Khâu Tử Húc đến vô cùng mau, tuy nói có Diệp Bạch ở đây, nhưng rốt cuộc vẫn không phải do chính mồm Cố Chiêu thừa nhận, anh ta không dám tin tưởng hoàn toàn. Bởi vậy lúc Dịch Võ gọi điện thoại thông báo với anh ta Cố Như Hưng đến, anh ta đã từ trên giường đứng dậy chạy tới bệnh viện. Nhưng sau khi tới bên trong vô cùng im lặng, Dịch Văn Dịch Võ đứng trông ở bên ngoài, hoàn toàn không có hỗn loạn như trong tưởng tượng của anh ta.
“Sao lại thế này?” Khâu đại thiếu có chút ngây ngốc.
Hai người Dịch Văn Dịch Võ liếc nhau, một người trong đó nói: “Khâu thiếu gia, lần này các anh mời được thám tử tư thật sự không tồi.”
“… Gì?”
Khâu Tử Húc nghĩ bọn họ đâu có mời thám tử tư, loại chuyện này rõ ràng cần người dưới quyền mình đi làm mới có thể yên tâm. Nhưng bên kia Dịch Văn đã tỏ vẻ, “Vị Diệp tiên sinh này là một người có thực tài, cái khác tôi không dám nói, ít nhất về phương diện nhãn lực tuyệt đối đứng nhất.” Anh ta nói xong nêu ví dụ, “Cậu ấy có thể liếc mắt một cái đã phân biệt được tôi với Dịch Võ!”
Khâu Tử Húc: “…”
Hai vị này xuất thân từ bộ đội đặc chủng, huấn luyện khiến khí thế trên người bọn họ gần như hoàn toàn giống nhau. Hơn nữa lúc trước từng huấn luyện về phương diện, vào thời khắc mấu chốt có thể thay người mà không làm cho người ta phát hiện. Tóm lại hai người lúc trước từng trải qua những việc nằm vùng các thứ, ngay cả hắc đạo cũng không nhìn ra được sự khác biệt, Diệp Bạch có thể?
Khâu đại thiếu gia không tin, “Có thể là trùng hợp không.”
Không có khả năng.
Dịch Võ lập tức phản bác: “Trước đó vị Diệp tiên sinh kia chỉ thị tôi đi mua bánh ngọt cho cậu ấy, là Dịch Văn đi, lúc đưa vào đối phương vỗ vỗ vai anh ấy, nói câu: ‘Làm tốt lắm, hai cái này cầm đi ăn với em trai anh đi.”
Khâu Tử Húc: “…”
Anh ta tin tưởng đề này với anh ta mà nói là hoàn toàn không thể làm được, bạn trai mà Cố Chiêu vừa ý lại làm được. Chẳng qua: “Vì sao các anh nói cậu ta là thám tử tư.”
Dịch Văn Dịch Võ: “…”
Hai người kể lại chuyện lúc trước, không hề khoa trương nói lại sự thật, đây là thói quen của bọn họ khi làm nhiệm vụ.
Khâu Tử Húc hoãn lại, sửa sang một chút mới đẩy cửa tiến vào. Diệp đại miêu giờ phút này đang làm ổ ở bên người Cố Chiêu ngủ vô cùng thoải mái, chiếc giường không lớn bị hắn chiếm lấy hơn một nửa, mền cũng bị đoạt đi một ít. Lúc này dịch thể treo trong bình rõ ràng sắp đến đáy, anh ta cũng không kịp nghĩ nhiều đang chuẩn bị tiến lên rút, đã có một đôi tay nhanh hơn anh ta.
Diệp Bạch ngay cả ánh mắt cũng không mở, thuần thục rút kim, sau đó tiện tay vứt qua một bên.
Khâu Tử Húc: “…”
Ai từng gặp qua bồi giường đại gia như vậy, có điều anh ta nhìn kỹ mu bàn tay của bạn tốt, không ra máu, cũng không bị sưng đỏ gì, hiển nhiên được xử lý vô cùng tốt.
Khâu đại thiếu gia nhịn không được xoa nhẹ đầu phát đau.
Diệp Bạch từ từ tỉnh lại, liếc mắt nhìn Khâu Tử Húc một cái rồi ngủ tiếp, Khâu đại thiếu gia vẻ mặt bất đắc dĩ, “Cậu chăm sóc kiểu vậy à?”
“Dù sao trừ anh ra lại không có ai đi vào.”
Diệp đại miêu với vẻ mặt đương nhiên, khiến Khâu đại thiếu gia nhớ lại lý luận động vật có thể nói đều không cho phép tiến vào, rất câm nín. Chẳng qua trước mắt quan trọng vẫn là, “Vì sao cậu nói mình là thám tử tư.”
“Không thì nói cái gì.” Diệp Bạch đứng dậy, đem giường bệnh khôi phục nguyên dạng, đứng ở nơi đó hỏi, “Tình nhân của Cố Chiêu?”
Khâu Tử Húc: “…”
Đám người nhà họ Cố này anh ta cũng có hiểu biết, nếu Diệp Bạch dám nói như vậy chắc chắn bọn họ sẽ dám huyên náo khiến người ta không thể an bình. Anh ta xoa đầu, phát hiện điểm ấy cũng có thể tạm thời để sang một bên trước. Hiện tại quan trọng nhất là: “Lời cậu nói trước đó với bọn họ có bao nhiêu là thật, thực sự tra ra được bằng chứng?”
“…” Vẻ mặt Diệp Bạch ngạc nhiên nhìn anh ta, sau đó giới thiệu, “Có một loại thuốc bổ não có vẻ không tệ, anh có muốn thử một chút không?”
Khâu Tử Húc cũng cảm giác mình là mệt đến hồ đồ, nếu không thì là vừa rồi bị Dịch Văn Dịch Võ tẩy não, thực sự cảm thấy Diệp Bạch là một thám tử tư đặc biệt lợi hại. Đối phương biết chuyện này vẫn là từ anh ta nói cho mới biết, nếu thật sự có bằng chứng còn cần nghe anh ta dài dòng à. Diệp đại miêu đồng tình nhìn anh ta, “Vành mắt đều đen cả rồi, nếu không thì cho anh một gian phòng bệnh bổ sung giấc ngủ trước?”
Khâu Tử Húc: “…”
Ông đây lại không bệnh, Khâu đại thiếu gia nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Trong phòng bệnh lại một lần nữa khôi phục im lặng, Diệp Bạch cũng híp mắt. Đúng là không bằng chứng, chẳng qua phản ứng của những người đó hoàn toàn chứng thật điểm này, còn bị hắn hù dọa… Đối phương chắc chắn sẽ xác nhận lại một chút xem đã thật sự làm được gọn gàng sạch sẽ chưa, có khả năng sẽ liên hệ lại tài xế xe lúc đó, như vậy cơ hội của hắn đã tới rồi.
Phải biết rằng có hai con quỷ có thể đi theo chân bọn họ.
Quỷ ăn hóa tỏ vẻ về phương diện hoá trang nó cũng không tồi, hoàn toàn có thể biến cho quỷ đụng chết kia thành vô cùng dọa người, kỳ thật Diệp Bạch cảm thấy không cần làm gì cũng đã rất dọa người rồi.
Dù sao cũng là… bị đụng chết mà?
Tóm lại chuyện này không phải nhất thời nửa khắc là có thể giải quyết, Diệp Bạch phát tin nhắn cho Khâu Tử Húc để anh ta an tâm ngủ, tỉnh dậy còn có thể thuận tiện cắn Tinh Huy một ngụm. Lần trước hắn nói với Lâm Dịch là đang suy nghĩ xem đốt lửa từ bên trong hay là đốt cháy từ bên ngoài cũng không phải là nói giỡn, đương nhiên cuối cùng hắn quyết định muốn đốt hết, đánh gọng kìm cả trong lẫn ngoài.
Cho nên hiện tại giá cổ phiếu của Tinh Huy so với lúc trước rớt xuống rất thảm, trên internet ngập tràn tiếng ha ha không ngừng!
Kỳ thật trong lúc này từng có một lần xoay chuyển, nguyên nhân là Tinh Huy khai trừ trợ lý kia, hơn nữa đẩy Nhị công tử không học vấn không nghề nghiệp ra gánh. Cuối cùng phát một tin xin lỗi chân thành, đồng thời bày tỏ uy hiếp này đều chỉ là hư ảo, chuyện dừng tài trợ cô nhi viện cũng là một mình đối phương ký tên lên văn kiện.
Về phần mấy nhân viên công tác từ cô nhi viện ra, đều được thêm tiền lương, cũng ra mặt nhận phỏng vấn nói một vài chuyện làm ăn.
Tóm lại cố gắng chứng minh Tinh Huy thật sự không bạc đãi bọn họ, lần này hoàn toàn là bị nhị thế tổ* trao quyền cho cấp dưới gây sức ép, công ty cũng đã bồi thường…
(*: là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế, chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.)
Nhưng mới vừa xoay chuyển, nhị thế tổ lại phát một weibo.
Đó là một đoạn video được quay chụp ra, không hề dài, lại đủ để chứng minh mấy vấn đề. Đó chính là bản thân nhị thế tổ cũng không biết chuyện này, đây là do anh trai của đối phương một tay chủ đạo. Mục đích đương nhiên không phải là tình anh em, mà là vì để cho em trai đi lên một con đường khác không hề rộng mở, tốt nhất là khiến đối phương mục nát đến mức bị cha chán ghét vứt bỏ.
Sau có người biết chuyện phát ra, anh trai nhị thế tổ – Thẩm Kỳ là con riêng, làm như vậy phỏng chừng là muốn hủy diệt nhị thế tổ.
Con riêng, ân oán nhà giàu.
Đám bạn mạng nháy mắt như ngửi thấy mùi cá tanh bắt đầu bới ra, mà nhị thế tổ ném ra video xong chỉ nói một câu: “Người là tôi nhìn trúng, nhưng tôi không biết mỗi lần bọn họ đều đi ‘nói chuyện’ với đối phương như vậy. Lúc trước Thẩm Kỳ nói những người này vì trèo lên trên nên cái gì cũng nguyện ý, tôi cho bọn họ cơ hội, anh tình tôi nguyện.”
Chỉ riêng đoạn này cũng đã bị bới ra rất nhiều tin tức.
Rõ ràng là anh công tử cái gì cũng không hiểu, bị anh trai nhà mình cố ý dẫn dắt đi lên con đường này, sau đó xảy ra chuyện lại bị đẩy ra gánh tội thay, quả thực là oan. Nói vô tội cũng không hẳn, nhưng bàn đến mức độ ghê tởm vô sỉ, so với anh con riêng tên Thẩm Kỳ kia, quả thực khác biệt, trong lúc nhất thời không có ai công kích anh ta.
Đều chạy đến weibo của Thẩm Kỳ.
Mà cái video kia… đương nhiên không thể là nhị thế tổ tự mình quay, là Diệp Bạch nặc danh gửi qua.
Cũng chỉ có thể trách trợ lý gánh không được chuyện này, đi tìm Thẩm Kỳ, đối phương cũng không nghĩ tới nhà mình cũng sẽ bị quay, bởi vậy nói chuyện không có điều cố kỵ, dễ dàng bị quỷ ăn hóa quay lại.
Thanh danh của Tinh Huy lại một lần nữa rớt xuống thấp nhất, càng sâu hơn so với trước kia.
Dù sao chuyện quy tắc ngầm đã vô cùng rõ ràng, tuy rằng Diệp Bạch thuộc về chuyển ngược lớn, cho nên hưởng ứng tương đối mãnh liệt, nhưng không thể so với lần này. Đây chính là anh trai hãm hại em mình đó, hoàn toàn không giống với việc anh dùng thủ đoạn bao dưỡng một minh tinh nhỏ, cho dù không phải cùng một mẹ, nhưng cũng là em trai ruột cùng một cha!
Anh em tương tàn gì đó, hơn nữa tổng giám đốc cũng bị việc này làm cho tức giận đến mức vào bệnh viện, cổ phiếu rớt xuống dường như lại rất bình thường.
Khâu Tử Húc thừa dịp này có thể nhặt được nhiều lợi ích, góc tối thì không nói, chỉ riêng ở bên ngoài các fan của minh tinh Tinh Khởi trải qua việc này đều tăng lên, hơn nữa hình tượng khá chính diện. Cũng có không ít người ở Tinh Huy đang âm thầm tiếp xúc chuẩn bị đi ăn máng khác, mắt thấy tầng cao sắp sụp, chuẩn bị đi hưởng nhiều ưu đãi hơn.
Lúc trước là bởi vì Cố Chiêu bên này không rời khỏi người nên giao cho phía dưới, bây giờ có thể chính mình động thủ đương nhiên phải tự mình đến.
Đối với Diệp Bạch, trải qua mấy ngày nay anh ta vẫn tương đối yên tâm, mặc dù về lai lịch vẫn còn có chút bán tín bán nghi, nhưng nhìn ra được không có ác ý với Cố Chiêu, vả lại năng lực tương đối tốt. Hơn nữa hai người canh giữ ở bệnh viện cũng không cần thiết, lúc trước là vì phòng người của nhà họ Cố, hiện tại… Diệp Bạch nói mấy câu đã cưỡng chế đem người dời đi.
Cho nên Khâu đại thiếu gia đương nhiên đi ăn ‘thịt’ của anh ta.
Người đại diện của Lâm Dịch cũng thay đổi, hiện người mới không nói đến việc đối tốt với Lâm Dịch, ít nhất là vô cùng chuyên nghiệp, nên nhắc nhở tuyệt không thiếu sót, nên tranh thủ tuyệt sẽ không bởi vì phiền toái mà buông tha. Hơn nữa ánh mắt độc đáo, năng lực chọn phim chọn thông cáo không tồi, biết nghiêm túc hỏi ý kiến nghệ sĩ, tuy rằng cuối cùng có nghe hay không lại là một chuyện khác.
Mỗi lần gọi điện thoại trở về, ngữ khí Lâm Dịch đều đặc biệt hưng phấn.
Móa nó…
Đó là người đại diện không phải thần, có cần sùng bái như vậy không, mặc dù biết Khâu Tử Húc dường như rất thưởng thức Lâm Dịch, lại là người đại diện do anh ta giao cho nên hẳn sẽ không kém đi đâu, nhưng có tốt đến vậy à.
“Ông biết không, hôm nay đi theo người đại diện tôi gặp được đàn anh của tôi, đó chính là…”
Biết là hạng nhất rồi, bình tĩnh!!!
Diệp Bạch thật không muốn thừa nhận đây là bạn của hắn, tuy rằng đích xác cũng không phải của hắn mà là của nguyên chủ, dù sao hiện tại cũng là một người nổi tiếng rồi, có cần như vậy không hả!
Nhưng mà…
Vui quá hoá buồn, Lâm Dịch hưng phấn hoàn toàn không biết, có người hoàn toàn không nhìn được cậu ta tốt, đã bắt đầu động thủ hắc cậu ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT