Ý định ban đầu của Cố Chiêu một là chính danh thay Diệp Bạch, hai đương nhiên là hiểu biết một chút về thực lực đối phương, ba là cho đối phương một cơ hội, một cơ hội thể hiện mình.

Anh biết thiếu niên không kém, lại không ngờ mạnh đến trình độ này.

Vốn có thể chống đỡ dưới tay anh mấy chục chiêu, sau đó lời đồn có thể tán đi một ít, quan trọng là… Có thể thuận lý thành chương bị anh thu tới tay mà không có người biểu thị không phục. Nhưng bây giờ, tình huống hoàn toàn ra ngoài dự liệu của anh, Diệp Bạch quá mạnh mẽ, điều này sẽ dẫn đến người chú ý cậu ấy rất nhiều, trong đó bao gồm một vài đại lão quân giới.

Lúc đầu không dám cướp người với Cố Chiêu, lúc này đều ngồi không yên.

Trước chỉ cho là một nhân tài, tuy ít ỏi nhưng không khan hiếm đến vậy, thật sự không đáng. Nhưng tình huống bây giờ hoàn toàn không giống với lúc trước, đây chính là người có thể đánh đến khó phân thắng thua với Cố Chiêu, không gạt hoàng tử về được chẳng lẽ còn không thể đánh chủ ý với thiếu niên này? Các đại lão quân giới nhất thời vì nhân tài, gần như ngay cả mặt cũng đều tính toán từ bỏ.

Trong phòng trà của Diệp Bạch xuất hiện rất nhiều quân nhân.

Những người này ngay thẳng trực tiếp, bình thường không kiên nhẫn với hành vi pha trà uống trà này, hiện giờ lại một đám vội vàng lui tới phòng trà, rất sợ bị người khác đoạt mất.

Nhưng bọn họ đợi mấy ngày, hoàn toàn không gặp được ông chủ ở đây.

Sau đi tra một chút mới phát hiện, Diệp Bạch đã rất lâu không tới phòng trà, toàn bộ nơi này đi vào quỹ đạo thì giao cho quản lí, chính hắn thì cả ngày ở chỗ Cố Chiêu. Mọi người cân nhắc, lúc này Cố Tướng quân khẳng định đang giúp lão hoàng đế xử lý chính sự, bởi vậy không nói hai lời muốn đi bái phỏng ‘Cố Chiêu’.

Trong nhà đương nhiên chỉ có thủ vệ cùng với một mình Diệp Bạch.

Lúc đó Diệp đại miêu đang ở trên ghế sa lon uống sữa tươi, một đám lão tướng quân tiến vào sôi nổi vô cùng thân thiện, nói gần nói xa trong ý tứ lại hết sức rõ ràng. Diệp Bạch tiếp nhận một bánh ngọt lớn do người phục vụ chuyển tới, trừng mắt nhìn, hỏi: “Mọi người ăn không?”

Chúng tướng quân: “…”

Thứ ngọt ngấy như vậy không phải chỉ con gái mới thích à?

Đám đàn ông thô kệch hoàn toàn không thể hiểu được sở thích nhỏ này của Diệp Bạch, ồn ào bày tỏ không ăn, trong đó một người thậm chí còn mơ hồ tỏ vẻ thứ này không phải để đàn ông ăn.

Diệp Bạch vẫn trừng mắt nhìn, hồn nhiên nói: “Cố Chiêu cảm thấy rất ngon.”

Chúng tướng quân: “…”

Lúc này bọn họ mới kịp phản ứng là tới gạt người về, chỉ cần có thực lực quản nó là ham thích gì, cho dù thích mặc nữ trang chạy khắp nơi cũng không sao, chỉ cần có thể đả bại quân địch là được rồi. Đặc biệt ham thích này Cố Tướng quân cũng đã khẳng định, nếu mấy người bọn họ cảm thấy không tốt chẳng phải thiếu niên sẽ không có ấn tượng tốt đối với bọn họ ư?

Vì thế mọi người tiếp tục nói chuyện phiếm.

Diệp Bạch một bộ dáng hồn nhiên ngây thơ cái gì cũng nói, cuối cùng lại không khoan nhượng cái gì cũng không đáp ứng.

Chỉ trong thời gian một chốc, chúng tướng quân phát hiện hắn đã ăn năm món điểm tâm ngọt, hai miếng thịt bò khô, ba cái lạp xưởng, còn uống thêm hai cốc sữa. Lính cần vụ mà Cố Chiêu lưu lại thường xuyên qua đây đưa điểm tâm, hầu hạ tương đối chu đáo, chúng tướng quân chỉ thấy thiếu niên híp mắt đặc biệt hạnh phúc nói: “Đây mới là nhân sinh.”

Vì thế Cố Chiêu đã lừa gạt người ta đến tay như vậy?

Một đám tướng quân không phục, một người trong đó nói: “Đây tính là cái gì, chờ cậu đánh mấy trận lên chức, sẽ có lính cần vụ của chính mình.”

“Vậy phiền toái lắm.”

Diệp Bạch bĩu môi, “Đến lúc đó người là của mình, có chuyện tìm ông báo cáo, không có việc gì thì lắc lư ở trước mắt ông, còn phải an bài cho bọn họ quản đông quản tây, phiền chết được.”

Chúng tướng quân: “…”

Thì ra ngài cọ ở trong này là bởi vì có lính cần vụ miễn phí? Hay là Cố Tướng quân đã huấn luyện tốt trước rồi, nên bớt lo?

Có điều những thứ này bọn họ thật sự không thể bảo đảm, ai dám dẫn binh lính ở lại trong nhà mình, có con gái thì không nói, không có con gái còn có vợ với con dâu, đây gọi là chuyện gì? Cũng chỉ có người độc thân như Cố Chiêu mới dám thu, chẳng qua, “Chờ ngài ấy thành hôn, thì sớm hay muộn cậu cũng phải dọn đi.” Một vị lão tướng quân không cam lòng nói.

“Vậy cũng không dọn.” Diệp Bạch giữ vững trận địa.

Cố Chiêu chỉ có thể kết hôn với hắn, đến lúc đó hắn dọn đi thì còn gọi là kết hôn à, không bằng gọi là ly hôn đi, nhất định sẽ không dọn.

Chúng tướng quân càng trợn tròn mắt, lòng nói hai vợ chồng mới cưới nhà người ta cũng không được có thế giới riêng à? Hơn nữa một chàng trai như cậu ở nơi này đến lúc đó tính sao?

Bọn họ đều không phải là người câu nệ cái gì, giờ phút này cũng không khỏi cảm thấy Diệp Bạch thật không biết chú ý.

Lúc này chúng tướng quân càng thêm xác định phòng trà kia nhất định là Cố Chiêu hỗ trợ mở ra, không thấy đều là quản lí đang trông coi à, đợi mấy ngày cũng chưa thấy Diệp Bạch đến. Nhưng mà chờ các vị đại lão giới chính trị đã về hưu nghe nói như thế đều nở nụ cười, đám người bọn họ đều gặp qua Diệp Bạch, đối phương ăn nói tu dưỡng đều rất tốt, nói chuyện làm việc cực kỳ chu đáo, đâu giống như đám quân nhân này nói.

Mọi người tụ lại cân nhắc, chỉ biết những tướng quân kia khẳng định bị chơi xỏ.

Chẳng qua thiếu niên kia lớn lên với bộ dáng như vậy, giả bộ ngây thơ vô tri rất tự nhiên, lại gặp được một đám không hề biết tính toán, tất nhiên…

Cố Chiêu nghe nói đến bất đắc dĩ sờ sờ đầu Diệp Bạch, “Cậu thật là!”

Diệp đại miêu thoải mái híp mắt, “Đám người này rất phiền, rõ ràng làm thuộc hạ của ai không phải đều là binh của đế quốc, lại cứ tới đây đào góc tường của anh.”

Không thể không nói, nghe xong lời này trong lòng Cố hoàng tử cực kỳ thoải mái.

Những ngày sau đó Diệp Bạch ngẫu nhiên đi quân khu chuyển vài vòng, đều là Cố Chiêu mang theo. Hiện tại hắn còn không có chức vị, nhưng tất cả mọi người đều không dám xem hắn là tiểu binh, có thể bất phân thắng bại với Cố Tướng quân, sau này ít nhất cũng phải là tướng quân. Càng có không ít tân binh vô cùng sùng bái hắn, cảm thấy quả thực là thần tượng của bọn họ.

Những ngôn luận phản đối trên mạng Tinh cũng đã biến mất, thay vào đó chính là những ngôn từ sùng bái quỳ liếm linh tinh.

Thẳng đến một ngày.

Lâm Huy gõ cửa phòng làm việc của Cố Chiêu, cầm Quang Não trên tay vòng vo đưa tới, trên màn ảnh trong suốt lúc này đang biểu hiện ra một bài post mới.

“Bọn họ nói Diệp Bạch có thân phận không rõ ràng, có thể là gian tế của Liên bang.”

Không đợi Cố Chiêu xem hết, Lâm Huy đã nhịn không được nói, “Đối phương cũng không phải ngốc, chịu nói ra tất nhiên có chút căn cứ, ngay cả lúc Diệp Bạch mới xuất hiện, bao gồm thân phận hiện tại của cậu ấy là Thẩm Hạo hỗ trợ làm ra cũng đều nhắc tới. Ngược lại cũng không giội nước bẩn gì, nhưng chỉ như vậy cũng đủ khiến người ta hoài nghi, quan trọng nhất là hiện tại bài post này đã được đẩy lên đầu, bị mọi người biết được.”

Cố Chiêu híp mắt, “Điều tra là ai thả ra.”

Bọn họ đều cảm thấy là kế sách của người Liên bang bên kia, muốn hủy Diệp Bạch, bởi vậy phương hướng điều tra đều hướng tới nơi ẩn giấu tương đối sâu trước. Nhưng chẳng ai ngờ rằng, đối phương lại chỉ là một học sinh đang đi học trên chủ tinh, cũng không có lịch sử đen gì, khác biệt duy nhất là lúc trước cậu ta cùng gặp hiểm nguy với Thẩm Hạo.

“Andy.” Lâm Huy nhíu mày, nhớ lại thiếu niên này.

Lúc ấy ở chỗ Thẩm Hạo anh ta đã cảm thấy đối phương không phải người an phận, lại không nghĩ rằng đã bị đuổi về trường học, vẫn có thể gây sức ép ra nhiều chuyện như vậy. Bản thân đối phương đã trải qua hành động ám sát đến từ Liên bang, bởi vậy mỗi lần bị bới ra đều bị phỏng vấn, sau đó thì cái gì cũng nói.

Andy không hề sợ Cố Chiêu trả thù, cậu ta xem ra đối phương nhất định là bị lừa.

Vấn đề thân phận của Diệp Bạch đích xác rất khả nghi, hơn nữa thực lực mạnh mẽ, cho dù không phải gian tế thì nước bẩn này cậu ta khẳng định vẫn có thể giội được. Mọi người đều là đa nghi, lúc trước Cố Chiêu nhất định không rõ chuyện ID thân phận của Diệp Bạch, hiện tại cậu ta vạch trần chuyện này, không chỉ có thể lấy được sự chú ý của đối phương, còn có thể khiến cái tên nhãi kia bị hủy.

Ngay cả rất nhiều dân chúng trên mạng Tinh, cũng nhịn không được bắt đầu cảm thấy thân phận Diệp Bạch có vấn đề.

Thậm chí ngay cả Thẩm Hạo giúp hắn lấy được ID này, lúc này cũng bị nghi ngờ, Cố Chiêu nhìn sự tình càng ngày càng loạn, mở weibo của mình ra phát một tin tức.

“Diệp Bạch là nằm vùng, lúc trước bị phái đến Tinh Z chấp hành nhiệm vụ, gần đây mới về đơn vị.”

Trên mạng Tinh nhất thời bùng nổ.

Trên Tinh Z gần đây phát sinh không chỉ riêng chuyện Thẩm Hạo bị tập kích, còn có một kiện án lớn khác phát sinh ở nơi phụ cận. Một nhóm phần tử khủng bố chuyên trộm trẻ con làm thí nghiệm bị bắt được ở nơi này, phụ trách chỉ huy hành động đúng là Cố Chiêu. Bởi vậy nháy mắt mọi người đã liên hệ hai chuyện với nhau, cũng hiểu rõ thân phận của Diệp Bạch.

Thì ra là ẩn núp nằm vùng, thấy Thẩm Tướng quân gặp nạn mới bạo lộ bản thân đi ra hỗ trợ.

Dưới sự dẫn dắt của rất nhiều người có lòng, sự tình được ép xuống hoàn toàn. Thậm chí còn có người xưng là binh lính của lần hành động này để lộ ra tin tức, nói bọn họ vốn có thể thuận lợi hơn, lại bởi vì Diệp Bạch bạo lộ trước mà làm cho đối phương trốn khỏi tinh cầu, khiến bọn họ không duyên cớ lại truy kích vài ngày, lúc này mới hoàn thành nhiệm vụ.

Sự thật vừa ra, Andy lập tức ngay cả cửa cũng không dám ra ngoài.

Người ta vì các cậu không để ý nguy hiểm bạo lộ ra cứu, còn làm hại hành động trước thời hạn gia tăng khó khăn cùng mức độ nguy hiểm. Tuy nói Thẩm Tướng quân cũng rất quan trọng, nhưng sau đó lại giội nước dơ lên người ta là chuyện gì? Nếu như là hành động nằm vùng khác, dân chúng có lẽ còn không có hào khí như vậy, nhưng chuyện này lại khác.

Tuy việc mà tổ chức khủng bố làm đối với quốc gia mà nói càng nguy hiểm hơn, nhưng dân chúng chú ý vĩnh viễn đều có quan hệ với mình.

Mặc kệ tổ chức kia chuẩn bị làm gì, nhưng dùng trẻ con bắt trộm được làm thí nghiệm là thật, nhà ai mà không có trẻ con, bởi vậy đối với loại tổ chức này đương nhiên ác cảm càng sâu. Diệp Bạch làm nằm vùng ở bên trong nội ứng ngoại hợp xử lý tổ chức này, chính là anh hùng, đâu thể khoan dung người khác chỉ trích bôi đen hắn.

Andy hoàn toàn choáng váng.

Lúc này cậu ta đang bị Thẩm Hạo đón về nhà họ Thẩm, trốn ở bên trong không dám đi ra ngoài, Thẩm Tướng quân ngồi ở đối diện cậu ta nhíu mày nâng trán, nháy mắt cảm thấy hết thảy đều hợp lý.

Thì ra là như vậy.

Vì sao thái độ của đối phương đối với người bên Cố Chiêu đặc biệt tốt, thì ra là có cùng nguồn gốc.

Còn nhớ ở trên quân hạm, Diệp Bạch đã từng nhắc đến: “Tôi cảm thấy có người không hy vọng anh chết, cho nên sẽ bảo vệ anh an toàn trở lại chủ tinh.” Hiện tại xem ra người kia chính là Cố Chiêu.

Đời trước anh ta rốt cuộc đã làm cái gì.

Anh ta hại chết một quân nhân xuất sắc, hơn nữa bây giờ anh ta còn đang bảo vệ một người liên tiếp hãm hại đối phương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play