“A Thù, nàng đã có phong hào rồi, chỉ là…” Thần sắc hoàng thượng suy tư.

Minh sung nghi thoáng nhìn thấy nét mặt hoàng thượng, khẽ cười nói: “Thần thiếp biết bệ hạ thương tiếc Trinh muội muội, nhưng mà phong hào của Trinh muội muội là do thái hậu ban tặng, bây giờ sửa lại, sợ rằng sẽ gây hiểu lầm là bất kính đối với trưởng bối.”

Mọi người nhìn nhau, im lặng không lên tiếng. Thái hậu ban cho Cảnh Phức Thù phong hào có ý nghĩa gì, trong lòng mọi người đều biết rõ. Sợ rằng nàng sớm đã hận không thể thoát khỏi cái chữ này, mắt thấy hôm nay có một cơ hội, Khương Nghuyệt Thường không thể bỏ qua. Nếu thực sự để cho nàng đạt được, hai người này sẽ kết thù lớn.

Cũng tốt, để cho các nàng đấu nhau, bản thân mình có thể ngồi ngư ông đắc lợi.

Hoàng thượng cười như không cười xem xét Minh sung nghi, không nói gì.

“Bệ hạ.” Trinh tiệp dư đột nhiên đứng dậy, cung kính quỳ xuống hành lễ, “Đúng như lời Khương tỷ tỷ nói, phong hào của thần thiếp là của thái hậu ban tặng, nếu bệ hạ sửa lại, có thể dẫn tới lời dị nghị không tốt, thần thiếp không muốn mình là nguyên nhân, khiến bệ hạ khó xử. Huống hồ, thần thiếp cũng không cảm thấy phong hào này có cái gì là không tốt.”

“Ý của nàng là, không cần đổi lại?” Hoàng thượng nhìn nàng, lông mày nhíu chặt.

“Chỉ cần bệ hạ cảm thấy thần thiếp xứng với phong hào này, vậy thì không cần phải đổi lại.” Ánh mắt Trinh tiệp dư như nước, mềm mại nhu hòa nhìn hoàng thượng.

Cố Vân Tiện sửng sốt chốc lát, mới chợt hiểu ra dụng ý của nàng.

Lúc trước thái hậu ban thưởng phong hào này cho nàng ta ý muốn nhắc nhở mỉa mai, bây giờ đã trôi qua một năm, từ lâu phong hào này cả thiên hạ đều biết, đổi hoặc không đổi hoàn toàn không có ý nghĩa gì. Thậm chí bây giờ thay đổi mới càng dễ dàng dẫn tới lời dị nghị, khiến người ta cảm thấy mặc dù bệ hạ sủng ái nàng, nhưng trong lòng vẫn còn để ý thân phận trước đây của nàng, cho rằng nàng không xứng với chữ “Trinh” này.

Hành động hiện tại của nàng, là muốn nhân cơ hội này, khiến bệ hạ đem cái chữ kia ban cho nàng một lần nữa. Thông qua con đường khác từ một người khác, sẽ thay đổi hoàn toàn ý nghĩa nhục nhã trước đây của phong hào.

“Nàng nói đúng, chữ này rất xứng với nàng.” Hoàng thượng mỉm cười, “Không cần phải đổi lại.”

Trinh tiệp dư nhoẻn miệng cười, như gió xuân thổi qua sơn cốc, làm thôi thúc rất nhiều hoa núi rực rỡ.

Mọi người trong bữa tiệc đều bị nội dung vở kịch làm cho chấn động tinh thần, không biết nên phản ứng như thế nào.

Hoàng thượng dường như không nhận thấy được sắc mặt của mọi người, nhìn Trinh tiệp dư một lúc rồi mới đưa ánh mắt sang Cố Vân Tiện, “Vân nương, nàng muốn phong hào gì?”

Cố Vân Tiện mỉm cười nói “Bệ hạ quyết định là được rồi.”

“Vừa rồi trong đầu trẫm có vài chữ rất hay, nhưng đều cảm thấy không thích hợp lắm.” Hoàng thượng ôn nhu nói, “Bây giờ nhìn nàng, ngược lại trong đầu có một chữ rất được, chỉ là không biết nàng có thích hay không.”

Cố Vân Tiện chỉ nhìn hắn, không hề lên tiếng.

” ‘Nguyên’, thế nào?”

Nguyên, cũng có nghĩa là đầu tiên. Nguyên phối, thê tử đầu tiên cưới về. Đối với nữ nhân mà nói, đây chắc chắn là thân phận rất đáng ngưỡng mộ. Bởi vì nam nhân có quyền thế ra sao, có nhiều của cải khắp nơi, có nữ nhân khắp thiên hạ vây quanh như thế nào, thì cũng chỉ có một vị phu nhân duy nhất.

Điều đó là độc nhất vô nhị.

Mà đặt vào trong hậu cung, nó còn mang hàm ý sâu sắc. Tượng trưng cho thân phận tôn quý, uy nghi không được phép xâm phạm, cùng với sự sủng ái của hoàng thượng không giống bất kì người nào.

Bầu không khí dường như ngưng trệ, không một người nói chuyện. Hoặc có thể nói là, không ai dám lên tiếng.

Còn hơn cả Cảnh Phức Thù, phong hào mà Cố Vân Tiện nhận được mới thật sự là long trời lở đất. Nàng rõ ràng đã chính thức được sắc phong tiệp dư, đây là bị giáng làm thị thiếp. Nhưng không ngờ bệ hạ lại ban thưởng một phong hào như thế cho nàng! Có phải là hắn đã lẫn lộn thứ tự trên dưới ở hậu cung? Hay có thể nói, đây là hành động cố tình của hắn, mục đích là chứng tỏ với triều thần và các phi tần, mặc dù hắn không thể khôi phục lại hậu vị của Cố thị, nhưng ở trong lòng hắn, nàng vẫn là thê tử kết tóc duy nhất của hắn?

Cảnh Phức Thù chỉ cảm thấy dường như có người cầm kiếm đâm vào ngực của nàng, đâm một lỗ thật lớn. Gió lạnh thổi vào lạnh thấu xương, lục phủ ngũ tạng đều đau đến xoắn lại cùng một chỗ. Mỗi một tấc xương trên người đều bắt đầu lạnh run, khiến nàng hầu như không thở nổi. Nàng nhớ tới mùa đông năm mười lăm tuổi, nàng chỉ mặc bộ quần áo phong phanh, từ nhà thúc phụ chạy đến. Trên đường biển người lớp lớp chuyển động, chiêng trống huyên náo cả bầu trời, người ta nói với nàng, hôm nay là ngày thái tử điện hạ lấy thái tử phi. Nàng dường như trở thành một khúc gỗ, chỉ có thể mở trừng mắt nhìn nham nhân cưỡi con ngựa lớn ấy, đến gần nàng. Toàn thân hắn áo bào đỏ thẩm, thần khí như ngọc, bên môi mang theo ý cười không tập trung, nó giống như là ngày đầu tiên bọn họ gặp mặt. Lúc đó nàng đã nhất kiến chung tình, đó là lang quân nàng hoài niệm và nhớ nhung, thế nhưng qua ngày hôm nay, hắn đã là phu quân của người khác.

Nàng nhìn về phía kiệu hoa náo nhiệt phía sau hắn, dường như có thể xuyên thấu qua màn che lộng lẫy, thấy được nữ tử một thân giá y ngồi bên trong đó.

Lần đầu tiên từ lúc sinh thành tới nay, nàng cảm giác được hận ý khắc cốt ghi tâm.

Khi đó nàng đã lập lời thề, muốn cho nữ nhân kia cảm nhận được thống khổ hôm nay của nàng, nàng muốn đoạt lại người trong lòng của mình.

Sau này nàng thực sự đã làm được. Thận trọng, trù tính nhiều năm, chỉ kém một bước, là có thể hoàn toàn diệt trừ nữ nhân hại nàng nếm hết tổn thương đau khổ .

Nhưng mà vì sao? Vì sao hắn lại như vậy? Vì sao hắn không thể thuận theo tâm ý của nàng rời xa nữ nhân đó, ngược lại phải đối tốt với nàng ta như vậy?

Nàng không nghĩ tới, từ đầu tới cuối đều không nghĩ tới. Cuối cùng lại như thế này, hắn sao có thể như thế này!

“Trẫm hỏi nàng có được hay không, sao không trả lời?” Bên kia, hoàng thượng nhìn chăm chú Cố Vân Tiện, thấp giọng hỏi.

Cố Vân Tiện nhìn thẳng hắn một hồi, mi mắt hồ điệp run rẩy, “Thần thiếp… Thần thiếp tạ ơn bệ hạ.”

Hắn mỉm cười, đôi mắt tràn đầy tình ý dịu dàng. Dưới ánh sáng lay động, ngũ quan hắn tuấn tú, thần sắc ôn hòa, không giống đế vương quân lâm thiên hạ, ngược lại giống như một quý công tử phong lưu kín đáo.

Cố Vân Tiện thấy có phần ngây người, khi phản ứng lại mới phát hiện đã bị hắn chứng kiến bản thân mình thất thố, trong đôi mắt đen mê hoặc tràn đầy ý đùa giỡn.

“Nếu như Vân nương thích, trẫm tìm một thời gian cho nàng nhìn một lần cho đủ?”

“Bệ hạ!” Nàng không cách nào khắc chế buồn bực trong giọng nói. Mặc dù không có ngoại thần, nhưng vẫn là trước mặt tất cả cung tần, hắn nói năng tuỳ tiện như vậy, thật là…

Mọi người thấy hai người bọn họ thấp giọng nói cười, bộ dáng thân mật, trong lòng đều là mùi vị khó phân biệt. Dục thục nghi mỉm cười nhìn chăm chú Trinh tiệp dư trước mặt, tâm tình vui sướng trong mắt phượng xinh đẹp dường như chuyển động.

Dạ yến tiến hành đến đây cũng không khác biệt nhiều lắm, Dục thục nghi lại cười nói: “Không biết tối nay bệ hạ dự định nghỉ ngơi ở nơi nào? Chỗ Nguyên tiệp dư, hay là chỗ Trinh tiệp dư?”

Minh sung nghi cười nhạo trong lòng. bộ dạng Thẩm Trúc Ương này, thật sự đem bản thân mình trở thành chủ mẫu rồi, bệ hạ đi nghĩ ở cung nào cần đến lượt nàng ta sắp xếp sao? Hay là nàng ta cho rằng, hôm nay lấy thân phận hậu cung tôn quý của mình, các nàng sẽ phải chịu sự quản lý của nàng ta sao? Thật khiến người khác cười đến rụng răng.

“Lời này của Trầm tỷ tỷ, sao chỉ nói có Trinh tiệp dư và Nguyên tiệp dư vậy? Có lẽ bệ hạ muốn đi đến chỗ tỷ tỷ cũng không chừng. Tỷ tỷ nói như vậy, bệ hạ cũng không tiện nói ra.” Nàng che miệng cười, “Hay là nhiều tỷ muội có mặt như vậy, đều phải chờ đợi bệ hạ chiếu cố thương yêu!”

Thấy lời nói Minh sung nghi mang theo ý chế nhạo, Dục thục nghi mỉm cười, không nóng không lạnh đáp lời: “Ngày Trung thu này, bản cung cũng không dám ước mong quá cao.”

“Trầm tỷ tỷ không dám ước mong quá cao, vậy hậu cung này cũng không ai dám ước mong quá cao rồi.” Minh sung nghi cười nói.

Quy củ quốc triều, mỗi khi mồng một và ngày rằm đều là ngày hoàng thượng sủng hạnh trung cung, chưa kể đến một Tết trung thu như vậy, nhất định là phải qua đêm ở Tiêu Phòng Điện. Trước đây, hoàng thượng đều trải qua Trung thu cùng Cố Vân Tiện. Nhưng hôm nay Cố Vân Tiện đã không còn là hoàng hậu, không có quyền hạn như vậy. Bây giờ Minh sung nghi nói như vậy, rõ ràng là chế nhạo Cố Vân Tiện.

“Trẫm còn một câu chưa nói, các ngươi liền phân chia rồi?” Hoàng thượng lười biếng thốt ra, “Rất Không khéo, gần đây trong triều bận rộn, trẫm lập tức phải quay về Đại Chính Cung phê duyệt tấu chương, không có thời gian cùng các vị ái phi chung đêm đẹp.”

Minh sung nghi không ngờ tới hắn lại trả lời như vậy, nhất thời nghẹn giọng. Trái lại môi Cố Vân Tiện lại mỉm cười, tiếng nói uyển chuyển, “Khó có được một ngày vui vẻ, bệ hạ còn muốn vì nước cực khổ làm việc. Thần thiếp ở trong hậu cung, ăn không bổng lộc, trong lòng thực sự hổ thẹn.”

Hoàng thượng buồn cười liếc nhìn nàng một cái, “Người nào nói nàng là ăn không bổng lộc? Nàng chăm sóc thân thể mình đừng làm cho trẫm lo lắng, thì đã làm tốt bổn phận rồi.”

Cố VânTiện mỉm cười: “Vâng.”

Hoàng thượng hơi trầm ngâm, lại nói: “Trước đây trẫm đem chuyện hậu cung đều giao cho Trúc Ương quản lý, nàng cũng làm không tệ. Thế nhưng sang năm lập tức là đợi tuyển chọn lớn, sự việc nhiều rắc rối phức tạp, trẫm lo lắng nàng quá mức bận rộn, nên cho nàng một người giúp đỡ nữa.”

Trong lòng Dục thục nghi căng thẳng. Sau khi Cố Vân Tiện bị phế, thân phận nàng trở nên rất tôn quý, là thục nghi sớm nhất nên thuận lợi tiếp nhận quyền lực chấp chưởng lục cung, nửa năm qua đã bồi dưỡng không ít thế lực. Đang lúc thuận buồm xuôi gió, lúc này hắn lại nói về việc này, chẳng lẽ là muốn cho Cố Vân Tiện quyền hạn cùng quản lý lục cung?

“Nguyệt nương.” Hoàng thượng nhìn về phía Minh sung nghi, “Trẫm nhìn nàng hành sự hai năm cũng giỏi giang không ít, đi theo Trúc Ương học hỏi kinh nghiệm đi.”

Minh sung nghi mừng rỡ, vội vàng đứng dậy đi tới giữa điện, cúi đầu hành lễ, “Thần thiếp tạ ơn bệ hạ ân điển. Sau này sẽ chăm chỉ cẩn thận, nhất định không phụ lòng bệ hạ phó thác!”

“Như vậy rất tốt. Sau này nàng ghi nhớ kỹ không được vội vàng, nóng nảy như vậy nữa.”

Đúng lúc Lữ Xuyên nói câu gì đó với hoàng thượng, hắn mỉm cười, “Được rồi, trẫm phải đi. Các nàng, tiếp tục thưởng thức đi.”

Mọi người vội vàng cung tiễn thánh giá, đợi bệ hạ đi xa, Minh sung nghi cười như không cười nói với Cố Vân Tiện: “Chúc mừng muội muội. Nguyên tiệp dư, rõ ràng đây là phong hào tốt nhất trong cung.”

Cố Vân Tiện nghe ra châm chọc trong lời nói của nàng, nhàn nhạt mĩm cười, “Thật không, theo thói quen của thần thiếp, cũng không cảm thấy có gì là ngạc nhiên.”

Sắc mặt Minh sung nghi khẽ biến.

Lời này của Cố Vân Tiện, rõ ràng đang nói, nàng vốn đã quen làm hoàng hậu, đã quen làm chính thê. Hôm nay bệ hạ ban một phong hào ý nghĩa sâu sắc như thế, các nàng phi thiếp sẽ cảm thấy ngạc nhiên đố kị, nàng trước đây là chủ mẫu nên chỉ cảm thấy tùy tiện bình thường.

Thực sự là vô cùng ngạo mạn rồi!

Đối thoại của các nàng cở bản là nhỏ giọng lên tiếng, hai bên cũng không có người nào nghe được. Dục thục nghi thấy sắc mặt Minh sung nghi khó coi, cười nói: “Khương muội muội và Cố muội muội đang nói gì vậy? Sao khí sắc Khương muội muội khó coi như thế?”

Cố Vân Tiện quay đầu cười đáp:” Thần thiếp chúc mừng Minh sung nghi, đại hỉ tối nay, cuối cùng đã được quyền cùng quản lý lục cung.”

Dục thục nghi nghe vậy ánh mắt trở nên lạnh lẽo, cười như không cười nhìn về phía Minh sung nghi.

Minh sung nghi thản nhiên nói: “Đại hỉ nhưng cũng không thể so với Nguyên tiệp dư.”

“Chúng ta sao phải tranh giành việc này?” Thần sắc Cố Vân Tiện thản nhiên, “Tối nay đúng là ngày đại cát, lục cung đều nhận được ơn trạch, các vị tỷ muội đều giống nhau.” Nhìn về phía Trinh tiệp dư, “Ngươi nói có đúng không? Trinh muội muội.”

Trinh tiệp dư đón nhận ánh mắt của nàng, mỉm cười, “Cố tỷ tỷ nói rất đúng.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play