Hạ Lan Tuyết mở to mắt, kinh ngạc kêu lên:

– Tô tiểu thư, suy nghĩ này của chị, em thích lắm!

Toàn bộ những lo âu của cô ấy trước đó đã tan biến mất, nhìn Tô Tuyết Chí, đôi mắt sáng lấp lánh, tràn ngập sự ngưỡng mộ.

– Chị chẳng những giỏi y thuật, huấn luyện thể lực giỏi, ngay cả suy nghĩ của chị cũng tuyệt như thế. Chị nói quá hợp lý đi. Sao chị lại giỏi như vậy, em phục chị lắm.

Tiểu thư nhà họ Hạ có phản ứng lớn như thế, khen ngợi mình không ngớt, thật sự làm cho Tô Tuyết Chí xấu hổ. Nhưng nhìn cảm xúc của cô ấy hình như đã thực sự hoàn toàn thay đổi, cô cũng thấy vui thay, liền nói:

– Chị chỉ là người bình thường thôi, mỗi một việc thì cố gắng hết sức mình. Lan Tuyết, em cũng giống vậy, chỉ cần em muốn, em cũng có thể làm được.

– Thật không? Em cũng được ạ?

Tô Tuyết Chí khẳng định:’

– Ai cũng đều có thể!

Hạ Lan Tuyết phấn khởi gật đầu:

– Vâng, em cũng sẽ cố gắng, giống như chị đó.

Tô Tuyết Chí liếc nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt kia, xoay chuyển đề tài:

– Vậy thì em còn giận anh em nữa không?

Hạ Lan Tuyết lắc đầu:

– Em không giận nữa. Chị chịu ở bên anh em, em rất vui, em hy vọng anh chị mãi ở bên nhau. Hơn nữa, chị giỏi như thế, anh em chắc không ức hiếp được chị đâu.

Nghe ý tứ của cô ấy, có vẻ như vẫn nhận định tính cách phong lưu của anh trai mình.

Tô Tuyết Chí thấy buồn cười.

Hạ Hán Chử bình thường chung sống với cô em gái duy nhất của mình như thế  nào mà đến mức trong mắt cô ấy hình tượng người anh trai lại biến thành như thế, còn ăn sâu bén rễ, mình có giải thích thay cho anh cũng đều không có tác dụng.

Tô Tuyết Chí từ bỏ đề tài này, sợ anh ở bên trong quá lâu sẽ khó chịu, liền nói:

– Để chị đưa em về phòng ngủ nhé?

– Vâng. – Hạ Lan Tuyết ngoan ngoãn gật đầu.

Tô Tuyết Chí mở cửa, đưa Hạ Lan Tuyết đi ra ngoài. Ra ngoài rồi, lại thấy cô gái nhỏ đứng lại, ngập ngà ngập ngừng, có vẻ như không muốn đi.

– Sao thế? Còn việc gì à? – Tô Tuyết Chí cười hỏi.

Hạ Lan Tuyết xoắn tay vào nhau đầy ngượng ngùng, do dự một lát, cuối cùng lấy hết can đảm, thẽ thọt hỏi:

– Tô tiểu thư, tối nay em ngủ với chị được không? Em…Em còn rất nhiều điều muốn tâm sự với chị…

Tô Tuyết Chí ngẩn người, theo bản năng liếc cửa phòng tắm đóng chặt kia, chần chừ, thấy Hạ Lan Tuyết mắt mở to tròn nín thở nhìn mình đầy chờ mong, cô quyết định thật nhanh.

– Được mà, không vấn đề. – Cô gật đầu, tạo một cơ hội để anh có thể ra ngoài, – Thế thì em về phòng lấy gối đến đây nhé?

Hạ Lan Tuyết mắt sáng lên, vui vẻ hẳn, gật đầu:

– Vâng ạ. Chị chờ em nhé, em đi lấy rồi quay lại ngay.

Nói rồi chạy về phòng mình đi lấy gối.

Hạ Lan Tuyết vừa đi, Tô Tuyết Chí đi gõ cửa phòng tắm:

– Được rồi, anh ra đi, em gái anh đi rồi.

Cửa mở ra, Hạ Hán Chử đi ra, nhìn cô mà chẳng nói một lời, nét mặt có vẻ như không vui gì cho lắm.

Tô Tuyết Chí không để tâm, thấy anh bất động liền đẩy anh ra ngoài, thúc giục:

– Nghe không, Lan Tuyết tối nay ngủ với em đó. Anh mau quay về phòng đi, chờ em gái anh trở lại rồi, đừng để em ấy thấy anh tối muộn vẫn còn ở chỗ em. Em ấy còn nhỏ, còn chưa tốt nghiệp cấp 3 nữa.

Hạ Hán Chử nhìn cô đăm đăm, không nói gì, lẳng lặng đi ra ngoài.

Tô Tuyết Chí thở phào. Quả nhiên, anh vừa đi thì Hạ Lan Tuyết ôm gối tung tăng chạy đến.

Đêm nay, Tô Tuyết Chí ngủ cùng với em gái nhỏ nhà họ Hạ giống như mới vừa phát hiện đại lục mới đầy háo hức, nghe cô gái nhỏ thầm thì kể một ít chuyện hằng ngày của mình, bày tỏ niềm vui khi cô là bạn gái của anh trai mình, cũng đổi xưng hô từ Tô tiểu thư sang chị Tô. Tâm sự trò chuyện đến tận khuya muộn, Tô Tuyết Chí cũng thấy mệt rồi, cố chống cự cơn buồn ngủ, mắt lờ đờ, đáp lại câu được câu chăng.

Bỗng nhiên, cô nghe Hạ Lan Tuyết nói:

– Chị Tô ơi, thực ra anh trai em rất tốt, anh là anh trai tốt nhất trên thế giới này. Anh ấy cũng sẽ tốt với chị. Về sau nếu chị và anh em lấy nhau, làm chị dâu của em…

Tô Tuyết Chí tỉnh cả ngủ, đang nghĩ xem nên trả lời như thế nào, bên tai lại yên tĩnh xuống. Một lát sau, chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều của cô ấy.

Hạ Lan Tuyết trán dính vào ngực cô, ngủ say sưa.

Tô Tuyết Chí thở phào, khẽ dịch góc chăn dém cho cô ấy, nghĩ tới Hạ Hán Chử.

Đã muốn thế này, giờ chắc anh cũng đã ngủ rồi.

Cơn buồn ngủ đánh úp lại, Tô Tuyết Chí nhắm mắt, ngủ thiếp đi.

Buổi sáng ngày hôm sau, Tô Tuyết Chí cùng Hạ Lan Tuyết cùng thức dậy, thu dọn vệ sinh cá nhân xong vừa xuống lầu vừa thảo luận xem hôm nay đi chơi ở đâu. Xuống dưới, đã thấy Hạ Hán Chử và anh họ Diệp Hiền Tề ngồi ở phòng khách rồi.

Hạ Hán Chử dáng ngồi rất nghiêm chỉnh, nét mặt nghiêm túc, ánh mắt dường như nhìn ra ngoài cửa sổ đối diện phòng khách, có vẻ thất thần.

Tô Tuyết Chí nhìn theo ánh mắt anh.

Ngoài cửa sổ là mấy cây phong trong đình viện, vào mùa đông, cây đã trụi hết lá. Cũng không biết anh đang nhìn cái gì.

Diệp Hiền Tề ngồi một bên bó tay bó chân không dám lộn xộn, cả người đang khó chịu, bỗng thấy em họ cùng với Hạ Lan Tuyết từ trên lầu vừa nói vừa cười đi xuống thì thở phào một hơi nhẹ nhõm, đứng lên.

Hạ Lan Tuyết vui vẻ đi đến, chào hỏi Diệp Hiền Tề, sau đó chạy đến trước mặt Hạ Hán Chử.

– Anh ơi, hôm nay mùng 5, Chính Dương Môn có hội chùa Vũ Đại Sư, rất náo nhiệt, em lâu rồi chưa đi xem, hôm nay rảnh rỗi chúng ta cùng đi nhé? Tô…

Cô ấy dừng lại, nhớ lời dặn dò của Tô Tuyết Chí,

– Tô thiếu gia cũng đồng ý rồi.

Hạ Hán Chử thu ánh mắt lại, nhìn Diệp Hiền Tề đang thì thầm trò chuyện với Tô Tuyết Chí, quay sang em gái cuối cùng cũng đã chịu bỏ qua cho mình nói chuyện bình thường với mình, đứng lên, cười gật đầu:

– Được, không vấn đề, anh đi cùng mọi người.

Bên kia hai anh em bàn bạc hành trình đi du xuân, bên này Diệp Hiền Tề nói hôm qua Vương Đình Chi mời anh ta đi đánh bài, hỏi Tô Tuyết Chí anh ta có nên đi không.

Nhà họ Vương vừa cao vừa sâu, Tô Tuyết Chí không muốn anh họ có qua lại gì với Vương Đình Chi, liền nói:

– Chúng ta bình thường không qua lại với Vương công tử, không thân thiết gì, anh ta chắc chỉ khách sáo mời thôi, thật sự không nên đi. Hạ tiểu thư hôm nay muốn đi xem hội chùa, nếu anh họ thấy nhàm chán thì cùng đi cho vui.

Diệp Hiền Tề cảm thấy em họ nói rất có lý, đi hội chùa cùng với Hạ tiểu thư, anh ta cầu còn không được, lập tức đồng ý.

Thím Hạ kêu mọi người đi ăn cơm sáng. Cơm nước xong, lúc chuẩn bị đi, Hạ Lan Tuyết đề nghị dọn về trong thành, giao thông thuận tiện. Diệp Hiền Tề hai tay hai chân tán thành, Tô Tuyết Chí cũng thấy có lý, Hạ Hán Chử không lên tiếng, vì thế coi như quyết định rồi, bao gồm cả thím Hạ hôm qua vừa tới, đoàn người rồng rắn trở về Hoa viên Đinh gia, dàn xếp xong thì mới đi hội chùa.

Thời gian còn lại của ngày hôm  nay, đều là đi du xuân. Đầu tiên là đi hội chùa vũ sư mà Hạ Lan Tuyết muốn đi, sau đó chuyển đi xưởng lưu ly, buổi tối thì đến Bạch Vân Quan ăn cơm chay nổi danh, tới 8-9 giờ tối, đoàn người mới quay về.

Dĩ nhiên, vui nhất vẫn là hai người Hạ Lan Tuyết cùng anh họ Diệp Hiền Tề. Tô Tuyết Chí để ý cả ngày hôm nay Hạ Hán Chử gần như yên lặng suốt, chỉ đi sau mọi người, toàn bộ hành trình như đảm đương hộ hoa sứ giả đối với Hạ Lan Tuyết. Sau khi trở về, tối đó, Hạ Lan Tuyết vẫn còn ôm sự phấn khích của cả ngày hôm nay lại ôm gối tới tâm sự cả đêm với Tô Tuyết Chí. Tô Tuyết Chí hầu tiếp tâm sự với cô ấy, tới nửa đêm cô ấy vừa mệt vừa buồn ngủ, lại lần nữa ngủ mất.

Tô Tuyết Chí đêm nay lại không ngủ được, tiếp tục nằm một lát, chờ Hạ Lan Tuyết đã ngủ sâu rồi, cô rón rén xuống giường, lén lút ra khỏi phòng, đi qua hành lang yên tĩnh, đến trước một căn phòng, gõ cửa thật khẽ.

Bên trong không có tiếng đáp lại. Cô thử mở cửa, cửa khép hờ, cũng không khóa trái. Cô thuận lợi đẩy ra, lẻn vào trong, khóa cửa lại.

Trong phòng ngủ không bật đèn, ánh sáng rất mờ, nhưng đôi mắt đã thích nghi với bóng tối, Tô Tuyết Chí nhìn thấy Hạ Hán Chử nằm trên giường, không nhúc nhích, có vẻ như đã ngủ rồi.

Cô nhẹ nhàng đi đến bên giường, lấy tay đẩy đẩy anh.

Không phản ứng.

Tô Tuyết Chí bò đến mép giường, cúi người xuống, môi dán bên tai anh, thổi khí:

– Đừng giả bộ nữa.

Làm đến mức thế, vẫn không chút phản ứng, rõ ràng không để ý tới cô.

Tô Tuyết Chí không tin anh đã ngủ rồi, trèo hẳn lên giường.

Anh để trần trụi thân trên, cô nhẹ nhàng nằm nghiêng người, trong bóng tối, vòng cánh tay ôm lấy người đàn ông đang tỏ rõ mình bị bỏ rơi này.

Ở bên nhau mới có mấy ngày nhưng Tô Tuyết Chí đã vô cùng mê luyến cơ thể này rồi.

Cơ thể người đàn ông trẻ tuổi gầy nhưng rắn chắc, căng tràn sức sống, làn da láng mịn và săn chắc, cơ bắp không một tấc thịt thừa, cơ bụng từng múi nổi rõ, dưới nữa, dường như chứa đầy sức mạnh sục sôi, chỉ cần chạm vào thôi cũng là một sự hưởng thụ tuyệt vời rồi.

Có lẽ anh vừa mới tắm xong, nằm chưa bao lâu, vừa nằm xuống ở gần với anh, khứu giác nhạy cảm của Tô Tuyết Chỉ đã bắt giữ được mùi cơ thể đã trở nên quen thuộc đến từ anh, mùi xà phòng mát mẻ thoải mái quện với hơi thở hormone của đàn ông.

Cô ngửi mùi hương của người đàn ông thuộc về riêng mình, dùng lòng bàn tay cảm nhận niềm vui sướng do anh mang lại, bỗng nhiên, nhớ tới tối hôm qua Hạ Lan Tuyết kể cho cô nghe chuyện tận mắt nhìn thấy anh trai mình cùng Đường tiểu thư ở bên nhau, lại nghĩ đến anh cũng nói với cô như thế, buổi tối ngày đó, anh chỉ để Đường tiểu thư mát xa cho anh…

Cái gì gọi là “chỉ”!

Nghĩ đến người phụ nữ khác cũng giống như mình từng dùng bàn tay cảm thụ anh…

Trong lòng Tô Tuyêt Chí đột ngột trào dâng cảm giác ghen tuông mãnh liệt, tay dịch chuyển xuống.

Trong bóng tối mê ly, không nhìn thấy gì cả, rất nhanh, người đàn ông vừa rồi còn bướng bỉnh không chịu khuất phục đã không chịu nổi bàn tay mềm mại có thể hô mưa gọi gió này.

Hạ Hán Chử đột nhiên rên lên một tiếng, nâng cánh tay hơi chống cơ thể, xoay người ôm cô vào trong ngực, ngay sau đó hung hăng hôn lên môi cô, cho đến khi cô thở hổn hển sắp không thở nổi nữa mới buông ra, nhắm mắt lại, gắng hết sức đè nén dục vọng vừa bị khơi dậy xuống, hôn lên mái tóc ngắn rối bời trên trán cô, sau đó ra mệnh lệnh với người trong lòng:

– Ngày mai không cho phép em ngủ với Lan Tuyết nữa. Con bé không hiểu chuyện. Lần sau con bé nói muốn ngủ với em, em không được đồng ý.

Hết chương 115

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play