Liên tiếp mấy ngày, Cố Chiêu đều vô cùng bận rộn, bởi vậy nên chưa tới tìm Diệp Bạch, nhưng không ngờ lúc đến đối phương cũng đã không ở đây. Y đi hỏi Nhị hoàng tử, phát hiện đối phương cũng không rõ ràng nội tình trong đó, nhất thời nhớ đến Chu Chi Đạo. Bởi vì trong tự thuật lúc trước, dường như có một việc như vậy.

“Ngày đó Chu Chi Đạo đã tới?”

Nhị hoàng tử gật gật đầu, “Quả thật đã tới, nhưng bọn họ nói chuyện riêng, bởi vậy ta cũng không rõ ràng tình hình.”

Cố Chiêu trầm ngâm một lúc lâu chung quy không nói gì, nhưng trong lòng vô cùng khẳng định hai người chắc chắn có quan hệ. Lúc trước y đã cảm thấy việc Chu Chi Đạo mất tích rất kỳ quái, hiện tại xem ra vấn đề hơn phân nửa là ở trên người Diệp Bạch. Nghĩ đến thiếu niên đáng yêu, rồi lại thông tuệ ấy, y phát giác mình lại có chút luyến tiếc.

Y không nhịn được hỏi: “Hắn có nói khi nào thì trở về không?”

Nhị hoàng tử: “…”

Cố Chiêu cũng cảm thấy mình hỏi vấn đề rất ngốc, Nhị hoàng tử rõ ràng ngay cả người biến mất lúc nào cũng không rõ, làm sao biết được người ta trở về khi nào.

Bên kia Diệp Bạch đã đến chân núi Tử Hà.

“Chân nhân.” Chu Chi Đạo nhỏ giọng nói, “Người đó ở trên núi này, nhưng mà người đông thế mạnh, chúng ta phải lặng lẽ lẻn vào từ đằng sau mới được.”

Diệp Bạch không kiên nhẫn đáp một tiếng.

Hắn từ trước đến nay không thích diễn kịch với người ta, đối với Chu Chi Đạo lại càng không cần thiết. Năm đó bạn tiên có thái độ rất tốt, còn từng chỉ điểm một hai, kết quả còn không phải bị bán hoàn toàn. Bởi vậy từ lúc bắt đầu tới nay, Diệp đại meo đã thuận theo tâm ý, tùy ý tự tại, căn bản không thèm để ý tâm trạng Chu Chi Đạo thế nào.

Hai người dọc theo con đường nhỏ từ sau núi lẻn vào, cũng không gặp được người nào.

“Chân nhân.”

Chu Chi Đạo đột nhiên dừng lại, chỉ phía trước, “Người đó ở phía trước, chỉ cần đi về trước sẽ tiến vào phạm vi thần thức của hắn ta, cho nên…” Xin chân nhân đi trước một bước.

Diệp Bạch liếc nhìn hắn một cái, nhấc chân…

Chu Chi Đạo cảm thấy hưng phấn, trên mặt đã không tự chủ được lộ ra một nụ cười, nhưng không ngờ một giây sau chính gã đã bay lên không, bị Diệp đại meo tùy tay ném vào trong trận. Một giây sau, ‘sát trận’ khởi động, Diệp Bạch chuẩn bị đứng ở chỗ này, sau đó tận mắt nhìn đối phương bị vặn chết giống bạn tiên.

Chính giữa trận, sắc mặt Chu Chi Đạo trắng bệch, chỉ kịp hô lên một câu: “Đừng mà.”

Ngay sau đó quanh thân gã bị một tầng ánh sáng nhu hòa bao phủ, Diệp Bạch thầm hừ lạnh, cảm thấy rất nhanh đối phương sẽ trực tiếp bị xé thành mảnh nhỏ giống với bạn tiên năm đó. Trung tâm trận, trên mặt Chu Chi Đạo tràn đầy vẻ kinh hoảng, ngay cả thời gian mắng Diệp đại meo cũng không có, đang cuống quít lớn tiếng quát to cái gì.

“Đừng mà, tư chất ta không tốt, đừng…”

Trong lúc trận pháp trùng điệp lặp lại, người nhìn như gần ngay trước mắt kì thực đã không biết ở chỗ nào, bởi vậy giọng nói đứt quãng nghe không rõ, Diệp Bạch chỉ đại khái nghe được một câu như vậy.

Tư chất?

Việc này liên quan gì đến tư chất, chẳng lẽ tư chất tốt nên bị cắn chết?

Đứng ở chỗ an toàn bên ngoài trận pháp, Diệp Bạch mắt lạnh nhìn tất cả chuyện này phát sinh, thầm nghĩ quản ngươi vì sao, dám tính kế ‘đồ chơi’ của hắn thì phải thừa nhận hậu quả.

Đám bạn tiên bị hắn xé thì thôi, các ngươi cũng dám chạm?

“Ngươi không phải Chu Chi Đạo.”

Đột nhiên một âm thanh chứa uy áp thật lớn đánh xuống, ngay sau đó là một giọng nói bối rối khác, “Hắn là tên tiểu tử kia, hắn ở nơi này, vậy người trong trận là ai?”

Diệp Bạch híp mắt.

Năm đó bạn tiên bị lừa vào trận, sau đó bị ánh sáng trắng cuốn lấy đánh chết, trong lúc đó căn bản không có những người này xuất hiện, cho nên hắn vẫn cảm thấy mọi việc do Chu Chi Đạo tự mình xắp đặt, lợi dụng đại trận thủ tiêu. Nhưng hiện nay xem ra có vẻ không phải như vậy, Tử Hà tông dường như có rất nhiều đại nhân vật biết rõ việc này.

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe một giọng nói vội vàng vang lên.

“Mau, ném tiểu tử đó vào đi.”

Lập tức, có một đạo linh lực đánh tới, dựa theo phương hướng là muốn đánh Diệp Bạch vào trong trận, Diệp đại meo trở tay trả một chưởng, trực tiếp đánh trở về. Chợt nghe người nọ kinh ngạc một tiếng, lập tức kêu một tiếng đau đớn, hiển nhiên đã bị nội thương không nhỏ, Diệp Bạch lạnh giọng cười nhạo một tiếng ngu xuẩn.

Hắn cũng không phải con tiểu hồ ly đó, sẽ không hề chuẩn bị đã đi tìm chết.

Khối thân thể này tự mang linh lực, nhưng lại chưa bao giờ tu luyện, bởi vậy kỳ thật tu vi cũng không cao, nên mới có thể bị Chu Chi Đạo liếc mắt một cái nhìn thấu rồi tiến hành lừa gạt. Cho dù những tiên nhân như bọn họ có cảm giác linh lực thiên địa mạnh hơn nữa, thao tác cũng không giống người Tu Chân bình thường, điểm ấy cũng là một khoảng cách khó có thể vượt qua.

Độ dung hợp của tiểu hồ ly và khối thân thể này cũng không cao, thực lực có thể phát huy ra tất nhiên sẽ nhỏ một thành.

Cũng chính bởi vì những nguyên nhân này, sau khi vào trận mới không dùng ra được chút bản lãnh để phản kháng, bị trận pháp đó trói thành mảnh nhỏ không còn tồn tại.

Nhưng Diệp Bạch thì sẽ không tự đại như vậy.

Hắn chưa bao giờ coi khinh bất kể một kẻ địch nào, bởi vậy trong khoảng thời gian này kéo dài thời gian hẹn Chu Chi Đạo nói là đang xem diễn, chẳng bằng nói là đang nghỉ ngơi dưỡng sức bổ sung linh lực.

Tất nhiên, những điều này, tên ngu xuẩn Chu Chi Đạo kia sẽ không biết rõ.

Chắc chắn tin tức mà gã cho đám người của Tử Hà tông còn dừng lại ở thời gian phía trước, đối phương mới ra tay nhẹ hơn, thế cho nên dễ dàng bị phản kích bị thương tổn đến. Chẳng qua có điểm kỳ quái chính là, lực đạo mà người nọ dùng rõ ràng tương đối nhu mềm, nói là đánh hắn vào trong trận, nhưng càng giống như muốn nhẹ nhàng đẩy vào bên trong.

Sau đó bị bản thân bắn ngược, cũng chỉ kinh ngạc một tiếng, kêu đau đớn chẳng qua là bởi vì Diệp Bạch ra tay quá mức bá đạo.

Diệp đại meo vẫn luôn tùy ý.

Lúc ở Tiên giới chống lại đám đại tiên đều là trực tiếp xé sống, xuống hạ giới sao có thể đột nhiên trở nên dịu dàng, vươn móng vuốt không có nửa điểm lưu tình. Người nọ tiếp xúc đến không kịp đề phòng đã bị nội thương, sau đó cực kỳ phẫn nộ trực tiếp hiện thân, ánh mắt khinh thường lãnh đạm nhìn Diệp Bạch còn lộ ra thương hại.

“Là mầm tốt, đáng tiếc…”

Ngoài miệng nói như vậy, Diệp Bạch lại dễ dàng từ trong mắt đối phương nhìn ra một ít khoái ý, giống như lập tức có thể báo thù bị người đánh nội thương.

Giây lát hai người đã giao phong mấy chiêu, người nọ xuống tay rõ ràng khắp chốn lưu tình chỉ muốn bắt người vào trận, nhưng Diệp Bạch lại chiêu chiêu tàn nhẫn dễ dàng ép tới không lật được thân. Cho dù lúc này đối phương muốn dùng ra toàn lực liều mạng với hắn, cũng không có nửa điểm cơ hội, chỉ có vận mệnh bị hắn ném vào trận pháp lần nữa.

Người nọ lại không cảm thấy, một mặt cáu giận.

“Nếu không phải sợ thương tổn đến ngươi làm cho lão tổ không vừa lòng, ta cần gì phải…” Cần gì hạ thủ lưu tình như vậy.

Còn chưa nói hết toàn bộ lời muốn nói ra, Diệp Bạch cũng đã nhân cơ hội một chưởng đánh người vào trong trận, ngay sau đó nhanh chóng lui về tại chỗ, đứng ở nơi đó lạnh lùng hờ hững nhìn hết thảy.

Sự tình rõ ràng không đơn giản.

Lúc trước hắn cho rằng đầu sỏ Chu Chi Đạo chỉ là một vai nhỏ, đám trưởng lão tông chủ trong Tử Hà tông mới là độc thủ phía sau màn. Nhưng mặc kệ tình huống nào, thời điểm nào, biến cố nào, Diệp Bạch sẽ không làm cho mình bị vây vào thế yếu. Bởi vậy hắn đứng ở nơi đó, vẻ mặt bình tĩnh, lại đang âm thầm chú ý tình huống chung quanh.

Vị trí này là lúc ban đầu hắn chọn.

Cách chỗ đại trận không xa không gần, tầm nhìn quanh thân rộng lớn, lại không có trận pháp khác, an toàn nhất.

Chỉ cần có người giống như người trước động thủ với hắn, thì không thể tránh khỏi sẽ gặp phải kết quả giống người nọ, cho dù lúc này đối phương trực tiếp xuất động hai cái người ‘trung niên’. Diệp đại meo liếc mắt một cái đã biết người ta ít nhất đã ba trăm tuổi, bĩu môi trực tiếp ra tay.

Có ưu thế không cần là kẻ ngốc.

Hắn mặc kệ đối phương vì sao không dám ra tay nặng với hắn, chỉ vô cùng rõ ràng minh bạch vào trận là hậu quả gì, nếu đã muốn hại hắn cũng đừng trách hắn không lưu tình.

Hai người kia hiển nhiên có điều băn khoăn, bởi vậy nhất thời nửa khắc căn bản không làm gì được Diệp Bạch.

“Chưởng môn.”

Một người trong đó nhịn không được cao giọng truyền âm: “Tiểu tử này thật sự khó đối phó, xin ngài cũng ra tay, bằng không hai người chúng ta chỉ sợ một chốc một lát khó có thể thành công.”

Ánh sáng trắng giữa trận dần dần dày lên, chủ một tông trong đại điện hiển nhiên cũng ngồi không yên.

Diệp Bạch lại không có khả năng cho ba người bọn họ cơ hội liên hợp, bắt giữ một thời cơ một chưởng đánh về hướng một vị chưởng môn, đối phương lập tức lui về phía sau né tránh, rất sợ gặp phải kết quả giống vị lúc trước. Nhưng hai người bọn họ lại trăm triệu không ngờ tới, đây chẳng qua là hư chiêu, sát chiêu chân chính là hướng tới tên còn lại.

Đánh một chưởng, người nọ trực tiếp hộc máu ngã xuống đất, ngực thậm chí còn lưu lại mấy lỗ hổng nhỏ mà dài.

“Yêu…”

Tên còn lại không thể tin thì thào, “Ngươi lại là yêu tu, vì sao lúc trước tiểu tử Chu Chi Đạo không nói, hắn muốn đan tu vi của lão tổ đến điên rồi à.”

Trên lòng bàn tay thiếu niên đều là lông đen nhánh, ở đỉnh càng có thêm móng vuốt sắc nhọn.

Đây rõ ràng không giống nhân tu.

Như vậy, người nọ kịp phản ứng cũng không lưu tình, chiêu chiêu tàn nhẫn chí mạng, đáy mắt còn lưu lại dục vọng tham lam điên cuồng. Nhưng rốt cuộc tình thế trước đó quá xấu, hiện giờ có cố thế nào cũng đã muộn. Diệp Bạch thoải mái né tránh một chiêu, thuận tay ném vị phía trước bị hắn đánh rơi vào trong trận, quay người tiếp tục đối diện người còn lại.

Các kiểu thuật pháp ném ra liên tục, giây lát đã mấy chục chiêu qua đi, người nọ không địch lại cũng bị ném vào trong trận.

Mà vị tông chủ khó khăn lắm mới từ trong đại điện đuổi tới, còn muốn ngăn cản đã không kịp, chỉ có thể căm giận chỉ trích: “Yêu vật, lại xông vào tông môn ta, tổn thương trưởng lão ta, quả thực không được chết tử tế.”

Diệp Bạch thầm cười lạnh.

Chủ một tông chính là mặt hàng không có logic như vậy à, chẳng lẽ việc này không phải do các ngươi muốn đưa ta tới mưu toan giết chết, thực lực không đủ mới rơi vào kết quả như vậy. Muốn đứng ở trên điểm cao nhất của đạo đức, cũng xin làm rõ phải trái trước, bằng không quả thực chính là tăng thêm độ hài hước, còn là cái loại vui đùa nhạt nhẽo đến không thể nhạt nhẽo hơn.

Hắn không có thời gian phí võ mồm với người này đâu.

Không đợi tông chủ động thủ, đã trực tiếp công tới, lại là mấy chục chiêu nhẹ nhàng, căn bản không giống như đã diệt ba trưởng lão lúc trước. Trái lại, vị tông chủ thì chật vật không chịu nổi, nghiến răng nghiến lợi không thể tin, quả thực muốn vọt vào trong trận một chưởng chụp chết Chu Chi Đạo đưa tình báo không chính xác.

Cái gì mà cực dễ đối phó, chẳng qua là một tiểu tử vừa mới Trúc Cơ.

Ha ha!!!

Nếu như này là vừa mới Trúc Cơ, vậy đám người bọn họ tính cái gì, nếu như này là dễ đối phó, trên đời này còn có khó đối phó không, ngươi tìm ra một người đến cho ta nhìn xem.

“Dừng tay!”

Tông chủ kia khó khăn lắm tránh thoát một chưởng, phát giác mình không địch lại, để tránh rơi vào kết cục giống với những người khác, nhịn không được bắt đầu giảng hòa, thậm chí còn muốn chủ động khai báo tác dụng của đại trận. Diệp đại meo căn bản không lay động, thầm nghĩ không cần biết nó là cái gì, dù sao người đi vào sẽ bị giết chết chính là sát trận, còn chi tiết hơn hắn lười quản.

Vuốt không lưu tình ra một chiêu.

Nhưng bởi vì góc độ, trong nháy mắt lại khiến cho hắn nhìn tới hình ảnh trong trận, chỉ liếc một cái hắn đã không dời được ánh mắt, giống như có rất nhiều cảm xúc xuyên thấu qua thời không truyền đến.

Cuống quít ngây thơ vội vàng bi thương.

Những cảm giác này quen thuộc mà lại xa lạ, khiến Diệp Bạch nhất thời giật mình ở tại chỗ không thể động đậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play