Bảo vệ trị an được thuê trong biệt thự lại mới tăng mấy người, hơn nữa lần này là Diệp Bạch mời ở ngay trước mặt mọi người, mượn còn là gió đông của các cảnh sát kia. Trong đó có một người bày tỏ: “Lính xuất thân giải ngũ, thân thủ nhân phẩm đều có thể cam đoan, trở về tôi gọi điện thoại cho cậu ta, bảo đảm để cho cậu ta chú ý công tác bảo vệ tốt các cậu.”

Diệp Bạch gật đầu, chợt nghe hai cảnh sát bên kia đang kề tai nói nhỏ.

“Người đội trưởng giới thiệu sẽ không phải là người lúc trước không cẩn thận giết chết nhân chứng quan trọng kia chứ!” Một người trong đó nhịn không được nói, “Vị đó tính tình lại không hề tốt.”

Âm thanh này không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ cho mọi người nghe được.

Diệp Bạch: “…”

Hắn có thể nghe được tiếng lòng, đương nhiên biết người này đang nói dối, giết chết nhân chứng quan trọng hoàn toàn là chuyện không thể.

Chẳng qua việc này các cảnh sát rõ ràng trong lòng, Diệp Bạch đương nhiên cũng hiểu được, nhưng người hai nhà Diệp Tưởng lại không biết, lập tức một người lẩm bẩm. Đó là người mà ngay cả nhân chứng quan trọng cũng dám giết chết, hơn nữa người này lại vẫn ở bên ngoài không bị bắt vào, hậu trường phải lớn bao nhiêu nha, xem ra về sau đi tìm hai anh em này phải cẩn thận một chút.

Đối với kết quả lần này Diệp Bạch tương đối vừa lòng.

Chờ thấy người thì càng hài lòng, cao lớn cường tráng, cơ bụng tám khối, thân thủ cũng tốt, quan trọng là… thái độ làm người trầm ổn bình tĩnh, hắn trực tiếp đưa người cho Diệp Tắc. Đứa trẻ mới năm tuổi, đám người kia lại rất điên rồ, tuy nói khả năng không quá lớn, nhưng vạn nhất đến bắt cóc chẳng hạn cũng nói không chính xác.

Đời trước không phải cũng xảy ra loại chuyện này à, cảnh sát đi nhìn xem, bắt cóc cái gì, đứa trẻ người ta ở nhà cô chú vui vẻ bao nhiêu.

Nhưng hiện tại có màn trình diễn phía trước của Diệp Bạch, ít nhất ở trong lòng cảnh sát, những người đó đều không có hình tượng tốt, lại càng có một bảo tiêu ‘nghe nói từng giết người’, những người đó muốn động thủ cũng phải nghĩ kĩ. Thời gian kế tiếp Diệp đại miêu không có khả năng vẫn nhìn Diệp Tắc, bởi vậy một người như thế vẫn vô cùng quan trọng.

Phòng ngủ cũng cải tiến một phen.

Diệp Bạch tất nhiên có yêu thích khác biệt với nguyên chủ, chẳng qua quan trọng nhất là sửa lại phòng Diệp Tắc, đổi thành màu xanh da trời hình thức phim hoạt hình của thiếu nhi.

Cậu nhóc nhìn có chút mới lạ, nụ cười trên mặt lại nhiều hơn.

Nghiên cứu qua một chút tâm lý học, tuy nói không chuyên nghiệp, nhưng Diệp Bạch tốt xấu cũng coi như có hiểu biết chút ít. Diệp Tắc quá mức ‘trầm ổn’, thoạt nhìn giống như từ nhỏ đã ổn trọng, Trên thực tế lại không phải vậy. Khác nhau trong này người bình thường nhìn không ra, đời này Diệp Bạch có năng lực lắng nghe tiếng lòng, lại phát hiện tới.

Bình thường trẻ con tuổi này trong đầu rất loạn, ý nghĩ cũng quái lạ, Diệp Tắc lại chưa từng có.

Không phải là không có những đứa trẻ ổn trọng cẩn thận, nhưng không phải như Diệp Tắc. Người trước trong lòng vẫn còn có chút ý tưởng, trong đầu cũng có thứ gì đó, Diệp Tắc lại cứng rắn ép buộc chính mình biến thành cái dạng này. Chính là tính cách giống như người có chút trầm mặc ít nói, có một số người còn hoàn hoàn toàn toàn không biết trao đổi với người khác.

Nhìn như giống nhau, nhưng lại có khác biệt lớn.

Mà hơi suy nghĩ một chút thì có thể hiểu được, Diệp Tắc biến thành như vậy kỳ thật cũng không phải là không có đạo lý. Cha mẹ quá vội vàng hi vọng cậu bé thành tài, cho nên ngay cả phòng ngủ cũng là phong cách bình tĩnh trầm ổn giống như văn phòng. Một đám thân thích phiền lòng, nguyên chủ thì yếu đuối, khiến một đứa bé cứng rắn bức mình thành như vậy.

Diệp Tắc thật ra không ngốc.

Nhưng bản thân cậu bé cũng chỉ mới năm tuổi, tuổi đó có thể biết bao nhiêu chuyện, lại có thể làm gì, nói đến cùng cũng chỉ có thể dựng lên vỏ cứng bảo vệ mình.

Ba ngày vừa rồi quá mức bận rộn, cho nên mãi tới hôm nay Diệp Bạch mới bắt đầu nghĩ biện pháp giải quyết.

Đầu tiên nhanh chóng đổi lại phòng ngủ, sau đó chính là mua một ít đồ chơi linh tinh trở về. Dù sao cũng chưa từng nuôi trẻ con, Diệp đại miêu chỉ có thể đi từng bước xem một bước. Chẳng qua nhìn cậu nhóc còn có chút tính trẻ con, nói vậy sửa sai cũng không tính khó khăn, dù sao cũng không phải muốn nuôi thành đứa trẻ nghịch ngợm, bình thường chút là được.

Làm xong việc này, hắn chuẩn bị đi công ty nhìn xem, thuận tiện mở cuộc họp.

Người trong công ty cơ bản bạn tiên chưa thấy qua, cho nên Diệp Bạch cũng không có tham khảo, cũng may hắn không phải lần đầu tiên làm ông chủ, mặc dù không phải một loại công ty nhưng vẫn chống lên được khí thế. Trong công ty vốn có mấy người chuẩn bị cậy già lên mặt, thấy hắn như vậy trái lại an phận không ít, cả hội nghị coi như bình thường.

Chẳng qua bên dưới … đương nhiên có không ít người đánh giá đối với hắn.

Diệp Bạch thật ra không để ý loại chuyện này, dù sao ông chủ chọn nhân viên đồng thời người ta làm việc đương nhiên cũng muốn chọn ông chủ tốt, không thể nói giỡn với tiền đồ mình được đúng không. Kỳ thật những người này đã vô cùng phúc hậu, chân chính tay chân mau không nhớ tình bạn cũ, từ lúc mới bắt đầu cũng đã từ chức đi ăn máng khác.

An Lệ là một trợ lý đặc biệt lựa chọn lưu lại.

Năm đó cô là sinh viên được mẹ Diệp giúp đỡ, sau khi tốt nghiệp vẫn luôn đi theo bên người cha Diệp làm trợ lý đặc biệt, học không ít thứ, trái lại là một trong số ít người kiên định lưu lại. Nữ trợ lý đặc biệt xinh xắn này chuẩn bị vô cùng đầy đủ, cố gắng muốn thiếu gia không hiểu công việc như Diệp Bạch chống đỡ mặt mũi, khiến Diệp Bạch giảm đi rất nhiều công phu.

Dựa vào phần văn kiện đó, hắn dễ dàng đem một bộ phận vốn đã tan lòng một lần nữa chụp lại.

Đây chỉ là bước đầu tiên mà thôi, muốn cho đám người kia tín nhiệm hắn giống như lúc ấy tín nhiệm cha Diệp thì dựa vào những thứ này hiển nhiên là không đủ, chẳng qua Diệp Bạch cũng không lo lắng. Hắn có thể lập được một công ty thuộc về mình, đương nhiên lại càng không sợ tiếp nhận một công ty vốn đã vận hành tốt đẹp như vậy. Chỉ cần có thể bắt được, khiến người bên dưới có việc sống, có tiền lấy, đối phương tất nhiên sẽ an tâm làm việc cho hắn.

Chuyện phức tạp trong đó đương nhiên không ít.

Người hai nhà Diệp Tưởng trái lại ổn định một chút, đoán chừng là bị bảo tiêu ‘từng giết người’ hù sợ, nhưng phỏng chừng không bao lâu sẽ lại ngóc đầu. Nói muốn tiền không muốn mạng, những người này sợ là điển hình, hơn nữa nhà họ Diệp bị ức hiếp quá lâu, ở trong tiềm thức trong lòng bọn họ vẫn cho rằng có thể tiếp tục ức hiếp.

Nguyên nhân không thành công lúc trước sẽ bị các loại phân hoá, tóm lại sẽ cho rằng kế tiếp nhất định sẽ thành công.

Trong lúc đó Cố Chiêu có gọi điện thoại tới.

Diệp Bạch nhân cơ hội lưu lại dãy số, hơn nữa lấy danh nghĩa nói chuyện làm ăn bảo trì liên hệ trường kỳ, bên kia ông chủ Cố cúp điện thoại nhìn về phía tài liệu trong tay, thần sắc có chút ý tứ hàm xúc không rõ. Thiếu niên làm hết sức xuất sắc, thậm chí anh cũng không dám nói mình ở cái tuổi đó có thể làm được rất tốt, thiếu niên như vậy sao có thể là chứng tự bế?

Một ngày này từ công ty đi ra, chỉ thấy một người đợi trước một chiếc xe.

Đối phương thấy hắn đi ra cười cười, “Chào cậu, tôi là Hách Lâm, cha tôi và cha mẹ cậu đều là bạn, chúng ta cũng nên chăm sóc nhau mới phải, cùng đi ra ăn một bữa cơm thế nào.”

Diệp Bạch gật đầu đáp ứng.

Nguyên chủ không biết đối phương, Diệp Bạch cũng là từ trong những gì bạn tiên trải qua nhận ra người này, hơn nữa vô cùng muốn trực tiếp xé đi. Bạn tiên năm đó bị người hai nhà Diệp Tưởng khi dễ, từ lúc tang lễ xử lý đến cuối cùng Diệp Tắc bị bắt cóc, trước sau gần như đều đưa toàn bộ đồ trong tay đi ra ngoài, lưu lại cũng chỉ gần đủ sinh tồn.

Vốn như vậy cũng thôi, chậm rãi chờ bạn tiên thích ứng hoặc là Diệp Tắc lớn lên, hết thảy đều dần dần thay đổi tốt.

Hỏng là hỏng ở chỗ…

Thanh niên tên Hách Lâm đột nhiên xâm nhập này, anh ta tất nhiên không lừa được bạn tiên có thể hiểu thấu lòng người, nhưng cũng làm cho bạn tiên lâm vào tuyệt cảnh, cuối cùng dẫn đến bi kịch phát sinh. Diệp đại miêu chớp mắt, đi theo đối phương lên xe, cuối cùng đứng ở cửa một nhà hàng, gọi phần thịt bò bắt đầu nói chuyện phiếm.

Hách Lâm là người rất biết dẫn dắt đề tài, nói chuyện với người như vậy không thể nghi ngờ là chuyện rất khoái trá.

Vấn đề là…

“Câu dẫn tên nhóc này quả nhiên dễ dàng, một con nuôi khuyết thiếu tình yêu thôi, nếu không phải đứa con ruột Diệp Tắc kia còn quá nhỏ, cũng sẽ không chọn cậu ta.” Dừng một chút, “Nhưng cũng tốt, bộ dạng thật ra mạnh hơn Diệp Tắc nhiều.”

“…” Diệp Bạch: Không lớn lên hình người dạng chó bằng anh.

“Đến lúc đó chụp ảnh nóng của tên nhóc này trở về ném cho ông già trong nhà, để cho ông nhìn xem đây là đứa trẻ mà người đàn bà kia dạy dỗ, cũng chỉ thường thôi.”

“…” Diệp Bạch: Kém nữa cũng mạnh hơn anh.

Hai người cứ đầy mặt tươi cười tán gẫu, trong đầu lại đang tiến hành một cuộc đối thoại khác như vậy, nhìn từ bề ngoài lại rất hài hoà. Trùng hợp một thanh niên đi qua nhìn coi, cảm khái nói với người bên cạnh, “Nhìn thấy cái tên nhà họ Hách kia không, lại tìm đến hàng mới, a, lần này còn rất được!”

Cố Chiêu nhíu mày.

Hách Lâm chay mặn không kị cái gì cũng chơi, sao Diệp Bạch lại biết người này, còn tán gẫu vui vẻ như vậy.

Cố tình bạn tốt bên người còn đang phổ biến tình sử của cậu ta, nói ra đều có thể xếp một vòng của nhà ăn này, càng nghĩ càng cảm thấy không có mùi vị lại nhịn không được đi tới. Lúc ấy Hách Lâm đã ngừng trào phúng khinh thị với Diệp Bạch, thay đổi sang phỏng đoán một chút hình ảnh phong tình của cậu nhóc này, còn nặng khẩu vị khoác lên một thân váy đỏ.

Diệp Bạch nhất thời có chút ghê tởm.

Cũng không phải ghê tởm hình ảnh váy đỏ mặc ở trên người mình, mà là váy đỏ trong mắt cái tên nảy là trực tiếp lột từ trên người một phụ nữ xuống, quả thực…

Đúng lúc nói chuyện tới, “Thưởng thức của cậu không tệ nhỉ, quần áo này…”

Ha ha!!!

Diệp Bạch nhịn cười không được, “Thật xin lỗi, quần áo này không phải tôi chọn, kỳ thật tôi càng thích mặc váy, đỏ tươi, a, tốt nhất là từ trên người phụ nữ lột xuống nha.”

Hách Lâm: “…”

Nhìn khuôn mặt kia nháy mắt biến trắng lại đổi hồng rồi thành xanh, Diệp đại miêu đặc biệt thống khoái, chỉ là rất mau hắn đã cười không nổi, bởi vì bầu không khí quanh thân đột nhiên an tĩnh lại khiến cho hắn không quen. Ngay sau đó nghĩ đến điều gì quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy ‘máy che chắn tự nhiên’ Cố Chiêu đang vẻ mặt quái dị đứng ở phía sau.

Này này này… hiển nhiên là nghe được ngôn luận váy đỏ vừa rồi.

Cầu quay lại!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play