Sau khi cái chân bị thương của Thôi Sóc được băng bó xong, chàng liền dựa vào giường, rũ mắt xuống, không biết đang suy tư về điều gì.

Đồng Nghĩa nhìn sắc mặt tái nhợt của chàng, không nhịn được nhíu mày: “Ta nói Lục Lang huynh, số tuổi cũng không còn nhỏ, sao làm việc lại có thể không biết chừng mực như vậy? Đánh cầu thôi mà, lại biến bản thân thương tích thành thế này.”

Thôi Sóc không lên tiếng.

Đồng Nghĩa giáo huấn xong, một lúc sau vẫn thấy khó hiểu đành lắc đầu thở dài, “Ta nghe nói hôm nay huynh còn thắng bệ hạ? Tuy rằng ta chưa từng làm quan, nhưng cũng biết thắng chủ công của mình ở trước mặt mọi người không phải là chuyện tốt lành gì, huynh hà tất phải liều mạng như vậy…”

Đồng Vân Huyên ở một bên, nhẹ giọng xen vào: “Ca ca, huynh đừng làm phiền Lục Lang. Huynh ấy rất thông tuệ, làm chuyện gì ắt cũng có lý của huynh ấy…”

Đồng Nghĩa đương nhiên biết muội muội nói đúng. Nếu đổi lại là ngày thường thì hắn sẽ không tới hỏi Thôi Sóc về chuyện trong cung, chỉ là biểu hiện của huynh ấy lần này đều rất bất bình thường. Lần trước bỗng nhiên chạy tới tìm hắn uống rượu, câu nào cũng đều có ý dặn dò hắn chuyện sau này, giống như dặn dò hậu sự vậy. Hắn dựa vào sự hiểu biết của hai người nhiều năm mà phỏng đoán, hắn là Thôi Sóc đã gặp phải phiền toái gì đó rất nghiêm trọng, phiền đến mức lấy thân phận hiện giờ của mình cũng không biết nên hóa giải như thế nào.

Hắn thầm lo lắng, lại không dám nói chuyện này với muội muội, chỉ còn nước một mình sốt ruột không đâu. Đang lúc thấp thỏm không yên, chạng vạng hôm nay lại chợt nhận được tin tức, nói Thôi Thượng hư cùng bệ hạ thi đánh mã cầu, bị ngã từ trên ngựa xuống khiến chân bị thương. Hắn mang theo muội muội vội vàng ra ngoài, mới có thể đến kịp phủ đệ của Thôi Sóc trước ban đêm.

Có thể thấy được mặt cũng không biết nên nói cái gì, hắn đành rầu rĩ mà ngồi một bên, không hé miệng nữa.

“Muội thấy sắc trời cũng không còn sớm, hay là ca ca, ca về phòng nghỉ ngơi trước đi, được không?” Đồng Vân Huyên bỗng nhiên mở miệng.

Đồng Nghĩa không thể hiểu được mà nhìn nàng, “Vậy còn muội?”

“Muội có lời muốn nói với Lục Lang.” Đồng Vân Huyên nói một cách bình tĩnh, “Nói xong, tất nhiên cũng về ngủ.”

Đồng Nghĩa sửng sốt trong chớp mắt, chậm rãi cau mày.

Mấy năm nay, muội muội này thật là làm hắn lo nghĩ đến thương tâm. Năm đó hắn và Lục Lang suy xét không chu toàn, xem nhẹ tâm tư của tiểu nữ nhi, kết quả hại Vân Huyên giao phó tình cảm đơn phương với Thôi Sóc từ sớm. Vốn tưởng rằng chờ đến khi nàng trưởng thành hơn một chút sẽ chậm rãi hiểu được, nhưng ai biết mấy năm nay, tuy rằng muội muội không còn nhắc tới tình ý với Thôi Sóc, nhưng vẫn một mực không chịu lấy chồng. Kéo tới kéo lui, lại kéo chính mình thành gái lỡ thì hai mươi tuổi.

Theo quy củ của quốc gia, nữ tử mười bảy không gả quan đều phải nhờ bà mai tới cửa tác hợp, may là Thôi Sóc hiện giờ có thân phận cao quý, quan gia đều nể mặt Thượng thư đại nhân, mới không cưỡng ép Vân Huyên kết hôn. Nhưng cho dù như thế, Đồng Nghĩa thật sự cũng không muốn nhìn thấy người thân duy nhất của mình phí thời gian phương hoa như vậy.

“Muội và Lục Lang thì có gì để nói?” Hắn ra vẻ không vui, “Huynh ấy bị thương phải nghỉ ngơi sớm một chút, muội cùng ta ra ngoài.”

Đồng Vân Huyên vẫn nở nụ cười trên môi, lặp lại một lần nữa bằng giọng điệu ôn hòa lại kiên định, “Muội có lời muốn nói với Lục Lang, nói xong sẽ đi.”

Đồng Nghĩa bị lừa bởi thái độ cổ quái của nàng, trầm mặc một lát, cuối cùng cũng thỏa hiệp, “Vậy ta đi ra ngoài trước, muội đừng nán lại lâu nhé.”

Đồng Vân Huyên mỉm cười gật đầu, “Ca ca yên tâm.”

.

Sau khi Đồng Nghĩa ra ngoài, Đồng Vân Huyên đi đến bên án kỷ, bưng một chén sứ nhỏ màu trắng vẫn đặt ở đó lên, nói: “Nếu cứ để như vậy một hồi, thuốc này cũng không còn tác dụng. Lục Lang mau uống đi.”

Thôi Sóc bình thản đáp: “Muội cứ đặt ở đó, lát nữa ta uống.”

Đồng Vân Huyên cười mỉm, quay đầu nhìn Thôi Sóc, “Lục Lang, huynh không cần cố tình tỏ ra lạnh nhạt với muội. Lời mà tối nay muội muốn nói với huynh, không phải những gì huynh nghĩ.”

Thôi Sóc nhìn nàng, trong mắt chậm rãi nổi lên nỗi hoang mang.

“Muội phải lập gia đình.” Đồng Vân Huyên nói một cách bang quơ, dường như điều mà bản thân vừa nói ra chỉ là một chuyện đương nhiên.

Thôi Sóc bỗng trợn to mắt, biểu cảm không hề ngờ tới. Một lát sau, hắn rốt cuộc mới phản ứng lại, truy vấn: “Là chuyện khi nào? Vì sao A Nghĩa chưa từng nói với ta?”

“Huynh ấy chưa nói, là bởi vì huynh ấy cũng không biết.” Đồng Vân Huyên nhún nhún vai, “Người là muội tự mình chọn, còn chưa nói cho huynh ấy biết mà!”

Từ xưa, chuyện kết hôn đều phải nghe theo lệnh của phụ mẫu, lời của bà mai. Song thân của Đồng Vân Huyên mất sớm, đại huynh Đồng Nghĩa thay mặt phụ thân, những chuyện này tự nhiên cũng là do hắn toàn quyền làm chủ. Nhưng Thôi Sóc biết, Vân Huyên là người thích tự chủ, chuyện tự mình chọn xong hôn phu mới đi thông báo Đồng Nghĩa này thật sự rất giống tác phong của muội ấy.

Dù sao, nếu Đồng Nghĩa thật sự có thể quản được Vân Huyên, cũng sẽ không để mặc cho muội ấy kéo dài nhiều năm không lấy chồng.

“Người đó… Thế nào? Muội thích người đó sao?” Rõ ràng nghe được muội ấy lập gia đình là chuyện mà mấy năm gần đây chàng vẫn luôn chờ mong, nhưng khi nó thật sự xảy ra vào lúc này, chàng lại không kìm được mà lo lắng. Nếu  Vân Huyên cam chịu tùy tiện chọn một người, cuối cùng hại nửa đời của chính mình, đó là tội lỗi của chàng.

Đồng Vân Huyên nghe vậy thì đôi mắt khẽ buông lơi, dường như đang tưởng tượng ra dáng vẻ của người đó, môi anh đào khẽ hé mở, nở một nụ cười nhạt, “Người đó sao, đương nhiên là kém hơn Lục Lang huynh. Nhưng chàng ấy đối với muội rất tốt, mà muội… Thật lòng thật dạ muốn gả cho chàng ấy.”

Trông nàng có nét ngượng ngùng, hoàn toàn khác với dáng vẻ đanh đá tháo vát thường ngày, có thể nhìn ra những lời vừa nói đều là thật tâm.

Thôi Sóc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, môi cũng nở nụ cười: “Vậy thì được rồi. Muội tìm được bến đỗ tốt, A Nghĩa và ta cũng coi như bớt đi một tâm sự.”

Đồng Vân Huyên bưng chén thuốc ngồi vào bên cạnh chàng, cười hỏi: “Vì thế, hiện tại có thể uống thuốc được chưa?”

Thôi Sóc cảm thấy đôi mắt trong veo của nàng dường như có thể nhìn thấu được mình, tự giễu mà lắc đầu, nhận lấy chén thuốc, chỉ vài ngụm đã uống sạch sẽ.

Đồng Vân Huyên nhận lại cái chén trống trơn, để về chỗ cũ trên án kỷ. Làm xong mọi thứ, nàng không quay đầu lại, chỉ đưa lưng về phía chàng, thấp giọng hỏi: “Lục Lang, huynh có biết vì sao muội muốn ca ca ra ngoài không?”

Thôi Sóc nghe vậy thì hơi sửng sốt, “Đúng rồi, tại sao muội không chịu nói ở trước mặt A Nghĩa? Cũng muốn làm cho huynh ấy cao hứng à.”

Đồng Vân Huyên khẽ cười một tiếng, chậm rãi đáp: “Bởi vì người đầu tiên mà muội muốn tiết lộ tin tức này là huynh.”

“Muội biết từng ấy năm tới nay, cả ca ca và huynh đều biết rõ tình cảm mà muội đối với huynh, thậm chí năm đó huynh dọn ra khỏi nhà muội cũng là vì tránh mặt muội. Lúc đầu muội rất khổ sở, không hiểu được vì sao huynh lại như vậy. Nhưng rồi dần dần, muội cũng thông suốt.”

“Huynh trốn tránh muội, bởi vì huynh biết mình nhất định không thể cho được thứ mà muội muốn. Đau dài không bằng đau ngắn, so với chuyện dây dây dưa dưa lãng phí thời gian thì giờ, còn không bằng hiện tại làm muội bị thương tổn một chút, cũng nhanh chóng nhìn rõ tình hình.”

“Chẳng qua, hai người có lẽ không nghĩ tới nhỉ? Muội lai có thể quật cường đến vậy. Cho dù quanh năm suốt tháng đều không nhìn thấy mặt huynh, cũng không chịu lấy chồng. Muội biết vì chuyện này, ca ca gần như cũng phải oán huynh…”

“Muội đã từng cho rằng cả đời này mình sẽ sống như vậy, giữ lấy một phần tình cảm vô vọng để sống hết tuổi giả cô độc. Có đôi khi muội sẽ tự an ủi mình, không lấy chồng cũng đâu có sao. Hiện giờ muội có tài như vậy, ủ rượu chế đèn, nuôi tằm dệt vải, mọi thứ đều là tốt nhất trong xóm. Muội có thể dựa vào đôi tay này của mình mà nuôi sống bản thân, không cần dựa vào sự che chở của phu quân. Cứ suy nghĩ như vậy, liền thật sự cảm thấy cuộc sống sau này vẫn còn có ý nghĩa.”

“Chỉ có điều là muội không nghĩ tới, muội còn có thể gặp người làm muội động lòng. Chàng ấy không đẹp bằng huynh, cũng không có tài như huynh, nhưng trong lòng muội chàng ấy đã là hảo nam nhi đỉnh thiên lập địa, đáng để muội phó thác cả đời.”

“Cũng là sau khi quen biết chàng ấy, muội mới biết được, hóa ra mấy năm nay, muội đã trải qua không mấy vui vẻ, hóa ra cảm giác có người bầu bạn lại hạnh phúc như vậy. Muội đã từng cho rằng bình tĩnh tự tại, nhưng sau khi thật sự biết thế nào vui sướng, muội mới biết mình chẳng khác nào cái giếng cạn, trông vừa ảm đạm lại không biết thế nào hạnh phúc trên đời.

“Nếu không có chàng ấy, muội chỉ sợ bản thân cũng quên mất thế nào gọi là cảm giác được cười to…”

“Vân Huyên…” Bởi vì nàng đưa lưng về phía chàng, Thôi Sóc chỉ có thể nhìn đến bả vai của nàng đang khẽ run, chàng thấy mà hoảng hốt, không nhịn được mở miệng kêu.

“Lục Lang, huynh để muội nói hết… Những lời này muội đã giữ trong lòng từ lâu…” Đồng Vân Huyên nhanh chóng nói tiếp, “Ngay cả ngày thường muội có hơi to gan, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là nữ nhi. Huynh cũng biết, một nữ tử muốn nói được những việc này, là phải cần rất nhiều dũng khí. Muội sợ nếu muội dừng lại, thì sẽ không thể nói ra miệng được nữa.”

Nàng đã nói như vậy, Thôi Sóc cũng không dám ngắt lời, đành yên lặng tiếp tục nghe nàng nói.

Đồng Vân Huyên hít thật sâu, tiếp tục nói: “Xưa nay muội vẫn luôn cho rằng huynh không quên được Vệ tỷ tỷ, cho nên chuốc khổ vào thân. Nhưng sau này lại xảy ra một chuyện khiến muội bắt đầu hoài nghi.

“Lục Lang, mỗi năm vào Thượng Nguyên huynh đều tới bờ Lung Giang Trì thả đèn, không phải bởi vì huynh thích nơi đó, mà là vì huynh đang đợi một người, có đúng không?”

Thôi Sóc nhớ tới năm đó, ngẫu nhiên gặp được Cố Vân Tiện ở bờ Lung Giang Trì, từ đó về sau, năm nào cũng thế, cứ đến tết Thượng Nguyên đều sẽ đến đó. Ngày xưa sở dĩ chàng chủ động kết giao Đồng Nghĩa, thay huynh ấy viết chữ lên đèn, cũng là vì trong lòng còn ôm một tâm nguyện gần như vô vọng: Có lẽ có một ngày, chiếc đèn có chữ mà mình viết có thể đưa đến tay nàng, để nàng tự mình đưa nó trôi giữa dòng nước.

“Tết Thượng Nguyên năm nay, bên Lung Giang xảy ra nhiễu loạn. Muội nhìn thấy lúc ấy huynh đang đứng cạnh một vị phu nhân, huynh ra tay bảo vệ người đó. Muội luôn có cảm giác, dáng vẻ lúc huynh nhìn vị phu nhân đó không giống như nhìn người khác…

“Muội cảm thấy, huynh thích người đó…

“Lục Lang huynh không cần vội vàng phủ nhận, muội sẽ không hỏi huynh người đó là ai, cũng sẽ không nói chuyện này với bất kỳ kẻ nào. Muội chỉ cảm thấy, nếu nhiều năm như vậy mà huynh và vị phu nhân đó cũng chưa thể ở bên nhau, chứng tỏ giữa hai người không có hy vọng. Huynh và người đó, rất giống như muội và huynh ngày xưa, từ lúc bắt đầu đã không có khả năng. Một khi đã như vậy, huynh có thể đừng giày vò bản thân, đừng bướng bỉnh như vậy nữa, có được không?”

Hình như rất nhiều năm về trước, Đồng Nghĩa sau khi nhìn ra tâm tư của chàng, cũng từng khuyên giải chàng như vậy. Tính tình của huynh muội nhà họ quả nhiên chẳng hề kém cạnh, khi khuyên giải an ủi người khác cũng nói giống nhau như đúc.

“Lục Lang, muội hy vọng huynh có thể sống thật tốt. Ngay cả khi muội và huynh không thể ở bên nhau, muội cũng hy vọng huynh có thể sống thật tốt… Tuy rằng bây giờ, huynh đã là cận thần thiên tử có tiền đồ rộng mở, nhưng muội luôn cảm thấy, bất luận là chuyện gì cũng không thể làm huynh vui vẻ. Nếu vị phu nhân kia là khúc mắc của huynh, vậy thì huynh có thể thử cởi bỏ nút thắt này không?”

Đồng Vân Huyên nói xong câu đó, rốt cuộc chậm rãi xoay người.

Trong đôi mắt trong veo của nàng đã tràn ngập nước mắt, lại cưỡng ép chính mình không được dời mắt, nghiêm túc mà nhìn chàng một cách chăm chú, “Trông dáng vẻ của vị phu nhân kia, ắt hẳn không phải người thường, hơn phân nử là thê thiếp nhà quyền quý nào đó. Nếu thật sự như vậy, tình ý của huynh đối với người ta không chỉ làm khổ huynh, cũng sẽ xúc phạm tới người ta.

“Cho nên, Lục Lang! Huynh hãy quên người đó đi…”


HẾT CHƯƠNG 141

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play