Người hãm hại nguyên chủ cũng không chỉ mình Địch An, Diệp Bạch thông qua quan sát lại tập trung hai người khác, trong đó một người chính là nữ sinh trước đó.

Trước đối phương công tác ở một khách sạn.

Việc này vốn không có gì, nhưng dưới gian khách sạn là một quán bar, nơi đó long xà hỗn tạp người nào cũng có, đương nhiên thuốc gì cũng lấy đến được. Đối với hoàn cảnh sinh sống của Địch An và một người khác, hiển nhiên chỉ có cô gái này mới có cơ hội lấy được loại thuốc đó, mà vừa rồi thử một lần quả nhiên là thế.

Những ngày tiếp theo, nữ sinh kia nhìn thấy hắn đều đi đường vòng.

Tuyển thủ khác phần lớn áp dụng thái độ coi thường, bọn họ cảm thấy vô cùng rõ ràng Diệp Bạch tuyệt đối là đối thủ mạnh, bởi vậy có tập trung cô lập hắn, cố gắng quấy nhiễu tâm cảnh của hắn, hoặc là đối với những người dạy họ tạo thành một loại ấn tượng tính cách người này không tốt, rất khó ở chung với người khác v.v.

Quản gia lại có cảm giác tương đối khá với Diệp Bạch.

Lúc trước là bởi vì nguyên chủ từng tiến hành một lần tâm lý ám chỉ, mà bây giờ sau khi Diệp đại miêu tiếp nhận thì biểu hiện càng thêm tao nhã quý khí, đương nhiên rất được lòng người.

Cố Chiêu nhìn báo cáo trong tay có chút bất đắc dĩ.

Hiện tại Diệp Bạch cùng người lúc trước khác biệt thật sự quá lớn, một người không phóng khoáng không nói còn tự cho tài trí hơn người. Mà vị trước mắt này mặc dù cũng cao ngạo, lại làm cho người ta có một loại cảm giác hoàn toàn bất đồng. Quý khí trong cử chỉ hành động thậm chí khiến cho anh có loại cảm giác nên như thế, cũng khó trách người phía dưới sẽ xem trọng hoài nghi như vậy.

Đúng vậy, hoài nghi.

Hiện tại tranh đấu giữa mấy vị Hầu tước càng thêm nghiêm trọng, ở bên ngoài nhìn vô cùng hài hòa, ngầm bên trong lại xếp vào đủ loại cơ sở ngầm, bài trừ dị biệt đã nhìn mãi quen mắt. Hiện giờ một đám tuyển thủ bên trong phủ này là việc công cử hành theo lệ, vốn anh không định cần người nào, không chỉ bởi vì không quá hứng thú, còn bởi vì người rất hỗn tạp.

Nhưng hiện tại…

Một khi anh biểu hiện ra quá nhiều chú ý đối vị nào, người bên cạnh sẽ đặc biệt chú ý đối phương.

Thân phận lai lịch của Diệp Bạch đương nhiên không có vấn đề, nhưng người này quá mức xuất sắc, không giống như một người đi ra từ trong đám nô lệ, cho nên khiến người ta sinh ra một loại cảm giác có phải có người đã đặc biệt chuẩn bị tốt. Cố Chiêu biết rõ nội tình tất nhiên hiểu được sự thật không phải là như thế, mà e rằng trong linh hồn người này thay đổi cái tim cao quý.

“Thân phận của cậu ấy, không thành vấn đề.”

Suy nghĩ thật lâu sau, Cố Chiêu vẫn cho ra cam đoan này.

Tuy chính anh đối với chuyện thôi miên kia vẫn một lòng có khúc mắc, nhưng rốt cuộc không nguyện có người bất mãn đối với thiếu niên. Loại cảm xúc này tới vô cùng mãnh liệt, khiến cho anh gần như không thể ngăn cản, cực kỳ giống kết quả sau khi thực sự bị hạ ám chỉ. Trên lý trí tự nói với mình đừng bị chịu ảnh hưởng, nhưng trên thực tế lại không thể.

Ánh mắt thiếu niên trong suốt sạch sẽ, đối với anh tín nhiệm có thêm, vô cùng không đề phòng.

Chỉ cần nghĩ thôi, anh đã không nhịn được muốn đặt người ở trong lòng bàn tay che chở, ngay cả để cho tham gia huấn luyện cái gì cùng đám người kia cũng thấy không vui, càng chẳng nói đến đặt ở nơi đó khiến một đám cấp dưới hoài nghi.

Những cảm xúc này càng ngày càng tới mãnh liệt hơn, làm cho không người nào có thể kháng cự.

Phàm là tuyển thủ sẽ bị đưa tới tham gia, không có chỗ nào mà không phải là điều kiện bản thân xuất sắc nhất, không phải tướng mạo xuất sắc chính là có thể lực tuyệt hảo, thiếu niên thân ở trong đó lại vẫn chói mắt rực rỡ vậy. Cố Chiêu thỉnh thoảng sẽ đi một vòng, việc này cùng với phản ứng khác biệt trước kia khiến chúng tuyển thủ hết sức kích động, cạnh tranh cũng vô hình trung càng thêm kịch liệt.

Bên trong lại đào thải hai tuyển thủ.

Trong đó một người là ở buổi tối, cũng không nhấc lên phong ba gì, thậm chí có mấy tuyển thủ là sáng sớm ngày thứ hai mới phát hiện thiếu một người, nhưng một người khác lại là ở trước mặt mọi người.

Đó là khi học tập pha trà phát sinh.

Hết thảy nơi này đều là tiết tấu nhanh chóng, cà phê cũng rất có lượng tiêu thụ, nhưng các quý tộc thích nhất vẫn là trà, cũng coi nó là một hạng hứng thú cực kỳ cao nhã.

Trước kia, tất cả các tuyển thủ đều là nô lệ, đương nhiên cực ít có tiếp xúc qua thứ này, sản lượng lá trà rất thưa thớt, hơn nữa giá cả sang quý, không phải bọn họ có thể mua được. Càng chưa nói đến một bộ trà cụ kiểu dáng giống chút cần số tiền đủ bọn họ ăn ở một năm, trước có may mắn tiếp xúc qua đương nhiên cực ít.

Nhưng quý tộc chọn người, công phu pha trà rất quan trọng.

Dù sao tuy nói chọn chính là bạn giường, cái loại không danh không phận chỉ cần ấm giường, nhưng cũng không thể quá mức thấp kém, cần cao nhã, cần học tập rất nhiều hoạt động của quý tộc.

Trong đó được coi trọng nhất chính là một hạng pha trà này.

Bởi vậy mỗi một khóa, các tuyển thủ đều vô cùng nghiêm túc, lực dồn cho phương diện này áp qua người khác, tốt có thể thành công ở lại phủ Hầu tước, thuận lợi thoát ly nô tịch.

Cũng bởi vậy, khó tránh khỏi sẽ có chút thủ đoạn nhỏ xuất hiện.

Diệp Bạch từ trước đến nay thông minh, lại từng mở phòng trà, tuy nói sẽ không quá nhiều nhiệt tình, nhưng thỉnh thoảng sẽ uống trà cùng với các đại lão giới chính trị, mưa dầm thấm đất đương nhiên bất phàm. Thường ngày vào khóa học này, hắn không cần quá nhiều tâm tư, đã được đến thầy cô giáo chỉ đạo nhìn kỹ, cũng liên tiếp lâm vào sợ hãi than, khiến cho một đám tuyển thủ ghen tị không thôi.

Chỗ ngồi đều là cố định, hai người đối nhau, tổng cộng mười lăm đôi, Diệp Bạch là người còn sót lại.

Lúc trước cái vị bị đào thải vừa khéo là người ngồi đối diện với hắn, hiện giờ thiếu đối phương hắn chỉ có một người, tuyển thủ khác đương nhiên cũng không nguyện ý qua làm nền cho hắn. Thầy dạy của bọn họ thấy thế dứt khoát bỏ một bàn, đặt tất cả trà cụ của Diệp Bạch tới đối diện ông ấy.

Trong lúc nhất thời mọi người mang vẻ mặt khác nhau.

Nhưng không thể không nói, Diệp đại miêu lại một lần ra hết nổi bật.

Toàn bộ trà cụ đều là trước đó dọn xong, giống nhau như đúc, nhìn không ra khác biệt mảy may, nhưng chỉ vừa vào tay Diệp Bạch đã nhận ra một chút không ổn. Nhiệt độ không đúng, thoáng cao hơn bình thường, tuy nói cũng không rõ ràng, nhưng hôm nay đúng lúc thời tiết hơi lạnh, hắn lại nhất quán mỏng manh, đương nhiên cảm giác đến.

Một chút trầm mặc, Diệp Bạch đã suy nghĩ cẩn thận tiền căn hậu quả.

Hiện tại cũng không phải ngày đào thải tuyển thủ, lúc trước ngồi ở đối diện hắn tất nhiên là bị ai thiết kế. Mà đối phương vẫn luôn bình thường cũng không xuất sắc, sẽ không trở ngại đường ai, bị thiết kế như vậy nhất định là hướng về phía hắn. Nhưng có lẽ ra tay cũng không phải một mình, có lẽ trước đó chính là bước đầu tiên, hôm nay mới là chân chính nhằm vào hắn mà đến.

Dừng một chút, Diệp đại miêu cười ra.

“Tôi có một vấn đề.” Hắn buông chén trà trong tay, lấy ra hộp lá trà ở một bên xốc lên, động tác tao nhã quý khí, lời nói ra cũng giống như đang thỉnh giáo, “Những lá trà này còn có trà cụ đều là giống nhau à.”

Thầy dạy có chút kỳ quái, nhưng vẫn gật đầu.

“Mấy thứ này đương nhiên đều là giống nhau như đúc.”

Ông có chút không hiểu thiếu niên nhất quán bình thản dịu dàng, cũng không gây chuyện lại dị thường xuất sắc vì sao hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời. Thứ nhất ông xác thực đối với thiếu niên nhìn ra giáo dưỡng vô cùng tốt trước mặt có hảo cảm trong lòng, thứ hai là đã biết thân phận của đối phương không có vấn đề, bởi vậy cũng khoan dung nhiều hơn.

Huống chi hiện tại Hầu tước rõ ràng có hứng thú với người ta, tốt như vậy ông đương nhiên sẽ bán.

Chỉ thấy Diệp Bạch nghe được câu trả lời của ông thì cười cười, dường như hết sức hài lòng, ngay sau đó gật đầu lại nhìn xuống đám tuyển thủ bên dưới, ánh mắt nhất nhất đảo qua từ trên người đối diện. “Còn mọi người?” Hắn hỏi, “Ngẩng đầu nói cho tôi biết, những trà cụ đó đều là giống nhau như đúc, không có chênh lệch mảy may.”

Các tuyển thủ lập tức vẻ mặt khác nhau, nhíu mày khinh thường khinh bỉ đều không giống nhau.

Thế trước có được dị năng chính là có thể nghe được tiếng lòng con người, lúc nhàm chán lại càng sẽ quan sát một chút biểu tình động tác đối phương khi nghĩ chuyện, bởi vậy Diệp Bạch trên việc quan sát sắc mặt nếu dám nói xếp thứ hai, thì không có người nào có thể kham trọng trách làm thứ nhất. Bởi vậy chỉ thoáng đảo qua, đã đại khái hiểu được thái độ của những người kia trên chuyện này.

Cảm thấy hắn được chiều mà kiêu chiếm đa số, còn có một số đối với khẩu khí nói chuyện như vậy của hắn có chút bất mãn, tóm lại vẫn tính bình thường.

Chỉ có một vị thiếu niên đánh đàn tương đối tốt thì vẻ mặt có chút khác thường, Diệp Bạch nhận ra cậu ta chính là cậu trai cùng phòng với vị đào thải phía trước, vóc dáng nhỏ xinh ánh mắt đen sáng, đúng là vị lúc trước cùng nhau thiết kế nguyên chủ với Địch An. Lúc này một đám tuyển thủ thấy thầy dạy không có ngăn cản, nên đều chịu đựng không kiên nhẫn trả lời Diệp Bạch.

“Những trà cụ này đương nhiên đều là giống nhau, vì công bằng, thậm chí đều là đặc biệt sản xuất cùng một lượng, ngay cả màu sắc và hoa văn đều giống nhau.”

Diệp Bạch liếc người nói lời này một cái, không nói gì.

Đối phương thoạt nhìn nói rất kỹ càng, cũng cường điệu nhắc tới công bằng, thứ nhất ám chỉ Diệp Bạch hiện tại được đối đãi đặc thù, thứ hai càng không để lại giấu vết chỉ ra đối phương hoài nghi các quý tộc lại làm giả, bằng không tại sao lại hỏi ra vấn đề bực này. Chẳng qua Diệp đại miêu cũng không thèm để ý những điều đó đó, hắn chỉ dời ánh mắt về phía thiếu niên cuối cùng.

“Nói cho tôi biết, những trà cụ này đều là giống nhau như đúc.”

Thiếu niên vóc dáng nhỏ xinh cắn cắn môi, thấy mọi người đều biểu lộ đương nhiên không cam lòng rớt lại phía sau, nhìn ánh mắt Diệp Bạch, thần sắc lóe ra lập lại một câu: “Vì công bằng, toàn bộ trà cụ tất nhiên đều là giống nhau.”

Diệp Bạch cúi đầu cười nhẹ, “Vậy không thành vấn đề.”

Nói xong hắn bắt đầu thuần thục chiếu theo động tác thầy dạy để làm, động tác tao nhã mà quý khí, với bối cảnh bức tranh thuỷ mặc sau người, từ rất xa nhìn vào giống như dung hợp vào trong bức hoạ. Thiếu niên pha trà, khóe miệng mỉm cười, dáng vẻ ôn nhuận đoan trang, khiến Cố Chiêu vừa vặn ‘đi ngang qua’ hơi ngẩn ra.

So ra, một đám tuyển thủ ngồi ở bên dưới lại có vẻ vô cùng bình thường.

Thầy dạy hết sức hài lòng gật gật đầu.

Diệp Bạch là học trò xuất sắc nhất mà ông từng dạy, gần như chỉ một chút đã thông, thậm chí ông cảm thấy đối phương vốn đã biết, hơn nữa có thể làm được càng xuất sắc, chỉ là vì không đoạt nổi bật của ông mới ra vẻ như thế. Nhưng không thể không nói, đây là một thiếu niên ở chung lên cực kỳ thoải mái, lễ phép chu đáo, bình thản bình tĩnh, không xốc nổi giống những tuyển thủ khác.

Hết thảy dường như đang phát triển về phương hướng tốt đẹp.

Không ai chú ý tới phía dưới trong mười lăm đôi tuyển thủ, đang có một vị thiếu niên run rẩy gần như không cầm nổi ấm nhỏ trong tay, nước đổ vào trong chén cũng tràn ra không ít. Ngồi ở đối diện cậu ta chính là một nữ sinh, lúc này không nhịn được nhíu mày, há miệng thở dốc cuối cùng vẫn không nhắc nhở, im lặng tiếp tục làm chuyện của mình.

Chờ đợi đến một bước cuối cùng, lúc hai người ngồi đối nhau cầm chén đối ẩm thì lại ra tai vạ.

“A!!!”

Thiếu niên vóc dáng nhỏ xinh kia bật cả người lên, cái chén trong tay bởi vì không cầm ổn mà đập rơi xuống mặt đất, bắn lên nước ấm khiến nữ sinh ngồi ở đối diện cậu ta lùi lại về sau mấy bước. Mọi người nhìn về phía bọn họ thì thiếu niên kia đang một bộ lòng còn sợ hãi, nhìn hai tay của mình ngẩn người.

“Không, không có khả năng, làm sao tay có thể không bị bỏng đến.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play