Sáng sớm hôm sau, Cố Nguyên Bạch từ trong mộng tỉnh lại thì phát hiện bản thân hỏa khí bừng bừng.
Y nằm trên giường trong chốc lát, bản thân cũng lười tự sờ, sau khi nghỉ khoảng mười lăm phút, hỏa khí cuối cùng cũng giảm xuống.
"Sức khỏe không tốt, còn muốn rõ là nhiều." Cố Nguyên Bạch lẩm bẩm một câu, rồi kéo chiếc chuông bên mép giường.
Dùng bữa sáng xong, Cố Nguyên Bạch đi tới Tuyên Chính Điện để xử lý chính vụ. Không bao lâu sau, thượng thư, thị lang của Công Bộ và Khổng Dịch Lâm cùng nhau đến yết kiến.
Ba người bọn họ báo cáo chuyện cây bông đã đến lúc thu hoạch rồi.
Cố Nguyên Bạch mừng rỡ, tự mình chạy tới cánh đồng bông để đánh giá, đập vào mắt chính là một cánh đồng bông trắng như tuyết, thứ được Khổng Dịch Lâm gọi là bông trắng, quả nhiên giống bông gòn như đúc!
Khổng Dịch Lâm tiến lên hái một nắm bông xuống, đưa đến trước mặt Cố Nguyên Bạch: "Thánh Thượng, người sờ thử xem, thứ này chính là bông trắng mà thần đã nói, bên trong có sợi tơ, mềm mại nhẹ nhàng."
Cố Nguyên Bạch cầm trong tay xoa xoa, trên mặt tràn đầy ý cười, nét mặt rạng rỡ: "Thứ tốt! Ngô khanh, các ngươi đã tính sản lượng chưa?"
Sắc mặt Công bộ thượng thư cũng hồng hào, vui vẻ ra mặt: "Hai ngày trước thần đã phái người tính sản lượng, bởi vì hơn nửa năm qua cẩn thận chăm sóc, sản lượng ước chừng được ba trăm năm mươi cân!"
Số cân ở Đại Hằng nhỏ hơn ở hiện đại, sản lượng ba trăm năm mươi cân, dựa theo số cân ở hiện đại thì chỉ khoảng hai trăm năm mươi cân mà thôi. Cố Nguyên Bạch không hiểu rõ về bông lắm, nhưng đối với số lượng này, y đã cực kỳ vừa lòng.
Y không chút keo kiệt mà khen ngợi quan viên Công Bộ, càng khen ngợi công lao của Khổng Dịch Lâm đến tận trời, các vị quan viên ở đây đều được khen đến tinh thần thoải mái dễ chịu, cho dù muốn nhịn cười, thế nhưng khóe miệng cũng không thể nào đè xuống được.
Tiếp đó, Thánh Thượng gọi những nông hộ gieo trồng bông tới khen, ban thêm tiền thưởng, sau đó hạ chỉ: "Ngô khanh, lập tức phái người thu hoạch hết bông trắng, rồi tập hợp mọi người nhanh chóng làm y phục mùa đông cho các tướng sĩ và nạn dân ở Bắc Cương, không được chậm trễ!"
Công Bộ thượng thư lập tức đáp vâng, nhưng lại băn khoăn: "Thánh Thượng, sợ là nhân lực trong tiệm vải không nhiều như vậy."
Cố Nguyên Bạch suy tư một phen, đột nhiên hỏi: "Khổng khanh thấy thế nào?"
"Muốn làm y phục cho tướng sĩ và nạn dân nhanh nhất có thể, cũng không cần phải sử dụng phương pháp thêu thùa và đường may quá cẩn thận tỉ mỉ, chỉ cần bông trải đều, không lộ sợi bông ra ngoài là được." Khổng Dịch Lâm nói: "Hiện giờ các bá tánh không vội việc nông, nữ tử trong nhà đều biết chút may vá thêu thùa, không bằng mỗi ngày phát một phần tiền công, mời các nữ tử trong nhà bá tánh đến để may y phục mùa đông cho tướng sĩ và nạn dân Bắc Cương"
Cố Nguyên Bạch lại hỏi: "Vậy tiền công mỗi ngày nên tính thế nào?"
"Không bằng cứ dựa theo số lượng y phục làm ra." Khổng Dịch Lâm không nhanh không chậm đáp: "May xong một bộ y phục thì được một phần tiền, khéo tay đương nhiên nhiều hơn một chút, làm chậm cũng sẽ không lãng phí tiền công. Sau khi các nàng giao đồ, gọi chuyên gia đến để kiểm tra đường may, xác định không bị lộ sợi bông thì mới giao tiền công."
Cố Nguyên Bạch nhẹ nhàng gật đầu: "Vậy dựa theo lời Khổng khanh nói mà làm đi."
Hiện giờ đã là tháng mười rồi, gió thu cũng bắt đầu chuyển lạnh, nếu muốn vận chuyện đống y phục mới đến Bắc Cương kịp lúc trời đông cuối năm giá rét nhất, vậy đầu tháng mười một nhất định phải chuẩn bị xong xuôi để vận chuyển đi.
Đây là một số lượng lớn, binh lính ở bắc bộ chưa kể đến binh chủng, ít nhất cũng có ba vạn người, hơn nữa còn rất nhiều nạn dân. Một bộ y phục lót bông phải dùng đến một cân bông, cho dù có đủ bông, nhưng thời gian may vá cũng cực kỳ gấp gáp.
Khổng Dịch Lâm xem bông như nấc thang để thăng tiến, đương nhiên hắn sẽ không chỉ dâng lên năm hạt mười hạt giống bông. Khổng Dịch Lâm biết bông trắng kia, phải có số lượng lớn thì mới thể hiện được giá trị của nó. Trước kia hắn không chắc chắn được mình có thể đỗ khoa cử rồi làm quan hay không, cho nên khi ấy hắn đã dùng toàn bộ tiền tài của mình để mua số lượng hạt giống lớn ước chừng lấp đầy trăm mẫu đất.
Mà bông trắng được Khổng Dịch Lâm hao tổn vô số tâm huyết gieo trồng thành công này, vào tháng mười năm Thái Khang thứ mười đã được vận chuyển đến kinh thành trước ánh mắt của bá tánh và văn võ bá quan.
Sáng sớm hôm nay, nhóm nông hán theo thói quen tốp ba tốp năm đi đến trước cửa quan phủ, khi tới trước cửa quan phủ, đầu người đã vây quanh vài tầng. Các bá tánh đợi không bao lâu, vị quan sai trong quan phủ ngày thường hay đọc《Đại Hằng quốc báo》cho bọn họ đúng giờ đi ra.
Nhưng trước khi đọc báo, vị quan sai hắng giọng, lớn tiếng nói: "Triều đình chúng ta phải gấp rút may y phục mùa đông cho binh lính và nạn dân ở bắc bộ, chỉ là nhân lực trong các tiệm vải không đủ, nếu nữ quyến nhà ai muốn kiếm thêm chút tiền công, cứ việc đến quan phủ ghi tên, rồi ngày mai cùng đến tiệm vải gấp rút may y phục."
Lời này vừa ra, các bá tánh liền xôn xao, thỉnh thoảng có người hỏi: "Là triều đình trả tiền sao?" "Tiền công tính thế nào?" "Nếu bà* nhà tôi đi có được không?"
*bà đây ý là vợ á, kiểu mấy người lớn hay gọi là ông nhà tôi, bà nhà tôi á"Đại nhân, tay nghề của bà nhà tôi rất tốt, tay nghề của nữ nhi thì không được, các ngươi có cần thêu hoa cỏ chim chóc lên y phục không?"
Quan sai giải thích từng câu từng câu một, cuối cùng nói: "Chư vị không cần lo lắng, tất cả những người ra vào tiệm vải đều là cung nữ trong cung của chúng ta, các nàng sẽ phụ trách việc ăn uống và an toàn cho nữ quyến nhà các ngươi, bên ngoài còn có quan binh chúng ta canh giữ, mỗi ngày trước khi mặt trời xuống núi, nhất định sẽ trở về nhà. Chuyện này, mọi người cứ yên tâm."
Sau khi nói xong, quan sai lại giải thích thêm rất nhiều.
Hứa lão hán đứng ở trong đó, hắn nghe tỉ mỉ xong, trên đường về nhà cứ luôn nghĩ đến việc này. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy đây là Thánh Thượng và triều đình muốn giúp bọn họ trải qua mùa đông, cho nên mới tạo công ăn việc làm cho bọn họ vào thời điểm nông nhàn* thế này.
*không có việc nôngHứa lão hán vừa về đến nhà liền kể lại chuyện này cho mọi người, nữ quyến trong nhà nghe xong, trên mặt đều là vui vẻ: "Với tay nghề này của chúng ta, cũng có thể lấy được tiền công của triều đình sao?"
Hứa lão hán nghiêm nghị nói: "Đó là các ngươi không được luyện tập nhiều thôi, chúng ta không cần nhanh, cũng không cần nhiều tiền, mà phải cẩn thận chắc chắn. Đây chính là y phục may cho các tướng sĩ mặc, không khéo y phục các ngươi may còn được tướng quân Đại Hằng chúng ta mặc! Việc này không thể sốt ruột, thấy đủ là được rồi, quá tham lam sẽ dẫn đến nghèo túng, các ngươi phải làm nghiêm túc hơn cả lúc ở nhà, nếu các ngươi đều vì tiền công, vậy thà không đi còn hơn."
Bà nhà Hứa lão hán giận dữ nói: "Chúng ta còn không hiểu chuyện này sao?! Y phục cho các binh lính mặc đương nhiên phải làm cẩn thận nghiêm túc rồi! Lại nói ngươi, mỗi ngày đều ra ngoài nghe《Đại Hằng quốc báo》, nhìn xem nhìn xem, bây giờ nói chuyện cũng có cảm giác của người đọc sách rồi."
Hứa lão hán cười hắc hắc, có vài phần tự đắc: "Không giống nhau! Không giống nhau!"
Bà nhà trừng mắt nhìn hắn vào lần, cũng không nhịn được nở nụ cười, nói với con dâu: "Còn chưa kể, hắn nghe người ta đọc báo nhiều, cũng hiểu chuyện hơn. Có đôi khi nói chuyện với ta còn làm ta giật mình đấy, thật giống người đọc sách mà."
Người một nhà trên bàn cơm đều cười vui nói vui vẻ, đại nhi tử cân nhắc chuyện này, thương lượng với mấy huynh đệ một chút: "Nương, hay là ngươi đừng đi nữa, để mấy người Vân nương đi là được rồi."
"Đúng đấy." Con dâu cả nói: "Nương, người cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, mấy chị em dâu chúng ra nhất đinh sẽ làm tốt viêc này!"
Trên khuôn mặt mấy chị em vừa vui sướng lại vừa lo lắng, các nàng chưa bao giờ tự mình kiếm được một phần tiền công, không có các nam nhân ở đó, các nàng cũng có chút thấp thỏm bất an, nhưng lại càng có nhiều nóng lòng muốn thử hơn.
Hứa thị lập tức trừng to mắt, không chút suy nghĩ liền từ chối: "Không được không được, ta nhất định phải đi. Các ngươi không cần phải ngăn cản nữa, trong nhà này tay nghề may vá của ta là tốt nhất, để ta đi, tức phụ các ngươi cũng có chỗ dựa."
Các nhi tử khuyên nhủ hồi lâu cũng không thể lay động được, đành phải gật đầu đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, Hứa thị dẫn nhóm con dâu ra cửa, trong lòng các nàng thấp thỏm lo âu, thế nhưng vừa ra đường thì thấy từng nhà từng nhà đều có người đi ra, toàn bộ đều là nữ nhân. Mọi người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, trong lòng không khỏi yên tâm hơn hẳn, tốp ba tốp năm hướng đến quan phủ mà đi.
Sau khi đăng ký tên họ nhà chồng xong, mọi người lại thấp giọng nói chuyện với nhau, không mất bao lâu, trong cung đã có người tới, khách khách khí khí lại ôn hòa dẫn người vào tiệm vải làm việc.
Sau khi trời sáng, thời điểm đông đảo các hán tử đến nghe《Đại Hằng quốc báo》đều thảo luận chuyện này. Bà nhà đều đi rồi, nói không lo lắng là giả, Hứa lão hán nghe《Đại Hằng quốc báo》xong thì tự mình về nhà chờ đợi, mấy nhi tử cũng đứng ngồi không yên, chờ đến tối sắc trời bắt đầu tối sầm, thời điểm người nhà bắt đầu sốt ruột thì thấy Hứa thị dẫn theo tức phụ của mình mặt mày hồng hào, cười nhe răng không thấy mắt mà nhanh chân về nhà.
Đến lúc này, Hứa lão hán và mấy nhi tử mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Có chuyện gì tốt sao, hôm nay đã nhận được tiền ư?"
Hứa thị và nhóm tức phụ ngồi vào vị trí, cười nói: "Sao có thể nhanh như vậy được? Gấp rút may một bộ y phục mùa đông, cho dù bỏ hết tất cả những việc khác, nhanh tay cũng phải mất hai đến ba ngày."
Hứa lão hán buồn bực: "Vậy các ngươi đây là?"
"Chúng ta vui vẻ a." Hứa thị bảo con dâu lấy đồ ra: "Triều đình chuẩn bị cơm trưa cho chúng ta, cơm kia thơm ngào ngạt, bảo đảm ngươi ăn no, không chỉ có cơm ngon, mà còn có đồ ăn đa dạng. Nói cái này chắc các ngươi đều không tin, giữa trưa hôm nay thứ chúng ta được ăn chính là thịt đấy, đến bây giờ mùi vị còn chưa biến mất đâu!" .
truyện ngôn tìnhCon dâu cẩn thận lấy điểm tâm được bọc giấy dầu ra, Hứa thị nói tiếp: "Nhìn đi nhìn đi, đây chính là điểm tâm mà nữ quan phụ trách chăm lo chúng ta đưa, nữ quan nói, vì ta làm vừa tốt vừa nhanh nên được thưởng thêm. Điểm tâm này chính là điểm tâm Hoàng Thượng trong cung ăn đấy, không hề rẻ đâu!"
Hứa lão hán sửng sốt, nhảy dựng lên nói: "Điểm tâm Thánh Thượng ăn mà ngươi còn so đo rẻ hay không rẻ! Cái này sao có thể ăn được, mau đặt lên cúng đi!"
Hứa thị cướp điểm tâm lại, trắng mắt liếc Hứa lão hán một cái: "Nữ quan trong tiệm vải đã nói, điểm tâm này giữ lại mang về nhà để ăn, ngươi có cúng thì cũng chỉ lãng phí mà thôi, muốn cúng thì cúng phần của ngươi ấy, chúng ta còn muốn ăn!"
Hứa lão hán câm nín không trả lời được.
Đứa nhỏ trong nhà chạy ra, thấy trong tay nãi nãi cầm điểm tâm liền nhào tới, tóm một phát liền ném hết vào miệng, sau khi nuốt như nuốt cả quả táo xuống, ánh mắt liền sáng lên: "Nãi, ăn ngon thật!"
Đứa nhỏ còn muốn lấy thêm, thế nhưng lại bị trưởng bối trong nhà túm tay, sắc mặt trưởng bối tức giận đến đỏ bừng: "Ăn từ từ thôi, phải ăn cẩn thận chút! Ngươi phải nếm thử hương vị a, sao có ăn như vậy chứ?"
Đứa nhỏ ngây thơ, các trưởng bối cũng thở dài, sau đó thật cẩn thận mà cầm một khối điểm tâm lên, bỏ vào trong miệng.
Vừa ngon vừa thơm, thì ra điểm tâm trong cung có hương vị thế này a.
Hứa lão hán nếm rồi lại nếm, nhấm nháp rồi lại nhấm nháp, cuối cùng một chút mùi vị cũng không còn, hắn mới dừng lại chậc lưỡi. Còn để hắn ăn nữa, hắn sẽ không dừng lại được mất. Các trưởng bối trong nhà nhường điểm tâm cho đứa nhỏ, đứa nhỏ bị nhìn chằm chằm đến lo lắng, cũng học theo bộ dáng của trưởng bối, nghiêm túc mà quý trọng.
Vào lúc ban đêm, Hứa lão hán nằm trên giường với Hứa thị, ngẫm nghĩ lại mùi vị ngày hôm nay.
"Không ngờ rằng có một ngày có thể nhìn thấy nữ quan trong cung."
"Không ngờ rằng còn có thể được ăn điểm tâm trong cung."
"Những binh lính không có y phục để mặc trong mùa đông lạnh lẽo, ta phải nhanh lên thôi, đừng để bọn họ bị lạnh cóng."
"Phải nhanh, nhưng cũng đừng nóng vội." Hứa lão hán nói: "Chờ triều đình phát tiền công, các ngươi cứ giữ lấy, mỗi người sắm một bộ y phục mới mà mặc."
Đêm khuya tối muộn, tiếng gáy dần vang lên. Bên trong kinh thành yên bình, ánh trăng treo trên bầu trời cao.