Người Khiết Đan bị thắng lời trước đây che mờ tâm trí, Đại Hằng nhường nhịn hơn hai mươi năm đã khiến dã tâm và can đảm của bọn chúng lớn mạnh. Dưới sự cao ngạo khinh địch như vậy, một lần thất bại liền bại đến loạn thành một đống.

Trận thắng lớn này mang đến cho các binh lính một cảm giác không thể miêu tả, bọn họ giống như nằm mơ mà bị Tiết Viễn mang về quân doanh hội hợp với Tiết tướng quân.

Trên mặt Tiết lão tướng quân cũng tràn đầy vui mừng, đồng thời cũng thu hoạch được một trận thắng lớn. Đã rất lâu Tiết tướng quân chưa đánh được một trận thắng vui sướng tràn trề như vậy, hai tháng trước khi hắn vừa tới biên quan, bởi vì công việc của nạn châu chấu và nạn dân quá nhiều, có đánh cũng chỉ là phòng ngự phản công mà thôi, căn bản không vui sướng thế này.

Trận thắng lớn này mang đến cho biên quan sự thay đổi rõ rệt, cảnh tượng vũ khí Đại Hằng uy lực mười phần khiến cho người Khiết Đan chật vật bỏ chạy được rất nhiều người ghi tạc sâu trong đầu.

Sĩ khí mãnh liệt, sợ hãi và lo lắng trước khi xuất kích chuyển thành ý chí chiến đấu cao độ, không biết có bao nhiêu binh lính hận không thể ngửa mặt lên trời hét to một tiếng, đem toàn bộ những uất ức và khuất nhục trước kia gào một hơi ra hết!

Vui sướng vì thắng lợi giống như một ngọn lửa cháy hừng hực lan nhanh trên đồng cỏ, không bao lâu sau, các bá tánh đã nhận được tin tức binh lính thắng lớn ở biên quan.

Bọn họ ra khỏi phòng, thả cục đá và khúc gỗ trong tay xuống, nhìn những binh lính cao hứng phấn chấn, ở trước mặt bọn họ mà hát vang một đường trở về quân doanh.

Các bá tánh Bắc Cương rất ít khi thấy được bộ dạng này của binh lính.

Ở biên quan, quan hệ giữa bá tánh và binh lính không tốt, dân chúng Bắc Cương đối với binh lính đóng giữ ở địa phương vừa sợ lại vừa hận, hận là hận bọn họ không hành động, hận bọn họ rõ ràng có binh lại không thể bảo vệ được dân chúng. Bọn họ âm thầm mắng binh lính là kẻ vô dụng, nhát gan, là tội nhân đồng lõa với đám du mục.

Quan hệ giữa quan và dân vô cùng căng thẳng, thậm chí các bá tánh còn giơ vũ khí phòng thân với các binh lính. Thế nhưng lúc này, bọn họ mới chợt hoảng hốt, thì ra binh lính Đại Hằng cũng không phải là kẻ vô dụng.

Bọn họ cũng có thể đánh kẻ địch, thì ra cũng có thể giành chiến thắng.

Nạn châu chấu ở ngay trước mắt, du mục xâm phạm ở ngay trước mắt, cũng chỉ có quân đội của triều đình mới có thể đánh một đòn nặng nề.

Triều đình không hề hèn nhát, quân đội của bọn họ dám đánh trả, thì ra sau khi đánh trả xong lại có thể dễ dàng dành thắng lợi như vậy, lại có thể dễ dàng đánh đám du mục kia đến hoa rơi nước chảy như vậy.

Đột nhiên, các bá tánh Bắc Cương cảm thấy, những binh lính đóng giữ ở Bắc Cương bắt đầu trở nên có chút không giống trước kia.

Công việc ở biên quan tiến hành từng bước từng bước, mười vạn con vịt được vận chuyển đến cho quân đội cũng bước vào phạm vi khu vực có nạn châu chấu tàn sát bừa bãi.

Chúng nó vừa đến nơi này, không cần phải có người cho ăn nữa mà tự mình mổ đám châu chấu đã tiến vào nhộng kỳ, mỗi miệng một con, một ngày đường chạy tới Bắc Cương, đội quân mười vạn con vịt có thể giải quyết được hai trăm vạn con châu chấu, chúng nó ăn đến ngon lành, nuôi đến bụng no căng tròn.

Những con châu chấu này ngay cả trứng còn chưa đẻ ra đã bị đàn vịt ăn hết, vừa vặn có thể tiết kiệm công sức loại bỏ trứng.

Bên trong kinh thành, Cố Nguyên Bạch lúc nào cũng chú ý đến công việc ở biên quan.

Thời tiết trong kinh thành cũng bắt đầu chuyển lạnh, gió rét âm u. Trong khi những người khác chỉ mới khoác thêm một chiếc áo choàng, thì Cố Nguyên Bạch đã phải khoác một chiếc áo choàng thật dày rồi.

Tinh thần thì tràn đầy, nhưng thân thể lại theo không kịp. Y chỉ cần xem tấu chương hơi lâu một chút, ngón tay sẽ bị lạnh đến cứng đờ. Thái y thường túc trực bên người, Khương nữ y cũng được sắp xếp bên cạnh để chẩn trị.

Tuy rằng Khương nữ y không biết chữa trị bệnh yết ớt bẩm sinh như thế nào, thế nhưng nàng biết tổ phụ trong nhà chăm sóc tiểu thúc vào mùa đông ra sao, nàng cũng học theo đó, áp dụng phương pháp lên người Cố Nguyên Bạch.

Bất luận là bấm huyệt hay là thuốc tắm, biện pháp của Khương nữ y đều có thể giúp thân thể Cố Nguyên Bạch ấm trong một khoảng thời gian. Thế nhưng cảm giác ấm áp kia biến mất quá nhanh, là trăm sông đổ về một biển giống như phương pháp của Thái Y Viện, hiệu quả cực thấp.

Mà lò sưởi tay và lò sưởi trong điện, mang tới cho Cố Nguyên Bạch cũng chỉ là cảm giác ấm áp giả dối mà thôi.

Tay sờ vào thì ấm, rời đi là lạnh ngay. Thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh lại, trong sự hành hạ của cái lạnh và thân thể yếu ớt, Cố Nguyên Bạch lại nhớ đến Tiết Viễn ấm nóng hầm hập.

Y nhắm mắt lại nằm trên giường, đắp cái chăn lạnh băng, nghĩ tới cảm giác ấm áp của Tiết Viễn khiến y vô cùng thoải mái.

Tối hôm sau, thời điểm đi ngủ, bọn thị vệ đang muốn lui ra thì giọng nói khàn khàn của Thánh Thượng vang lên: "Trương Tự."

Thị vệ trưởng nghi hoặc, tiến lên một bước nói: "Có thần."

"Lên giường, làm ấm giường cho trẫm." Cố Nguyên Bạch lời ít mà ý nhiều.

Thị vệ trưởng sửng sốt, nháy mắt trên mặt đỏ bừng. Sống lưng hắn căng chặt, siết chặt nắm tay, không lên tiếng mà cởi giày và áo ngoài ra, bò lên giường.

Khi Khương nữ y mang nước thuốc đã sắc xong tới thì thấy một màn này. Mặt nàng không đổi sắc, trầm ổn đi đến trước mắt Thánh Thượng, chậm rãi nói: "Thánh Thượng, tới thời gian bấm huyệt rồi."

Cố Nguyên Bạch nhìn nàng một cái, khuyên nhủ: "Để những người khác làm là được rồi."

Khương nữ y lắc đầu: "Dân nữ tự mình làm sẽ tốt hơn."

Nước thuốc này để ngâm chân, vị trí bấm huyệt cũng là ở bàn chân và cẳng chân, Khương nữ y sở hữu một loại thủ pháp, là phương pháp gia truyền, không thể truyền lại cho người ngoài.

Tiếng nước tí tách, thị vệ trưởng nằm thẳng tắp trên giường, gương mặt đỏ bừng đến có thể nấu chín một quả trứng gà. Hơi ấm rất nhanh đã lan khắp long sàng, dưới lớp chắp vàng thật dày, thị vệ trưởng bị nóng đến cả người đều đổ mồ hôi.

Chờ sau khi ngâm nước thuốc xong, Cố Nguyên Bạch liền thu chân lên giường. Cả người thị vệ trưởng căng chặt, ngoan ngoãn nằm một bên làm một cái lò sưởi hình người, nghe Cố Nguyên Bạch và Điền Phúc Sinh nói chuyện.

Giường đệm thực ấm, mặt mày Thánh Thượng giãn ra, nói công việc áo bông với Điền Phúc Sinh xong, xác định đầu tháng mười một là có thể xếp áo bông lên xe chuyển đi, Cố Nguyên Bạch mới dừng câu chuyện.

"Vài ngày trước." Điền Phúc Sinh nói: "Biên cương có gửi tin tới, theo như lời Tiết tướng quân, nạn châu chấu đã bắt đầu có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp rồi."

Hai ngày trước, tin từ Bắc Cương được đưa tới bàn Cố Nguyên Bạch. Một phong là tấu chương của Tiết tướng quân, còn lại đều là tin tức Tiết Viễn gửi trên đường, cho tới bây giờ, Cố Nguyên Bạch mới chỉ coi tin của Tiết tướng quân.

Sau khi Thánh Thượng gật đầu, Điền Phúc Sinh dẫn người lui ra. Bên trong nội điện không còn ai, Cố Nguyên Bạch nằm xuống, thế nhưng không được bao lâu lại cảm thấy khó chịu.

Thị vệ trưởng ở bên cạnh động cũng không dám động, hơi ấm từ một bên truyền tới, bên kia lại lạnh hệt như một khối băng. Khoảng trống giữa hai người còn đủ cho một người nằm, gió lùa vào khe hở, so với không có người làm ấm giường còn lạnh lẽo hơn. Cái lạnh này thật sự rất kỳ quái, giống như lạnh đến thấu xương, nóng lạnh đan xen nhau, còn chẳng bằng không có nóng, thật khó chịu.

Thánh Thượng nhắm mắt lại: "Đi xuống đi."

Thị vệ trưởng nhẹ tay nhẹ chân lui ra, một lát sau, cửa điện vang lên một tiếng kẽo kẹt rồi khép lại.

Mấy ngày sau, xe áo bông đã chuẩn bị xong, chuẩn bị xuất phát đến Bắc Cương.

Trước khi khởi hành, Cố Nguyên Bạch cố ý đến xem áo bông một chút, kiểm tra ngẫu nhiên vài cái trong đó, xác thật đều đã đạt tới yêu cầu mà y mong muốn.

"Đã thanh toán tiền công cho bá tánh chưa?"

Khổng Dịch Lâm tùy hầu ở bên: "BẩmThánh Thượng, không thiếu một đồng."

"Rất tốt." Cố Nguyên Bạch gật đầu cười: "Trẫm sẽ dẫn đầu mặc áo bông, đồ tốt như thế này, người trong thiên hạ đều xứng đáng được dùng."

Khổng Dịch Lâm nhoẻn miệng cười: "Bông trắng của năm nay đã dùng hết, nhưng thần tin có Thánh Thượng làm tấm gương tốt, sang năm sẽ càng có nhiều người gieo trồng bông trắng hơn."

"Càng nhiều càng tốt." Cố Nguyên Bạch thở dài: "Chỉ tiếc mùa đông năm nay, bá tánh Đại Hằng ta không được dùng thứ tốt này."

Đoàn người đi qua những chiếc xe chất đầy áo bông, thời điểm trở về, Thánh Thượng bảo người dừng lại trên phố xá sầm uất, dẫn theo Khổng Dịch Lâm tùy ý đi dạo một vòng, quan sát dân sinh.

Trong quán rượu ven đường, hoàng tử Tây Hạ một bên nghe thuộc hạ báo cáo những chuyện liên quan đến Chử Vệ, một bên tùy ý nhìn thoáng xuống thì thấy hoàng đế Đại Hằng.

Hoàng đế mặt một bộ y phục màu đen, bên ngoài khoác môt chiếc áo choàng sẫm màu, sắc mặt y tái nhợt, trong thời tiết này mà lại mặc một chiếc áo choàng dày nặng như vậy, nhưng lại không hề quái dị, chỉ càng thêm trác tuyệt.

Chiếc đũa trong tay Lý Ngang Thuận khựng lại, ánh mắt đuổi theo hình bóng của Hoàng Đế.

Chủ nhân của Đại Hằng đâu phải muốn gặp là có thể gặp được, Lý Ngang Thuận ở Đại Hằng đã một tháng rưỡi, thế nhưng cũng chỉ trong cung yến hôm Vạn Thọ Tiết mới được thấy Cố Nguyên Bạch. Không ngờ duyên phận lại đến một cách bất ngờ, trùng hợp gặp được vị này ở đây.

Thuộc hạ còn đang nói: "Hôm qua sau khi Chử Vệ công tử hết giờ làm việc, đã cùng bằng hữu đến tửu lâu dùng bữa. Nửa canh giờ sau, Chử Vệ công tử ra khỏi tửu lâu, rồi trở về Chử phủ."

Lý Ngang Thuận thuận miệng hỏi: "Bằng hữu, là nam hay nữ?"

Tầm mắt còn đang nhìn xuống phía dưới.

"......" Thuộc hạ: "Đương nhiên là nam nhân."

Lý Ngang Thuận rõ ràng đang ngẩn người, hắn gắp một miếng thức ăn lên cho vào miệng: "Bằng hữu kia của Chử Vệ có tướng mạo thế nào? Có thân với hắn hay không?"

Thuộc hạ thở dài: "Thất hoàng tử, người đã bảo chúng ta theo dõi Chử Vệ nửa tháng nay rồi. Nếu người thích hắn, cùng lắm cũng chỉ là một quan viên nho nhỏ của Đại Hằng mà thôi, trực tiếp bắt tới không phải là được rồi sao?"

Lý Ngang Thuận lạnh lùng cười: "Ngu xuẩn. Trên địa bàn của Đại Hằng mà mạnh mẽ cướp đoạt quan viên Đại Hằng, mười ngày bị nhốt trong Minh Thanh dịch học quy củ đầy nhục nhã, có phải ngươi quên rồi không?"

Thuộc hạ hỏi: "Người thật sự thích Chử vệ?"

"Thích." Lý Ngang Thuận không chút để ý nói: "Đương nhiên thích."

"Vậy bây giờ người đang nhìn ai vậy?"

Lý Ngang Thuận chỉ chỉ Cố Nguyên Bạch. Lúc này Cố Nguyên Bạch vừa đi đến trước quán rượu, mọi hành động của y đều thấy rất rõ. Tướng mạo của y cực kỳ tốt, quý khí toàn thân lại càng tuyệt đến không thể tả, ngay cả đôi môi nhạt màu, gương mặt tái nhợt cũng giống như hộp gấm được nạm ngọc, chỉ cần nhìn thoáng một cái là lại muốn nhìn cái thứ hai.

Hoàng đế Đại Hằng có một gương mặt khiến người ta không thể nào nảy sinh oán hận được, nhưng cũng có uy thế khiến người ta không dám nhìn thêm. Dưới tình huống không một ai dám nhìn nhiều, Lý Ngang Thuận lại nhìn thật là lâu, dường như hoàng đế Đại Hằng nhận ra, bỗng chốc ngẩng đầu lên.

Trái tim Lý Ngang Thuận đột ngột nhảy dựng, hắn đứng lên cười trầm ổn, hướng về phía Cố Nguyên Bạch khom lưng hàng lễ, nâng chén rượu trong tay lên.

Khổng Dịch Lâm nhìn theo ánh mắt của Thánh Thượng, thấy người kia là thất hoàng tử Tây Hạ bèn nói: "Thánh Thượng, người này xa hoa dâm dật, thanh danh trong miệng các bá tánh Tây Hạ không hề tốt chút nào, thế nhưng hoàng đế Tây Hạ rất yêu thương hắn. Thần nghe nói trong khoảng thời gian này, người này vẫn luôn tìm hiểu chuyện của Chử Vệ Chử đại nhân,với tính nết của người này, hẳn là có ý đồ xấu xa với Chử đại nhân."

Cố Nguyên Bạch ôn hòa gật đầu với Lý Ngang Thuận, ánh mắt nhìn hắn vẫn như nhìn một con gà mái biết đẻ trứng vàng, nói tiếp: "Làm khó Chử khanh rồi."

Bởi vì thú vui xấu xa của Cố Nguyên Bạch, y muốn xem xem rốt cuộc sứ giả Tây Hạ mang theo bao nhiêu đồ tốt từ Tây Hạ đến, cho nên vẫn luôn không thương nghị chuyện chợ trao đổi với bọn chúng, nhìn sứ giả vội đông vội tây đi tặng lễ tìm hiểu tin tức, thỉnh thoảng y xử lý chính vụ đến đau đầu, liền lấy chuyện của sứ giả Tây Hạ ra để thư giãn.

Hiệu quả cực kỳ tốt.

Khổng Dịch Lâm càng ở chung với đương kim Thánh Thượng lâu, càng cảm thấy dở khóc dở cười, lúc này hắn lên tiếng, cũng bất đắc dĩ mà phụ họa theo: "Chử đại nhân quả thật vất vả."

Cố Nguyên Bạch tiếp tục chậm rãi đi về phía trước với hắn, trêu ghẹo nói: "Tướng mạo của Khổng khanh cũng rất anh tuấn, vô cùng uy vũ, tại sao thất hoàng tử Tây Hạ này lại không có mắt nhìn, không coi trọng Khổng khanh chứ?"

Khổng Dịch Lâm cười khổ: "Tướng mạo thần bình thường, Thánh Thượng chớ có trêu ghẹo thần."

"A?" Cố Nguyên Bạch hỏi: "Vậy trong mắt Khổng khanh, tướng mạo của vị tuấn tài nào mới là không bình thường, có thể sánh với Phan An, Vệ Giai?"

"Ví dụ như Chử Vệ Chử đại nhân, thế tử Bình Xương hầu Lý Duyên." Khổng Dịch Lâm không nhanh không chậm mà đọc tên của một vài người ra, kết lại: "Trong mắt thần, bộ dạng của Tiết Viễn Tiết đại nhân cũng không thua kém người khác, cực kỳ anh tuấn. Cuối cùng, đương nhiên là không thể thiếu Thánh Thượng người rồi."

Cố Nguyên Bạch nhướng mày, sung sướng cười, khuôn mặt vốn trắng bệch vì ốm yếu cũng có chút hồng hào: "Lời nịnh nọt này, trẫm sẽ coi là thật."

Khổng Dịch Lâm cười cười, đột nhiên thấp giọng nói: "Thánh Thượng, gần đây người giữ Khương nữ y bên cạnh, đã khiến cho rất nhiều người không biết lai lịch Khương nữ y suy đoán. Trong triều cũng đã có vài lời đồn thổi, có một lời đồn càng ngày càng nghiêm trọng, đó chính là người muốn nạp phi vào cung."

Lời editor: Tin đồn lan truyền, xe áo bông xuất phát đi Bắc Cương, bình dấm của Tiết cẩu sắp đổ rồi =)))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play