Sau một hồi lặng im, Cố Vân Tiện nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ hy vọng thần thiếp xử lý chuyện này như thế nào?”
Hoàng đế nhìn nàng hỏi: “Nàng định quản chuyện này?”
Cố Vân Tiện ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Thần thiếp là chủ hậu cung, tất nhiên sẽ quản những chuyện này rồi.”
Lời này rất có lý, thế nhưng Hoàng đế lại lắc đầu: “Không ổn. Việc khác giao cho nàng thì không sao, nhưng việc này liên quan đến bản thân nàng nên phải tránh hiềm nghi. Nàng đừng nhúng tay vào thì hơn.” Nói đoạn, hắn lại than: “Mọi việc cứ giao cho trẫm, nàng không cần phí tâm.”
Nàng không ngờ hắn sẽ suy nghĩ cho nàng đến vậy nên hơi kinh ngạc.
Thấy nàng tròn mắt, lòng hắn thắt lại, không kiềm được bước lên ôm nàng vào lòng.
“Bệ hạ.” Nàng áp mặt vào lòng hắn, giọng nói chua chát.
Cảm xúc lẫn lộn, hắn nhắm mắt cảm nhận mùi thơm thoang thoảng trên người nàng. Hắn cất tiếng: “Trong cung quá nhiều chuyện phiền lòng. Trẫm thật sự hy vọng một ngày nào đó có thể đưa nàng rời đi.”
“Bệ hạ nói gì vậy?” Nàng nhỏ giọng trách: “Trên vai người là xã tắc tổ tông truyền lại, có thần tử cả triều, sao có thể rời đi được?”
Nghe vậy, hắn cười khổ: “Nàng nói đúng, trẫm không thể rời đi… Có thể nghĩ đến là tốt lắm rồi.” Hắn thở dài.
Nàng không nói gì.
Nàng biết vừa rồi chỉ là cảm xúc dâng trào nên hắn mới bật ra câu ấy mà thôi. Hắn là người mang chí lớn non sông, không thể nào muốn rời nơi này được.
Nhưng nàng thì khác, nàng thật sự hy vọng có thể rời đi. Nhưng kể từ ngày sống lại, nàng đã rõ cả đời này mình sẽ bị khóa trong tòa cung điện tráng lệ này.
Sinh tử vinh nhục, hưng suy chìm nổi, tất cả đều thở cùng một nhịp với chốn hoàng cung này, cùng một nhịp với người đàn ông này.
Bất đắc dĩ biết bao, ngay lúc nàng khát vọng không còn liên quan gì đến hắn, trời xanh lại cho nàng biết nàng vĩnh viễn cũng trốn không thoát.
***
Hai ngày sau, Hoàng đế đến Hàm Trì điện.
Khác với lần trước khi lật bài ngửa với Khương Nguyệt Thường, lần này hắn không cho cung nữ lui hết mà đối chất với nàng ta ngay trước mặt mọi người.
Từ đầu đến cuối, Hoàng đế đều rất khách khí, không hề lớn tiếng trách móc Khương Nguyệt Thường. Nhưng tính cách hắn là thế, không trách cứ không có nghĩa là không nổi giận.
Hắn bình tĩnh hỏi tình trạng thai trước của Khương Nguyệt Thường, hỏi xem nàng ta có giấu giếm gì không.
Ban đầu Khương Nguyệt Thường còn có ý đồ phủ nhận, hy vọng có thể giả vờ không biết để vượt qua lần này, nhưng Hoàng đế không cho nàng ta cơ hội đấy. Đúng lúc đó, Trương Hiển lại trình lên một loạt chứng cứ, cung nữ thân tín của nàng ta cũng buộc phải nói ra sự thật dưới uy hiếp của Hoàng đế.
Nàng ta bị cô lập hoàn toàn.
Nhìn nàng ta mặt xám như tro ngồi co quắp dưới đất, Hoàng đế lãnh đạm nói: “Chuyện này trẫm nhớ kỹ, rồi ngươi sẽ phải đền tội. Nhưng trẻ con vô tội, trẫm sẽ để ngươi sinh con xong đã.” Dừng một chút, hắn lại nói tiếp: “Đứa bé trước đã bị sự vô trách nhiệm của ngươi hại, trẫm hy vọng ngươi đừng phạm lại lỗi lầm. Trẫm đã có thể xử tử Công Nghi Bội, phế Vân nương vì hoàng duệ, ắt cũng có thể xử lý người mẹ đẻ này vì nó. Đừng làm trẫm không vui.
Khương Nguyệt Thường cả người mềm nhũn, ánh mắt đờ đẫn.
***
Hôm sau, Hoàng đế triệu kiến vài vị trọng thần tại điện Ly Tiêu, bao gồm cả Thượng thư bộ Lễ Tống Tề. Trước mặt mọi người, hắn lạnh nhạt kể lại chuyện của Khương Nguyệt Thường.
Hắn nói Khương thị lòng dạ khó lường, khi quân bưng bít, phụ bạc thánh ân, tội không thể tha.
Tin này khiến quần thần kinh hãi, suýt nữa không kịp phản ứng.
Những ai ủng hộ phục lập Hoàng hậu còn đỡ, dù có kinh ngạc nhưng đây là tin tức tốt với họ, ai cũng vui mừng khôn xiết khi hiểu rõ mọi chuyện. Nhưng những vị đại thần vẫn kiên trì phản đối phục lập lại bị biến cố này đánh cho trở tay không kịp.
Ban đầu lý do mạnh mẽ nhất khiến bọn họ phản đối phục lập là chuyện Cố thị hãm hại con của phi thiếp, không xứng với địa vị chủ mẫu. Vì khiến tội ác của Cố thị trầm trọng hơn, bọn họ thậm chí còn dốc hết sức lực biến Khương Nguyệt Thường thành một người mẹ trung trinh thiện lương lại vô tội bị liên lụy hòng lấy vẻ đáng thương của nàng ta làm sự ác động của Cố Vân Tiện càng nổi bật.
Đang bịa chuyện đến nhập tâm, bệ hạ lại đột nhiên nói cho bọn họ biết vị Tu nghi nương nương được mình ca ngợi thương hại bất lâu lại giấu một việc quan trọng như vậy từ đầu.
Dưới đả kích sâu sắc, hầu hết mọi người đều có cảm giác tình cảm bị tổn thương sâu sắc.
Là đại diện cho các quần chúng bị tổn thương, Tống Tề vẫn không hết lòng gian, trái lại lại dẫn đầu mọi người chất vấn tính chân thực của tin tức này. Thế là bệ hạ triệu ngay Trương Hiển và các cung nữ điện Hàm Trì đến để mọi người tự do hỏi.
Trương Hiển đương nhiên đã sớm chuẩn bị, ông khẳng khái đưa ra ghi chép chẩn bệnh của Minh Tu nghi ba năm qua, sau đó thao thao bất tuyệt giải thích mọi việc một lần nữa, không thèm biết chư vị đại thần có hiểu được những kiến thức dược lý cao thâm này hay không.
Mọi người mắt lớn trừng mắt nhỏ hồi lâu, cuối cùng cũng không còn gì để nói.
Xế chiều ngày quần thần được biết chuyện của Khương thị, tin nàng ta không tuân thủ đức hạnh của phi thiếp, nhiều lần mạo phạm Cố thị khi ấy vẫn còn là Hoàng hậu cũng theo đó truyền ra. Những tin đó đều rất có đầu có đuôi, đến thời gian địa điểm cũng rõ ràng, không phải nói không tin là được.
Sau một đợt oanh tạc, hướng đi của dư luận thay đổi hoàn toàn.
Nếu như trước đó vẫn có người thông cảm với Minh Tu nghi, chỉ trích Cố Vân Tiện, bây giờ đã hoàn toàn không còn.
Chủ mẫu vốn đã có quyền xử lý thiếp thị vô lễ bất kính, nếu Khương Nguyệt Thường vốn không phải người lương thiện gì, Cố Vân Tiện gián tiếp hại nàng ta cũng không sai.
Nếu chuyện đã vậy, mọi người cũng không tìm được lý do phản đối bệ hạ phục lập nàng ấy làm Hậu.
Cố Vân Tiện nghe Liễu thượng cung kể xong thì im lặng.
Nàng đã dự đoán được bệ hạ sẽ xử lý như vậy, nhưng sự đã rồi mới thấy có phần ngạc nhiên.
Lúc trước nàng diễn vở kịch kia vốn là vì nàng phát hiện ra dù cho Hoàng đế thủ đoạn mạnh mẽ nhưng trong triều vẫn có người khăng khăng trì hoãn chuyện phục lập. Để hủy hoại hoàn toàn kế hoạch của bọn họ, nàng mới nghĩ ra kế sách giải quyết tận gốc này.
Nhưng nàng không ngờ kế hoạch lại có thể tiến hành thuận lợi đến vậy.
Nàng những tưởng Hoàng đế sẽ vì đứa con trong bụng Khương Nguyệt Thường mà cố gắng chờ đến khi nàng ta sinh xong mới nói. Không biết có phải do hắn tức giận quá mức hay không mà đến ba tháng này cũng không đủ kiên nhẫn chờ, lại công bố chuyện này sớm như vậy.
“Nô tỳ cảm thấy bệ hạ làm như vậy là vì nương nương…” Liễu thượng cung nhỏ giọng nói.
Nàng run lên, hỏi: “Vì sao lại nói vậy?”
“Mặc dù bệ hạ thái độ kiên quyết nhưng những triều thần kia đã quyết sử dụng chiến lược trì hoãn, nhất định phải đợi đến khi nương nương sinh hạ hoàng duệ xong mới bằng lòng để người phục lập. Có lẽ bệ hạ có phần nóng vội.” Liễu thượng cung nói: “Nếu như để tới sau khi Minh Tu nghi sinh con thì thai của người cũng hơn năm tháng. Đến lúc đó mới chuẩn bị đại điển phong hậu tất không kịp, dù sao người cũng không thể ôm bụng bầu bảy tám tháng làm lễ sắc phong. Vậy nên bệ hạ mới vội vã công khai việc này, sớm ngày quyết định chuyện phục vị cho người.”
Liễu thượng cung nói xong, thấy Cố Vân Tiện vẫn mặt không cảm xúc bèn nhịn không được bổ sung: “Nương nương, nô tỳ thấy bây giờ bệ hạ đối với người quả là…”
Không để bà nói xong câu này, Cố Vân Tiện đột nhiên đứng lên, lãnh đạm nói: “Bản cung hơi mệt, muốn đi ngủ.”
Liễu thượng cung biết những khúc mắc trong lòng nàng không phải ngày một ngày hai là mở được, thầm than một tiếng đáp: “Vậy nô tỳ hầu nương nương đi ngủ.”
***
Nửa tháng sau chuyện này, Hoàng đế rốt cuộc cũng ban được thánh chỉ phục lập Cố thị làm Hoàng hậu, mồng năm tháng sáu cử hành đại điển phong hậu. Lần này, không còn ai dám phản bác.
Khi tin tức truyền đến Hàm Chương điện, người trên kẻ dưới đều vui vẻ không thôi. A Từ rơi nước mắt nghẹn ngào nói: “Rốt cuộc tiểu thư cũng hết khổ, mọi ấm ức đều qua rồi! Nô tỳ, nô tỳ thật sự rất vui…”
Cố Vân Tiện nhìn nàng ấy, bất đắc dĩ bật cười: “Sao lại bù lu bù loa như đứa trẻ con vậy?”
A Từ nói: “Việc vui lớn như vậy còn không đáng nô tỳ khóc sao?”
Cố Vân Tiện lẳng lặng cười, không đáp lời.
Hết khổ sao? Nàng không nghĩ vậy.
Thành công trở lại vị trí cũ mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, không ai nói rõ được.
Những ấm ức kia cũng chưa qua đi. Chúng đã sớm khắc sâu vào da thịt, lên xương cốt nàng, bầu bạn với nàng mỗi năm tháng về sau.
***
Hoàng đế đêm này hợp tình hợp lẽ đến Hàm Chương điện, Cố Vân Tiện đứng ở cửa điện đợi, vừa gặp hắn đã cầm lấy tay nàng nói: “Tất thảy đều ổn rồi, sẽ không còn ai có thể ức hếp nàng nữa.”
Cố Vân Tiện gật đầu, khóe mắt ngấn lệ.
Tâm nguyện phấn đấu lâu như vậy rốt cuộc cũng đã đạt được, Hoàng đế tinh thần phấn chấn, nhịn không được bế ngang người nàng, trước mặt mọi người xoay một vòng.
Cố Vân Tiện la thất thanh, hắn lại cười vui vẻ.
“Bệ hạ. mau buông thiếp xuống!” Nàng đánh lên vai hắn.
Hắn không xoay nữa nhưng vẫn ôm lấy nàng, nói: “Vậy nàng gọi ta một tiếng xem nào!”
Nàng tức giận nói: “Chàng thả thiếp xuống đã.”
“Không.” Dáng vẻ vô lại của hắn khiến nàng giận nghiến răng nghiến lợi. Hắn nói: “Ta biết thả nàng xuống thể nào nàng cũng giận. Dù sao nàng cũng giận rồi, không bằng để ta tận hứng chút đã.”
Nàng không còn gì để nói.
Cung nữ thấy hai người “liếc mắt đưa tình” như thế, vốn đã sớm biết điều lui ra ngoài.
Cố Vân Tiện thấy bốn phía không còn ai mới mấp máy môi nói: “Phu quân.”
Hắn bĩu môi, rõ ràng không hài lòng.
Nàng bất đắc dĩ, nhỡ đến cuộc trò chuyện trên Tây Sơn liền hiểu hắn muốn nghe điều gì. Do dự một lát, nàng rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, nói một tiếng nhỏ như muỗi kêu: “Tồn Khanh.”
Ánh mắt hắn bỗng sáng lên.
“Nàng gọi gì?” Đè nén kích động trong lòng, hắn giả vờ điềm nhiên như không mà nói: “Lại kêu lần nữa, ta không nghe rõ.”
Rõ ràng hắn đang chơi xấu, nhưng Cố Vân Tiện cũng không để ý. Nàng hít sâu, hai mắt nhìn thẳng hắn, chậm rãi gọi: “Tồn Khanh.”
Lần này giọng nàng mềm mại, đọc từng chữ rõ ràng, hai chữ kia nghe như đang ca hát.
Rõ ràng nàng chỉ gọi tên tự của hắn thôi mà Hoàng đế lại thấy như nàng đang tâm tình điều gì đặc biệt lắm, xương cốt đều mềm nhũn.
Cố Vân Tiện thấy hắn vẫn không để mình xuống, còn tưởng hắn lại muốn làm gì, nhịn không được nói: “Thần thiếp còn đang mang thai, bệ hạ không nghĩ đến thiếp cũng phải nghĩ đến con nhé…”
Bị nàng nhắc nhở, hắn mới phát hiện ra vậy mà mình lại ôm một người phụ nữ có thai điên cuồng một trận, hơi sợ sệt buông nàng ta rồi nói: “Lỗi của ta, lỗi của ta. Nhất thời kích động, hí hứng quá ấy mà.”
Cố Vân Tiện lườm hắn một cái, xoay người định đi vào trong điện.
Thấy nàng hơi giận, hắn cũng tự biết mình vừa rồi đã làm nàng mất thể diện trước cung nhân bèn vội vã đuổi theo luôn miệng nói lời dỗ dành.
Dịu dàng cẩn thận dỗ một hồi lâu, giai nhân mới chịu nhoẻn miệng cười.
Cố Vân Tiện mắt sáng như nước, nói khẽ: “Về sau chàng không thể như vậy, người khác nhìn vào sẽ nói chúng ta không biết lễ nghĩa.”
Hoàng đế thành khẩn gật đầu đáp: “Phu nhân dạy rất đúng, lần sau vi phu nhất định sẽ chú ý.”
“Ngoài miệng nói dễ nghe, ta mới không tin chàng sẽ sửa thật đâu.” Nàng liếc mắt nhìn hắn, tức giận nói.
Hắn bật cười: “Ai nói vậy. Lời phu nhân nói vi phu nhất định sẽ ghi nhớ, chỉ cần phu nhân đồng ý một việc, ta sẽ tuyệt không làm loạn.”
“Chuyện gì?”
Hắn nhìn nàng, vẻ tươi cười trong mắt tản đi, lại thêm vài phần chăm chú: “Sau này nàng gọi tên tự của ta nhiều lên nhé.”
Nàng sững sờ, lát sau lại cúi đầu đỏ mặt.
Dáng vẻ ngượng ngùng của nàng khiến tim hắn đập thình thịch. nắm chặt tay nàng vừa định cất lời thì Lữ Xuyên xông vào.
Hắn nhíu mày: “Chuyện gì vậy?”
Lữ Xuyên biết lúc này hắn không muốn gặp ai, nếu như không phải chuyện quan trọng, tuyệt sẽ không quấy rầy hắn.
“Khởi bẩm bệ hạ, điện Hàm Trì truyền tin nói Tu nghi nương nương động thai, chỉ sợ, chỉ sợ sắp sinh rồi!”HẾT CHƯƠNG 111
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT