Đoàn người tiến vào huyện thành, hoàng hôn đã dày đặc, nhưng chặng đường đi vào vẫn gây chú ý cho người đi đường.
Diệp Nhữ Xuyên dường như rất được kính trọng, cả đoạn đường luôn có người chào hỏi cho đến khi tới nhà họ Tô.
Diệp Vân Cẩm lúc trước đã nhận được tin báo về, biết Hạ Hán Chử sắp đến rồi, đã thay đổi y phục, mở rộng cửa chính, đích thân ra tận ngoài cổng chính để đón. Trước đó bà đã nghe anh trai mình nói chuyện không ít về hậu nhân nhà họ Hạ, biết được con gái ở Thiên Thành rất được anh quan tâm săn sóc. Cuối năm ngoái anh trai đi thăm con gái một chuyến, cũng được tiếp đãi rất long trọng, trong lòng vốn đã rất cảm kích anh. Giờ phút này gặp mặt, nhìn thấy anh trai, đi bên cạnh là một thanh niên ăn mặc trang phục kiểu cũ, tuy là thường phục nhưng rất hiên ngang đĩnh đạc, cử chỉ rất có phong phạm con cháu thế gia, tức thì ấn tượng vô cùng tốt, lập tức ra đón, hai bên gặp nhau ở ngoài cửa chính nhà họ Tô.
Diệp Nhữ Xuyên giới thiệu Hạ Hán Chử cho em gái. Diệp Vân Cẩm là chủ, dĩ nhiên mở miệng trước, cười nói:
– Tư lệnh Hạ hạ cố đến nhà, thật là vinh hạnh cho nhà họ Tô chúng tôi.
Hạ Hán Chử đáp lời:
– Tô phu nhân nói quá lời, ngài với tôi không cần phải khách sáo. Tôi vì có việc ghé qua bản địa, vốn không dám quấy rầy Tô phu nhân, nhưng vì nhận được lời mời quá nhiệt tình, trong lòng rất cảm kích. Tôi tên Hán Chử, tên chữ Yên Kiều, Tô phu nhân cứ gọi thẳng tên tôi là được.
Diệp Vân Cẩm ngây người. Mẹ mình và mẹ đối phương là chị em họ bà con xa, mình với cậu ta ngang hàng, dẫu có lớn tuổi hơn cậu ta, nhưng người ta chức cao, lần đầu gặp mặt hàn huyên, bà không dám khinh thường xưng hô chị em với đối phương. Mà cậu ấy cũng không gọi mình là chị họ, chỉ dùng cách gọi Tô phu nhân, dẫu có khá xa cách, nhưng vấn đề không lớn.
Dù sao thì không phải quan hệ họ hàng thân thích gần gũi gì cả, còn đứt đoạn mấy chục năm, hiện tại nhà mình chủ động liên hệ bấu víu nhờ vả vào người ta, với thân phận hiện tại của anh, bằng lòng nhận thân, còn quan tâm tới hậu bối họ hàng xa chưa từng gặp mặt như thế, hôm nay còn tranh thủ tới nhà thăm hỏi làm khách, đã cho nhà mình thể diện cực lớn rồi.
Khiến cho Diệp Vân Cẩm ngạc nhiên hơn là, vị hậu nhân nhà họ Hạ này sao cách nói lại rất cung kính với mình, coi mình như bậc trưởng bối, tạo cho bà cảm giác về sau cứ coi anh là hậu bối là được thì phải. Cũng may Diệp Vân Cẩm cũng là người từng trải đi ra ngoài nhiều, ngạc nhiên thì ngạc nhiên nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài, chỉ cho là anh tôn trọng mình lớn tuổi hơn mà thôi. Cũng phải thôi, nếu như mẹ anh giờ vẫn còn tại thế thì tuổi tác cũng tương đương với mình. Bà cũng không nghĩ nhiều nữa, trong lòng càng yêu mến người “em họ” rất khiêm tốn này, chỉ biết cười xòa, cùng mọi người đón khách quý vào trong nhà.
Chủ khách ngồi xuống, chưa nói hai câu, mấy vị trưởng bối tông tộc nhà họ Hạ cũng đã tới, cùng nhau tiếp đãi khách. Luận bối phận và tuổi tác, lão Tú tài Tam bá gia mắt mờ kia là cao nhất. Luận danh vọng, chú Lục có con trai đang làm quan chức giáo dục ở tỉnh thành là cao nhất. Số ít người còn lại cũng đều là người đứng đầu trong tông tộc nhà họ Tô, có gia có nghiệp ở bản địa, đi ra ngoài đều được gọi một tiếng “gia”.
Diệp Vân Cẩm bình thường bất hòa với mấy vị trưởng bối nhà họ Tô này, ngày lễ ngày tết, theo cấp bậc lễ nghĩa thì chỉ đến thăm hỏi xã giao mà thôi. Nhưng hôm nay trong nhà có khách quý tới, trong lòng bà dù không muốn cũng vẫn phải mời người của tông tộc họ Tô đến, bằng không sẽ bị coi là thất lễ.
Hạ Hán Chử liền đứng dậy, hành lễ với trưởng bối nhà họ Tô. Mấy người kia nghe nói Diệp Vân Cẩm năm ngoái đã bấu víu được một vị họ hàng địa vị cao quý, nghe nói đối phương là hậu nhân nhà họ Hạ. Lại qua cậu con trai của chú Lục làm quan chức trong tỉnh thành được biết, hậu nhân nhà họ Hạ hiện tại rất có quyền cao chức trọng ở thủ đô, cuối cùng có cơ hội gặp mặt, hoàn toàn không để ý thân phận trưởng bối, hạ mặt mo xuống, mở miệng ra, tranh nhau nịnh nọt nào là long câu phượng sồ, phong thái cao nhã, nghe danh đã lâu, từ lâu đã muốn kết giao …
Điều này với Hạ Hán Chử mà nói chỉ là một trường hợp nhỏ, anh giữ nụ cười trên mặt, đáp lại từng người một. Mấy người thấy anh thái độ khiêm tốn hòa nhã, không chút kiêu ngạo thì càng muốn kết giao, bất giác trong sảnh chính tiếng cười tiếng trò chuyện rất vui vẻ.
Hồng Liên hớn hở đi vào nói cơm nước đã chuẩn bị xong, mời Tư lệnh dời bước. Diệp Vân Cẩm liền đứng dậy, dẫn khách ra phòng ăn. Bà dù là phụ nữ, nhưng làm chủ nhà gánh vác gia tộc nhiều năm, ngồi ở vị trí chủ là đương nhiên. Nhưng trong bàn ăn, cũng chỉ có một vị trí dành cho khách quý. Mấy người kia không hẹn mà cùng nhao nhao lên đề cử Hạ Hán Chử ngồi ở vị trí chính. Hạ Hán Chử kiên quyết chối từ.
Đẩy tới nhường lui, cuối cùng nhường cho vị Tam bá gia mắt mờ đi đứng run rẩy ngồi xuống. Vị trí tiếp theo, mọi người lại đùn đẩy Hạ Hán Chử.
Hạ Hán Chử lại từ chối, mời Diệp Nhữ Xuyên ngồi.
Diệp Nhữ Xuyên vừa thích vừa sợ, thoạt đầu cũng kiên quyết không chịu nhận, nhất định phải để Hạ Hán Chử ngồi, mình với anh cùng thế hệ, chẳng qua là mình lớn tuổi hơn mà thôi, huống chi là, hôm nay anh là khách, mình càng không thể nào ngồi được.
Hạ Hán Chử chân thành nói:
– Diệp lão gia là nhân tài kiệt xuất ngành nghề của tỉnh, luôn có danh vọng, dù tôi từ nhỏ đã ra ngoài nhưng cũng vẫn nghe nói đến, trong lòng vẫn luôn kính trọng Diệp lão gia. Tôi tuổi trẻ, từng trải chưa nhiều, nào dám tự đại. Vị trí này không phải Diệp lão gia thì không được.
Mấy trưởng bối nhà họ Tô từ trước đến nay vẫn không ưa Diệp Nhữ Xuyên, sau lưng thường bịa đặt nói xấu ông ấy, nói ông ấy tay dài tâm tham, muốn khống chế Diệp Vân Cẩm, sau đó là cướp lấy gia sản của nhà họ Tô. Nhưng bây giờ rõ ràng là Hạ Hán Chử muốn cất nhắc ông ấy rồi.
Mặc dù không rõ nội tình, cũng không biết vị nhân vật lớn họ Hạ này vì sao lại coi trọng Diệp Nhữ Xuyên, nhưng ai nấy cũng là yêu tinh cáo già, nào dám nghịch lại ý của anh.
Ông chú Lục cười khà khà nói:
– Tục ngữ nói, cậu lớn hơn trời, Cữu lão gia là người nhà của nhà họ Tô mà. Bình thường cậu bận rộn, rất hiếm gặp mặt, hôm nay làm cho tôi được lây hào quang của Tư lệnh Hạ! Cữu lão gia mau ngồi đi, đợi lát nữa tôi còn kính cậu một chén.
Những người còn lại cũng đua nhau hùa theo. Diệp Nhữ Xuyên từ chối không được, đành phải ngồi xuống, lúc này Hạ Hán Chử mới ngồi bên cạnh ông. Những người còn lại cũng tự ngồi vào vị trí của mình, cuối cùng, toàn bộ đã nhập tọa, tiếp theo là màn kính rượu.
Diệp Vân Cẩm là chủ nhà, cầm chén rượu đứng lên nói với Hạ Hán Chử:
– Con trai tôi Tuyết Chí ra ngoài học hành, xa nhà ngàn dặm, được Tư lệnh Hạ quan tâm chăm sóc, thuận lợi học tập, có kết quả tốt, người làm mẹ này ngoài cảm kích ra thì không biết nói gì hơn. Hôm nay Tư lệnh Hạ đến nhà làm khách, là vinh hạnh của nhà họ Tô chúng tôi. Chỗ chúng tôi chỉ là địa phương nhỏ bé, không có gì đãi khách, xin tự uống một chén trước. Chén rượu nhạt này bày tỏ lòng kính trọng của tôi với Tư lệnh!
Nói xong uống một hơi cạn sạch, thái độ hào phóng, không đua đàn ông chút nào. Mấy trưởng bối nhà họ Tô nhìn nhau, giữ im lặng.
Theo quy củ, là khách sẽ mời rượu trở lại. Đinh Xuân Sơn đứng gần đó sẽ kịp thời chen vào nói, Tư lệnh hiện đang cai thuốc kiêng rượu. Không phải bất kính gì cả, đây thật sự là lời dặn của bác sĩ không thể không nghe, có thể lấy trà thay rượu, mong gia chủ thứ lỗi.
Đây là hoạt động bình thường của anh ta mà thôi.
Hình như là từ sau khi sếp lớn gặp cậu con trai nhà họ Tô, dạo gần đây cuối cùng đã nghe lời khuyên của cậu ấy, hoàn toàn tỉnh ngộ, biết thương xót bản thân, chịu nghe lời dặn của bác sĩ.
Mỗi khi gặp phải cảnh như này, Đinh Xuân Sơn sẽ kịp thời lên tiếng, đẩy rượu thay cho sếp mình. Hai người đã phối hợp ăn ý. Ngay như bữa tiệc rượu tiễn biệt trước trận mấy ngày trước, sếp lớn cũng không uống. Khi ấy Đinh Xuân Sơn cũng giải thích, mọi người đều tỏ vẻ hiểu và thông cảm, sức khỏe là quan trọng nhất, Hạ Hán Chử cứ theo đó mà lấy trà thay rượu.
Kiểu tiệc rượu xã giao này, có thể lấy trà thay rượu hay không thực ra đều phải xem địa vị của đôi bên, ai muốn kết giao với ai.
Địa vị cao, có việc được cầu, bằng lòng uống, đối với bên kia mà nói dĩ nhiên là nể tình dệt hoa trên gấm, không uống, cũng không tính là thất lễ.
Diệp Vân Cẩm biết Tôn thiếu gia nhà họ Hạ sức khỏe yếu từ khi còn nhỏ, hiện tại dù nhìn không khác người bình thường, nhưng đã lên tiếng rồi, nào bắt ép người ta uống rượu, lập tức bảo người làm lấy trà thay cho khách, cười nói:
– Bác sĩ nói thì phải tuân theo. Tư lệnh Hạ không chê, đến chỗ tôi rồi thì cứ coi như nhà mình, cứ tự nhiên thoải mái đừng khách sáo.
Đinh Xuân Sơn thấy mình nhiệm vụ hoàn thành, liền ngậm miệng, đang định lui đi, không ngờ sếp lớn lại đưa tay ra ngăn người làm nhà họ Tô cất chén rượu, cầm lấy chén, tự rót một chén đầy, đứng lên nói:
– Sức khỏe tôi không có gì đáng ngại. Tô phu nhân là nữ trung hào kiệt, Hán Chử nghe tiếng đã lâu, hôm nay may mắn đối ẩm, nào có thể thất lễ.
Nói xong, hai tay nâng chén, cũng uống một hơi cạn sạch. Đinh Xuân Sơn vô cùng kinh ngạc.
Diệp Vân Cẩm cũng khá là bất ngờ. Mấy trưởng bối nhà họ Tô ngồi cùng bàn đều đồng loạt nhìn sang Diệp Vân Cẩm, trong mắt không giấu được sự đố kỵ.
Hạ Hán Chử đáp lễ gia chủ xong, tiếp tục tự rót chén thứ hai, kính Diệp Nhữ Xuyên. Cuối cùng rót chén thứ ba, kính chung các trưởng bối nhà họ Tô một vòng, uống xong thì đặt chén xuống, xin phép hai anh em họ Diệp và mọi người đang có mặt, nói ngày sau có cơ hội thì sẽ đền bù lại.
Nếu như nói, lúc ban đầu gặp ở ngoài cửa mang đến cảm giác như là không chân thật thì hiện tại, phong cách thái độ của vị Tôn thiếu gia nhà họ Hạ đã làm cho Diệp Vân Cẩm tin tưởng hoàn toàn.
Đối phương đúng thật là vừa rồi đã cất nhắc mình trước mặt tông tộc Tô gia. Nhưng bà không hiểu, vì sao anh lại tôn kính mình và anh cả như thế, nhìn thấy những vị chú bác nhà họ Tô đang ồn ào khen ngợi, nịnh nọt anh gì mà hào khí vượt mây đủ thứ, đành phải nén sự khó hiểu trong lòng xuống, mỉm cười mời dùng cơm.
Bữa cơm này là do Diệp Vân Cẩm đặc biệt mời đầu bếp có tiếng trong huyện tới. Nơi này có phong tục chín đấu bát đãi khách, tức là trong nhà dù có nghèo đến mấy thì khi có khách, trên mâm cũng nhất định phải có chín món ăn mặn.
Nhà bần hàn vì giữ thể diện, chỉ cần đặt vật liệu thừa hoặc là những thứ như măng khoai miến xếp dưới đáy bát, bên trên phủ thịt, mà nhà giàu thì để thể hiện thân phận, lại không hài lòng với các món thịt thà bình thường, sẽ thêm nhiều nguyên liệu quý như vó gân, hải sâm, vi cá… Hôm nay chiêu đãi khách quý, trên mâm cơm nhà họ Tô chẳng những bày những món ăn kèm chín bát mà còn mở rộng thành mười tám bát, sơn hào hải vị, thứ gì cũng có.
Chủ nhà có lòng đãi khách, khách buông bỏ thân phận, lại có bảy tám trưởng bối nhà họ Tô liên tục tâng bốc, có thể nói chủ và khách đều vui vẻ, bầu không khí vô cùng tốt.
Diệp Nhữ Xuyên tâm tình rất tốt, bất tri bất giác uống không ít, đang lâng lâng, thình lình nghe được ông chú Lục hỏi con trai mình lúc nào thì học xong về nước, tim ông ấy đập bộp một cái.
Con trai bỏ học về nước từ lâu, hiện tại đang làm cảnh sát bên Thiên Thành. Chuyện này vô cùng mất mặt, ông làm sao chịu để người khác biết. Năm ngoái sau khi trở về, ông tức không chịu nổi, nhưng cũng chỉ trút cơn tức trước mặt mỗi mình em gái Diệp Vân Cẩm mà thôi, còn với người ngoài thì giấu chặt như thùng sắt, không nhắc tới một câu, ngay cả Hồng Liên cũng không biết. Mỗi lần có người hỏi tới, ông chỉ nói con trai vẫn đang du học ở Đông Doanh. Không ngờ tối nay vướng cửa ải này, hết chuyện để nói, ông chú Lục lại hỏi tới.
Con trai của ông ta làm quan chức trong tỉnh thành, Diệp Nhữ Xuyên biết ông ta muốn ganh đua với mình đây. Nếu nói thật, chẳng phải mình sẽ mất hết mặt mũi trước mặt mọi người hay sao, còn bịa đặt, nói con trai vẫn đang du học, Hạ Hán Chử ngồi bên cạnh ông biết rõ như lòng bàn tay, làm sao ông nói dối cho nổi đây.
Diệp Nhữ Xuyên tức thì nghẹn lời, thấy mọi người đều đang nhìn mình, ấp a ấp úng không biết nói thế nào.
Diệp Vân Cẩm biết anh cả rất sĩ diện, thấy anh cả bị hỏi, trên trán túa mồ hôi, đang muốn giảng hòa kéo sang vấn đề khác, chợt nghe Hạ Hán Chử lên tiếng:
– Chú Lục đang hỏi Hiền Tề phải không? Cũng khéo quá, năm ngoái tôi ở Thiên Thành gặp em họ cậu ta, thỉnh thoảng nghe nhắc đến cậu ta, nói anh họ mình sang năm là tốt nghiệp, thành tích rất tốt, cậu ta về nước ắt tương lai rộng mở triển lộ tài năng.
Trưởng bối nhà họ Tô nghe thế lại chúc mừng Diệp Nhữ Xuyên, nói chờ Hiền Tề trở về, có người chú họ Hạ Hán Chử dìu dắt, về sau chắc chắn là tương lai phát triển.
Diệp Nhữ Xuyên không lường trước được Hạ Hán Chử sẽ chủ động mở miệng giải vây cho mình, bảo toàn mặt mũi cho mình, thở hắt ra nhẹ nhõm, nhưng rồi cũng không biết nên nói gì, trong lòng vừa xấu hổ, cũng vừa cảm kích.
Diệp Vân Cẩm nhìn Hạ Hán Chử.
Tiếp theo trên bàn cơm cũng không có chuyện gì khác không mong muốn xảy ra nữa, bữa cơm cuối cùng ăn xong, bao gồm Diệp Nhữ Xuyên, mấy vị chú bác nhà họ Tô đều uống say, tranh nhau mời Hạ Hán Chử ngày mai đến nhà mình làm khách, Hạ Hán Chử đáp lại cho phải phép, mấy người bám vào người làm của mình, say khướt, hài lòng ra về.
Diệp Nhữ Xuyên cũng say mèm, Diệp Vân Cẩm gọi người đưa anh cả đi nghỉ ngơi, ông không đi, giãy ra, lảo đảo đến trước mặt Hạ Hán Chử, vỗ vai anh, nói to:
– Người anh em, rất nghĩa khí. Về sau có chuyện gì, chú cứ lên tiếng, Diệp Nhữ Xuyên anh nếu không đồng ý thì không phải người…
Nói lung tung một hồi, suýt nữa thì đứng không vững, may Hạ Hán Chử nhanh nhẹn đỡ lấy ông. Diệp Vân Cẩm thấy anh cả say không còn hình tượng gì nữa, sợ ông gây trò cười trước mặt khách, liền gọi Tô Trung. Tô Trung túm lấy Cữu lão gia ép mang đi, mọi thứ mới yên tĩnh xuống. Cũng không còn sớm, tối nay Hạ Hán Chử dĩ nhiên là ngủ lại rồi.
Diệp Vân Cẩm cùng Hồng Liên dẫn mấy người làm tiễn khách đến khách phòng để nghỉ ngơi.
Lúc đi, Diệp Vân Cẩm không nói nhiều, chỉ nói vài câu khách sáo tối nay tiếp đãi chưa chu đáo, Hồng Liên thì thăm hỏi tình hình về thiếu gia nhà mình từ chỗ Hạ Hán Chử, hỏi anh có biết thiếu gia nghỉ đông thế nào, năm vừa rồi đón tết với ai.
Nói:
– Tôi trông nom thiếu gia từ nhỏ, mười mấy năm qua đi xa nhà nhất cũng chỉ có tỉnh thành. Mà năm nào cũng về nhà, lần này thì lại khác. Năm nay trong nhà đêm 30 tết, vô cùng náo nhiệt, tuy biết thiếu gia ở bên kia có ngài quan tâm đến, dĩ nhiên là yên tâm, nhưng mọi người vẫn nhớ thiếu gia. Nếu tôi nói nhiều, mong Tư lệnh Hạ bỏ quá cho.
Hạ Hán Chử nhìn ra người phụ nữ mập mạp chân nhỏ này khi nhắc đến cô, trong mắt đều ngập vẻ quan tâm lo lắng. Diệp Vân Cẩm cùng đi dù không mở miệng, nhưng cũng nhìn sang, đáy mắt mang theo tia quan tâm không che giấu được, tức thì chột dạ, nào dám nói cô và mình ở bên nhau. Anh ngập ngừng, đáp qua lo mình cũng không rõ mấy, nhưng nghe nói cô rất được vợ chồng hiệu trưởng yêu thích, giao thừa hình như còn ở nhà họ, cùng ăn cơm tất niên.
Hồng Liên vốn lo lắng tiểu thư một mình đón giao thừa quá buồn, nghĩ tới là đau lòng, nghe vậy thở phào một hơi, rất vui, nói vợ chồng hiệu trưởng là người tốt, mình sẽ đi miếu cầu phúc cho họ.
Diệp Vân Cẩm cũng nở nụ cười, đưa anh đến trước cửa viện, dừng bước, mỉm cười mời anh đi vào nghỉ ngơi.
Đêm hôm nay, nằm trên giường của nhà họ Tô, nhắm mắt, nghe tiếng gió thổi qua hành lang bên ngoài cửa sổ, Hạ Hán Chử không thể nào ngủ được. Cuối cùng đã gặp được mẹ của cô rồi.
Diệp Vân Cẩm tiếp đón anh nhiệt tình chu đáo, nhưng lại không quá ân cần khiến người khác khó chịu. Điều này làm cho Hạ Hán Chử sinh ra một cảm giác thân thiết như ở nhà. Anh rất có thiện cảm với người phụ nữ này, cũng may mắn vì mình đã tới đây, gặp người nhà của cô. Có một khoảnh khắc, Hạ Hán Chử thậm chí kích động, muốn đi gặp Diệp Vân Cẩm, nói rõ tình cảm của mình với con gái của bà, mong được bà cho phép.
Nhưng mà, ý nghĩ này như ánh chớp vừa xuất hiện, liền lập tức phụt tắt đi. Anh hy vọng mình có thể công khai đường hoàng thổ lộ tình cảm với cô với người thân của cô.
Nhưng mà, anh có năng lực và có tư cách không? Một người ngay cả ngày mai có hay không cũng không biết, lấy cái gì mà đi xin phép người thân của cô. Diệp Vân Cẩm nhìn mạnh mẽ cứng rắn, nhưng tình cảm dành cho con gái vẫn biểu lộ rõ ràng. Bà và anh cả Diệp Nhữ Xuyên của bà nữa, tin tưởng mình như thế, mình lại làm cái gì thế? Bề ngoài thì chững chạc đàng hoàng, cao quý, nhưng trách nhiệm cá nhân lại chẳng có, chẳng những âm thầm qua lại với con gái yêu nhà họ Tô, còn không lo được tương lai sau này.
Anh không dám tưởng tượng, nếu một ngày nào đó, để họ biết được những việc mà anh đã làm với cô, họ sẽ phản ứng như nào. Anh đạt được ước muốn, có được cô, cũng trao cho cô chiếc nhẫn mang tên mình như một lời hứa hẹn, nhưng mà, Hạ Hán Chử anh có giữ vững được lời hứa hẹn này hay không?
Một đêm này, Hạ Hán Chử mang theo hai tâm tình khác biệt vui mừng và áy náy mà thiếp đi.
Ngày hôm sau, anh dậy rất sớm, trời còn chưa sáng, mặc quần áo tử tế, từ trong phòng đi ra sân, thư giãn gân cốt.
Lúc còn nhỏ, ông nội muốn anh tăng cường thể chất, đã mời võ sư đến nhà dốc lòng dạy anh quyền cước công phu. Từ lúc 6 tuổi, anh vẫn học đến mười hai tuổi.
Suốt nhiều năm về sau, anh giãy giụa sống sót trong cống ngầm, không còn bắt buộc phải tập luyện vào mỗi buổi sáng sớm nữa, cũng chẳng quan tâm tới sức khỏe của mình, nhưng bởi tưởng nhớ đến tình cảm sâu sắc của ông nội, mà anh cũng không hoàn toàn dứt bỏ.
Nhất là gần đây, sau khi hứa với cô cai thuốc kiêng rượu, anh lại lần nữa lượm lặt những bài tập lúc còn nhỏ của mình.
Anh kình đạo trầm ổn, phát lực như núi, đánh xong một bộ quyền cước, sắc trời đã sáng, đứng ở trong viện, nhắm mắt một lát, mở mắt ra, cảm thấy tai thính mắt tinh, thần thanh khí sảng, gân cốt toàn thân cùng huyết khí như đều giãn ra, toàn thân tràn đầy lực lượng, trên người cũng ra mồ hôi nóng.
Còn sớm, người làm nhà họ Tô có lẽ cho là anh còn đang ngủ, còn chưa tới đưa nước rửa mặt.
Hạ Hán Chử mở cửa sân, dựa vào ký ức mở cửa sân, đi về hướng nhà bếp, lúc rẽ ra một hành lang, trông thấy Diệp Vân Cẩm cùng quản sự Tô Trung đứng bên đường, đang nói chuyện.
Hạ Hán Chử đang muốn đi lên chào hỏi, lại nghe thấy Tô Trung hình như nhắc đến mình liền dừng lại.
- …Phu nhân, Tư lệnh Hạ tặng quà gặp mặt quý giá quá. Ngài tính đáp lễ thế nào ạ?
– Nhắc tới mới nói, tối hôm qua Tư lệnh Hạ đúng là cho phu nhân cùng Cữu lão gia mặt mũi. Mấy vị kia trở về, say thì thôi, chứ nếu tỉnh dậy, tôi đoán chừng đều ngủ không yên đâu.
Diệp Vân Cẩm cười một tiếng, suy nghĩ một chút, lại hỏi:
– Tối qua ông đưa Cữu lão gia đi nghỉ ngơi, có hỏi anh ấy chuyện tặng đồ chỗ Đại đương gia không?
Tô Trung nói:
– Hỏi rồi. Cữu lão gia bảo tôi nói với phu nhân một tiếng, hai nhà chúng ta cùng tặng quà, Đại đương gia đều không nhận, trả về hết. Nhưng mà, ông ấy có chuyển lời, nói ông ấy bình an vô sự, cũng cảm ơn ý tốt chúng ta, bảo Cữu lão gia đừng khách sáo.
Tô Trung truyền xong thì yên lặng, lẳng lặng nhìn bà chủ, nét mặt hơi bất an.
Diệp Vân Cẩm nét mặt cũng dần dần chuyển sang lạnh lẽo, lặng thinh một lát, bỗng nhiên hừ một tiếng, thản nhiên nói:
– Thôi, người ta là ai chứ, không gặp chúng ta thì thôi, người không sao là được rồi, không nhận thì thôi, kệ đi. Ông đi xem Tư lệnh Hạ dậy chưa đi. Tôi đến nhà bếp xem nấu ăn sáng món gì, cậu ấy xuất thân nhà quan, ẩm thực chú trọng hơn chúng ta. Cậu ấy không tự cao tự đại với chúng ta, chúng ta cũng không thể tiếp đãi không chu đáo được.
Tô Trung như thở phào nhẹ nhõm, vâng dạ. Diệp Vân Cẩm nói xong thì đi đến nhà bếp, Tô Trung cũng vội vã đi.
Không biết tại sao, Hạ Hán Chử bỗng nhiên nghĩ tới một vài lời đồn về Diệp Vân Cẩm cùng Trịnh Long Vương mà lúc trước có nghe được từ chỗ Trang Điền Thân, thấy Tô Trung đi về bên này, bất giác lui trở về, quay lại chỗ mình nghỉ ngơi. Đợi Tô Trung đến gõ cửa, anh mới làm ra vẻ như vừa dậy, ra mở cửa.
Buổi sáng nay, Hạ Hán Chử dùng điểm tâm do Diệp Vân Cẩm tự tay nấu, Diệp Nhữ Xuyên cũng tỉnh đã rượu, đã dậy rồi. Hạ Hán Chử lại nấn ná một lát, cám ơn chủ nhà đã tiếp đãi nhiệt tình, nói anh phải khởi hành về phủ thành.
Diệp Vân Cẩm biết anh còn đang chờ tin tức của Trịnh Long Vương nên cũng không giữ lại, tiễn anh ra ngoài. Diệp Nhữ Xuyên đồng hành cùng anh trở về. Vừa ra cổng huyện thành, mấy vị chú bác họ Tô biết tin đuổi tới, đau khổ giữ khách. Hạ Hán Chử chỉ biết cảm ơn, tốn hết nước bọt mới thoát được, lại mở lời mời họ lần sau tới Thiên Thành cứ tới tìm mình, cuối cùng coi như thoát thân, tiếp tục lên đường. Tầm hơn 9 giờ tối thì anh về tới phủ thành.
Chia tay với Diệp Nhữ Xuyên, anh trở về khách sạn mình ở.
Vừa mới đi vào, anh nhận được thư trả lời do một thủ hạ để ở trong phòng khách sạn, nói chạng vạng tối, một thủ hạ Trịnh Long Vương đưa tới. Hạ Hán Chử nhận lấy mở ra đọc.
Trịnh Long Vương nói trong thư rằng đã nhận được quà cùng lời thăm hỏi của anh, vô cùng cảm kích, mình đợi trong thuyền bên bến tàu, sau khi anh trở về, nhận được thư thì lập tức tới gặp.
Hết chương 121
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT