậu họ?

Tô Tuyết Chí nghe anh ta ngập ngừng thì hỏi.

– Không liên quan, không liên quan. Anh nói bừa thôi. Em cũng biết anh chuyên nói năng bừa bãi mà. Ấy Tuyết Chí, em sao càng lúc càng nặng thế, có phải dạo gần đây em mập lên không…

Diệp Hiền Tề giả bộ không đạp nổi xe, đầu xe lắc lư mấy cái, thấy em họ nhảy xuống xe, đứng ở bên đường, đành phải dừng xe lại theo, chống một chân xuống đất, quay đầu lại giục:

– Em đi lên đi, nhanh lên. Đưa em về xong anh còn phải về làm việc nữa.

– Chuyện Tiểu Ngọc truyền máu có liên quan gì tới cậu họ, anh nói rõ ràng đi.

Đúng là miệng thối mà.

– Tự người ta nói.

Diệp Hiền Tề buộc phải khai báo.

– Sao cậu họ lại nói với anh?

Tô Tuyết Chí càng thêm nghi ngờ.

Dù sao cũng không phải chuyện xấu, nói đã nói rồi, sợ gì nữa. Diệp Hiền Tề liền đem chuyện khi ấy mình chạy đi tìm anh cho cô biết.

– Lúc đó Kimura đang hôn mê, mặt tái như người chết, làm anh sợ muốn chết! Anh sợ em cũng bị ảnh hưởng sức khỏe, em lại chẳng nghe anh, anh liền chạy đi tìm chú họ, muốn chú họ khuyên em. Anh chẳng ngờ chú họ lại vội vã đến bệnh viện luôn, muốn truyền máu thay em.

– Đêm hôm đó em ở bệnh viện có thấy cậu họ tới đâu.

Tô Tuyết Chí còn nhớ rất rõ.

– Chắc chắn em không biết rồi. Đừng nói là em, ngay cả anh cũng không biết chú họ nghĩ gì. Anh cùng chú họ tới bệnh viện, người truyền máu cho Phó Minh Thành vừa lúc gọi về, không sao nữa, em cũng từ trong phòng khám đi ra, chú họ lập tức ra ngoài luôn, còn dặn anh không được nói lại việc này cho em biết, sau đó thì bỏ đi.

Tô Tuyết Chí ngây người, đột nhiên bừng tỉnh ngộ, chất vấn:

– Sao giờ anh mới nói?

Diệp Hiền Tề kêu oan:

– Ôi em ơi, là chú họ không cho anh nói chứ. Đúng rồi, em đừng để chú họ biết là em đã biết đấy. Miệng anh kín lắm, hôm nay là nhỡ mồm thôi.

Anh ta nhìn sắc trời.

– Được rồi em lên đi, trời đã sắp tối rồi!

Tô Tuyết Chí trào dâng cảm giác vừa ngọt ngào vừa cảm động, không nói thêm gì nữa, lần nữa ngồi lên xe đạp, trở lại trường học.

Anh họ hăng hái đạp xe đi về, giống như lúc anh ta đến.

Cô trở lại phòng ngủ, đóng cửa, kéo rèm, bật đèn, ngồi tại dưới đèn, lấy chiếc nhẫn anh tặng cho mình ra, xoay vài vòng trên đầu ngón tay.

Dưới ánh đèn, màu vàng sẫm trơn lấp lánh ánh sáng dịu nhẹ của hoa hồng, trên đó có mấy chữ đơn giản, cô đã nhìn không biết bao nhiêu lần rồi.

Hán Chử trân trọng!

Cảm giác ngọt ngào và cảm động kia lại lần nữa dâng lên trong lòng.

Vì sao cứ nhất định phải chờ anh liên hệ với mình trước chứ?

Vì sao mình không thể liên hệ với anh trước?

Biết đâu Đinh Xuân Sơn quên chuyển lời của mình cho anh, anh vẫn lo lắng mình còn khó chịu vì chuyện lần trước, khiến anh tức giận, cho nên, anh mới không dám liên hệ với mình?

Anh vẫn luôn như thế không phải sao. Bên ngoài nhìn rất uy phong, người khác sợ anh, nhưng từ sau khi hai người ở bên nhau, những lúc ở trước mặt cô, vào thời điểm quan trọng, anh đều bộc lộ cảm giác không tự tin.

Tóm lại, mặc kệ suy đoán này đúng hay không, cũng mặc kệ anh bởi nguyên do gì, cứ tìm anh hỏi cho rõ ràng còn hơn là ngồi một chỗ rồi đoán già đoán non tra tấn bản thân.

Máu trong cơ thể nóng lên.

Tô Tuyết Chí không do dự nữa, cất nhẫn đi, đứng lên.

Vào giờ này văn phòng hiệu trưởng đã không còn ai, Tô Tuyết Chí về thành, bưu điện cũng đã đóng cửa, cô đến Hạ Công quán.

Hạ Lan Tuyết ngạc nhiên từ trên lầu chạy xuống.

– Sao anh lại tới vậy? Có chuyện gì ạ?

– Không có chuyện gì cả, muốn mượn điện thoại một chút thôi.

Tô Tuyết Chí cười nói.

– Muốn tìm anh của em.

Cô lại giải thích một câu.

Hạ Lan Tuyết nghe vậy thì vui vẻ, ngay sau đó thì đuổi Mai Hương đang đứng một bên đi, đợi không còn ai nữa mới nhìn cô, nói nhỏ:

– Anh em chắc tạm thời chưa quay về đây đâu…Em nghe thím Hạ nói, anh về mấy ngày rồi, nhưng ngày nào cũng nửa đêm với quay về, rất bận…

– Không sao, chị bảo thím Hạ chuyển lời nhắn đến anh ấy.

Hạ Lan Tuyết thở phào, vội vàng gật đầu. Tô Tuyết Chí cầm điện thoại lên, gọi một cuộc điện thoại đường dài, đợi một lát, điện thoại chuyển đến Hoa viên Đinh gia.

Người nghe là thím Hạ.

Quả nhiên đúng như lời Hạ Lan Tuyết vừa nói,  thím Hạ nói anh đi vắng rồi, không biết lúc nào sẽ về.

– Tôn thiếu gia mấy ngày nay bận lắm. Mỗi lần về tôi thấy cậu ấy ngủ không ngon. Trong nhà từ sáng sớm đến tối lúc nào cũng có người đến tìm. Tô thiếu gia có việc gì không, nếu có cậu nhắn lại, tôi chuyển giúp cho. Đợi Tôn thiếu gia về là tôi nói cho cậu ấy biết.

Thím Hạ rất nhiệt tình.

– Không có gì đâu ạ, chỉ làm phiền thím nói cho cậu họ biết là cháu có tìm, bảo cậu họ có rảnh thì hồi âm cho cháu là được.

– Được rồi, tôi nhớ rồi.

Tô Tuyết Chí cảm ơn. cúp điện thoại.

Hạ Lan Tuyết giữ cô ngủ lại, Tô Tuyết Chí nhã nhặn từ chối. Hạ Lan Tuyết cũng không ép buộc, bảo cô đi xe mình, nói sẽ bảo tài xế đưa cô về.

Lần này Tô Tuyết Chí không từ chối.  Hạ Lan Tuyết tiễn cô ra ngoài đến tận cổng chính, nhân lúc không có ai để ý, liền ghé sát vào thì thầm:

– Chị Tô, chị tốt quá. Nếu anh em mà lúc này lên chức, mắt cao hơn đầu, dám ức hiếp chị, em thề cả đời này em không thèm để ý tới anh ấy nữa.

Tô Tuyết Chí thấy ngọt ngào ấm áp, gật đầu cười, bảo cô ấy đi vào, mình lên xe quay về trường học.

Lúc này đã là hơn tám giờ tối rồi.

Gọi xong điện thoại, cô như trút được gánh nặng, tâm tình nhẹ nhõm đi rất nhiều, thấy còn sớm thì đến phòng thí nghiệm một chút.

Mọi thứ bắt đầu từ đầu, cho nên, bây giờ muốn chế tạo penicilin, bước đầu tiên, là phải tìm nấm mốc xanh sản sinh ra penicilin, sau đó, tiến hành nuôi cấy và phân tách lặp lại cho đến khi thu được loài nấm mốc tinh khiết có thể sử dụng được.

Độ dài ngắn của quá trình này là hoàn toàn không thể kiểm soát được, gặp may có thể rất nhanh nhưng với xui xẻo thì có thể kéo dài một năm, thậm chí vài năm.

Cũng may nấm mốc phân bố rộng rãi trong tự nhiên. Từ lúc khai giảng đến nay, Tô Tuyết Chí cùng tiến sĩ Dư vẫn luôn đi khắp nơi thu thập nấm mốc.

Giày dép, quần áo cũ, hoa quả, rau quả, thịt hư thối, tiền cổ đại …

Tất cả những thứ và địa điểm là nơi nấm mốc có thể tồn tại đều trở thành mục tiêu.

Cho nên trong mắt mọi người, việc họ làm, không khác gì thu mua phế liệu.

Bởi vì chỉ có hai người nên tiến triển chậm chạp. Tô Tuyết Chí thực ra cũng đang nghĩ tuyển một vài sinh viên có nền tảng về sinh học làm trợ lý trong phòng thí nghiệm, nhưng suy xét về vấn đề cần bảo mật thì vẫn còn do dự.

Mấy ngày trước, tiến sĩ Dư phát hiện nấm mốc trên một mẩu thịt, lập tức chuyển sang môi trường nuôi cấy để nuôi cấy.

Tô Tuyết Chí muốn đi xem tiến độ một chút.

Hôm nay tiến sĩ Dư vẫn đang tìm kiếm các chủng vi khẩn ở bên ngoài, không đến phòng thí nghiệm.

Cô về phòng ngủ lấy chìa khoá phòng thí nghiệm, đang chuẩn bị đi ra thì bỗng nhiên nghe có tiếng bước chân dồn dập, sau đó có người gõ cửa.

Cô mở cửa, thấy là tiến sĩ Dư.

Nét mặt anh ta rất kỳ lạ, hốc mắt đỏ lên, thấy cô thì lại nghẹn ngào không nói ra lời.

Đêm hôm khuya khoắt anh ta tới tìm cô, cảm xúc lại rất kích động.

Tô Tuyết Chí giật mình, không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng mời anh ta vào.

Tiến sĩ Dư lắc đầu, nghẹn ngào nói:

– Tiểu Tô! Tìm thấy Thanh Hạc rồi.

Nói xong, mắt đỏ lên, cũng không kìm nén được nữa, nước mắt chảy ra.

Ngô Thanh Hạc? Vị quản lý xưởng thuốc Đông Á nghi ngờ bị giết nhưng chưa tìm thấy thi thể?

– Anh ta ở đâu?

Tô Tuyết Chí tim xiết chặt, lập tức hỏi.

Mặc dù trong lòng cô đã có một loại dự cảm không may mắn.

Nhìn dáng vẻ của tiến sĩ Dư, tất nhiên là dữ nhiều lành ít rồi.

Năm ngoái từ sau khi xưởng thuốc Đông Á phá sản thì đã được một xưởng thuốc khác thu mua, hiện tại đang tiến hành cải tạo. Buổi trưa, trong một hố nước thải bỏ hoang, lúc công nhân tháo nước đã phát hiện một bộ thi thể thối rữa chỉ còn lại khung xương dưới đáy hố, mọi người liền liên tưởng đến Ngô Thanh Hạc đã mất tích, lập tức báo cảnh sát. Tôn Mạnh Tiên vô cùng coi trọng, đích thân tới, nhưng chưa thể xác định thân phận ngay lập tức được, tạm thời phong tỏa xưởng thuốc, nghiêm cấm người rảnh rỗi ra vào, nói phải tiến hành khám nghiệm thi thể để xác định thân phận.

– Chắc chắn là Thanh Hạc rồi, chắc chắn là cậu ấy. Bọn họ giết cậu ấy, ném cậu ấy vào trong hố thải. Súc sinh! Một lũ súc sinh!

Tiến sĩ Dư nước mắt tuôn rào, người run nhè nhẹ, bỗng nhiên, sắc mặt của anh ta trắng bệch, tay bám vào tường, chậm rãi ngã xuống.

Anh ta vốn sức khỏe kém, gặp chuyện như vậy, cảm xúc quá kích động mà ngất đi.

Tô Tuyết Chí hoảng sợ, vội cấp cứu cho anh ta, đợi anh ta khôi phục ý thức, xác định mạch đập nhịp tim huyết áp đều chưa ổn định, sợ lại xảy ra chuyện, liền gọi mấy người Tưởng Trọng Hoài giúp mình đưa anh ta đi bệnh viện trực thuộc.

Tưởng Trọng Hoài cõng tiến sĩ Dư cùng mấy bạn học chạy ra ngoài.

Tô Tuyết Chí đi theo sau, đưa tiến sĩ Dư đến bệnh viện trực thuộc.

Sau khi dùng một số loại thuốc, tình hình tiến sĩ Dư đã ổn định, nằm trên giường bệnh ngủ thiếp đi.

Tô Tuyết Chí cảm ơn mấy người Tưởng Trọng Hoài, bảo họ đi về nghỉ ngơi.

Các bạn học đi rồi, Tô Tuyết Chí ngồi trên ghế bên ngoài phòng cấp cứu, thất thần, đột nhiên đúng lúc này, cổng lớn bên ngoài có tiếng động, có người đến.

Cô tưởng rằng bệnh nhân đến khám bệnh, ngẩng lên, thấy là Diêu Năng, trợ thủ của Cục trưởng Tôn Mạnh Tiên cùng với mấy nhân viên cảnh sát, tất cả đều đến tìm cô.

Thái độ Diêu Năng rất cung kính, nói lại tình huống phát hiện thi thể trong hố nước thải tại xưởng thuốc Đông Á vào trưa nay, nói tiếp:

– Bởi vì thi thể đã thối rữa, chúng tôi không có cách nào phân biệt thân phận được, nhưng hôm nay tin tức đã lan truyền ra ngoài, rất nhiều phóng viên đã tới, đều đang đợi một lời giải thích. Biết cậu có kinh nghiệm ở phương diện này, lúc trước cũng từng giúp chúng tôi, cho nên Cục trưởng phái tôi đến mời cậu qua đó trợ giúp.

Tô Tuyết Chí lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đứng lên.

Đúng lúc này, một chiếc xe hơi lao đến bên ngoài cửa chính bệnh viện, két một tiếng, đỗ ngay tại cổng.

Tô Tuyết Chí ngoảnh ra nhìn, thấy một người đàn ông mặc quân trang từ trong xe đẩy cửa đi xuống.

Là Hạ Hán Chử!

Anh sải bước đi đến trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, dừng ở trước mặt cô, quay sang bình thản nói với Diêu Năng:

– Chỗ tôi có việc, cần cậu ấy hỗ trợ, bảo Cục trưởng Tôn tìm người khác đi.

Nói xong, anh bỏ mặc Diêu Năng, cũng không hỏi ý kiến của Tô Tuyết Chí, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô, nửa mời, nửa là cưỡng chế, dẫn cô đi thẳng ra cổng lớn bệnh viện, đi trước xe ô tô, dùng tay khác mở cửa xe cho cô.

– Lên đi.

Anh thấp giọng nói một câu, khẽ đẩy cô lên xe, đóng cửa lại.

Hết chương 124

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play